Mười lăm phút sau khi nhận được thông tin báo án, rốt cuộc thì xe cảnh sát cũng đã đến con ngõ chật hẹp này. Càng ngày càng có nhiều người vốn dĩ đã an giấc nồng nhưng lại bước ra ngoài để xem náo nhiệt. Sau đó, một chiếc xe tuần tra ngừng ở bên ngoài dây căng cảnh báo, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen bước xuống. Người đàn ông có dáng người cao ráo, đường nét thâm thúy giống hệt như điêu khắc vậy, khiến người nhìn cảm thấy ắt hẳn khi tạo ra người nọ, tạo hóa đã bỏ ra khá nhiều tâm tư. Người nọ xỏ hai tay vào túi áo khoác, bước nhanh về phía hiện trường.
Một cảnh sát đang kéo căng dây cảnh báo nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đi vào, liền vội vàng đi qua hành lễ: “Đội trưởng Thẩm.”
“Thu thập thông tin tư liệu của người báo án, nhân chứng hiện trường và cả người chết cho tôi.” Thẩm Duệ gật đầu chào hỏi. Anh nhìn lướt qua hiện trường, bên ngoài khu vực căng dây cảnh báo, có một vài quần chúng thích xem náo nhiệt không chê việc nhiều, có cảnh sát đang tiến hành ghi lại lời khai của một nam thanh niên tóc bạc đang đứng đưa lưng về phía anh, có chủ nhân của căn nhà đang kêu gào muốn hiểu biết tình huống hiện tại thế nào. Và cuối cùng là…
Ánh mắt Thẩm Duệ rơi xuống nền tuyết trắng xung quanh thi thể người chết, nơi đó toàn là những dấu chân. Thẩm Duệ không khỏi nhíu chặt mày, có chút bực bội hỏi: “Sau khi tới hiện trường, mấy cậu không lo bảo vệ hiện trường trước à?”
Cảnh sát biết Thẩm Duệ nói đến điều gì, vội vàng giải thích: “Đội trưởng Thẩm, oan cho tụi em quá! Vừa đến nơi là tụi em đã lập tức kéo căng dây cảnh báo phong tỏa hiện trường rồi, những dấu chân đó có từ trước khi tụi em tới rồi ạ, đều là của quần chúng thích xem náo nhiệt dẫm ra đấy ạ. Nhưng nghe nói thời điểm phát hiện ra thi thể, người báo án đã chụp đặc tả các góc bốn phía xung quanh thi thể rồi……” Cảnh sát chỉ về phía nam thanh niên tóc bạc đang đứng đưa lưng về phía họ, “A, chính là người đó.”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm sau lưng Chu Nguyên một hồi, nhướng mày hỏi: “Là đồng nghiệp à?” Thế nhưng khi hỏi ra rồi anh cũng biết khả năng này không lớn, bởi vì nếu còn đang là cảnh sát thì không được phép nhuộm màu tóc chói mắt thu hút sự chú ý như vậy. Thẩm Duệ xua tay, lại dặn dò: “Lưu ý cậu ta.”
Thẩm Duệ kéo dải băng lên đi vào hiện trường. Cuối ngõ có một cô gái đang nằm ở trước cánh cửa căn nhà số 1, cô gái đang làm động tác trườn bò vào nhà, hai mắt trừng to, tràn đầy tơ máu. Điều này có nghĩa là trước khi chết, bỗng nhiên huyết áp dâng cao, nên mới dẫn đến mạch máu bên trong hốc mắt vỡ ra. Có hai khả năng sẽ dẫn tới hiện tượng này, một là cao huyết áp, hai là chịu phải sự kích thích đột ngột nào đó.
“Bao tay.” Thẩm Duệ duỗi tay về phía một vị cảnh sát. Vốn dĩ vị cảnh sát này chỉ phụ trách giữ gìn trật tự hiện trường, sau khi đi theo Thẩm Duệ tiến vào bên trong, vị trí đứng của hắn vừa vặn đối diện với hai mắt trừng to oán hận của người chết. Hắn nâng tầm mắt lên trên một chút, bỗng nhiên nhìn thấy con búp bê mặc đồ đỏ được đặt trên lưng người chết kia, dường như vừa rồi mới chớp mắt hai cái với hắn, hắn sợ đến mức lảo đảo lui về phía sau.
“Búp bê, búp bê động đậy……” Thanh âm của hắn không lớn, nhưng cũng đủ để cho Thẩm Duệ ở bên cạnh nghe được.
Ở hai vụ án búp bê mặc đồ đỏ trước đó, Thẩm Duệ cũng đã từng nghe thấy những lời này. Tất cả đều nói là đã nhìn thấy đôi mắt của búp bê mặc đồ đỏ động đậy, hoặc là bỗng nhiên cánh tay của nó sẽ nâng lên cao một chút, khiến cho người người nhìn thấy đều phải hoảng sợ. Thẩm Duệ lập tức nhìn về phía búp bê mặc đồ đỏ, cũng không có gì bất thường, nhưng mỗi khi chuyển mắt nhìn lại, không biết có phải là do ảo giác hay là do vấn đề tâm lý hay không, mà anh cảm thấy hình như khóe miệng của con búp bê kia hơi hơi nâng lên trên một chút……
“Nếu cảm thấy sợ hãi khi nhìn thi thể, cậu có thể suy xét đổi sang công việc khác.” Thẩm Duệ vô cảm nói một câu, cũng không quan tâm đến vẻ mặt trở nên bi thảm của vị cảnh sát nọ, anh mang bao tay vào, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, “Lão Dương, cậu thấy thế nào?”. harry potter fanfic
Pháp y Dương Châu, người đi theo xe cảnh sát tuyến đầu, đã tiến hành kiểm tra sơ bộ thi thể vào mười phút trước, trước khi Thẩm Duệ đến. Cả hai đều là đồng nghiệp trong phòng cảnh sát thành phố, hợp tác với nhau cũng đã được nhiều năm, nên Dương Châu cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Cách thức tử vong của người chết lần này cũng giống với hai vụ án giết người bên cạnh có búp bê mặc đồ đỏ trước đó. Về việc số lượng vết thương ở trên thi thể thì cần phải về trụ sở kiểm tra thì mới có thể đưa ra con số chính xác cho cậu. Thế nhưng, từ vết cắt ở trên cánh tay và những phần da khác thì chắc hẳn là cùng một hung khí cũng như cách thức ra tay với hai vụ án trước.”
Thẩm Duệ mang bao tay vào, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể. Dưới sự cho phép của pháp y Dương Châu, anh duỗi tay xoay thi thể lại. Nhất thời, hai mắt trừng to của cô gái liền đối diện với anh. Nhưng có vẻ như là đã gặp qua quá nhiều thi thể, nên anh làm như không thấy mà duỗi tay ấn vào vị trí ngực của thi thể, trên cơ bản là chẳng có giọt máu nào chảy ra ngoài. Pháp y Dương nhìn thấy động tác này của anh liền hiểu anh đang muốn biết điều gì, bèn nhướng mày nói: “Cho dù không nằm dưới tuyết thì dựa theo thời tiết của ngày hôm nay, sau khi trái tim – bộ phận cung cấp máu ngừng đập thì máu cũng sẽ nhanh chóng bị đông lại. Nhưng với mức độ căng cứng của thi thể trong thời tiết này thì thời gian người chết tử vong vô cùng có khả năng là trong vòng ba tiếng đồng hồ đổ lại.”
Thời điểm Dương Châu nói chuyện, Thẩm Duệ đã chuyển qua phía bên phải người chết. Anh cầm cánh tay người chết lên, cẩn thận quan sát phía dưới móng tay. Móng tay rất ngắn, nhưng trên vùng da xung quanh móng tay lại xuất hiện dấu vết của sự cọ xát. Thẩm Duệ nói nhỏ với vị cảnh sát vẫn đang đi theo phía sau anh, bảo hắn chụp đặc tả lại phần tay của thi thể. Sau đó lại di chuyển xuống dưới chân của thi thể, anh nâng chân người chết lên, cẩn thận xem xét giày. Mũi giày bị mài mòn nghiêm trọng hơn so với gót giày, vô cùng có khả năng là hung thủ và người chết “Ôm” mặt đối mặt với nhau, kéo người chết đi. Trong suốt quá trình này, chắc hẳn người chết đã trong trạng thái vô tri vô giác. Căn cứ vào những ấn tượng đầu tiên, Thẩm Duệ đã có thể khái quát tình hình vụ án ở trong đầu, anh quét mắt nhìn xung quanh hiện trường đều bị tuyết trắng bao phủ, hơi hơi nhíu mày.
Tình huống mũi giày bị mài mòn này cũng xuất hiện ở hai vụ trước, cho dù hiện trường không bị tuyết trắng bao phủ, cũng sẽ không tìm được dấu vết cọ xát. Rất rõ ràng, hiện trường phát hiện thi thể không phải là hiện trường thứ nhất, vì vậy chỉ có thể điều tra từ ở trên người của thi thể.
Thẩm Duệ đứng lên đi đến bên cạnh Dương Châu, anh tháo bao tay dùng một lần xuống, ném vào chiếc thùng rác ở trước cửa nhà số 1, khẽ hỏi nhỏ: “Ba tiếng đồng hồ sao? Phạm vi này quá dài, lão Dương, có thể cho tôi một phạm vi chuẩn xác được không?”
Sau khi ghi lại lời khai xong, Chu Nguyên đứng ở bên ngoài khu vực phong tỏa nhìn dáng vẻ quan sát thi thể của người đàn ông cao lớn kia, nhịn không được nhẹ nhàng nhếch miệng cười. Cô gái có trách nhiệm ghi nhận lời khai của Chu Nguyên, bị Chu Nguyên vứt sang một bên, lúc này thấy được nụ cười của cậu, cô liền sửng sốt. Ở đây lấy lời khai cũng gần một tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối cô đều chỉ thấy được vẻ mặt vô cảm của Chu Nguyên. Lúc này bỗng nhiên thấy cậu cong môi mỉm cười, cô liền dõi theo ánh mắt của cậu nhìn về phía Thẩm Duệ.
Ánh mắt kia như đuốc, phản chiếu ánh hào quang của người đàn ông kia.
Chu Nguyên đứng ở bên ngoài khu vực phong tỏa cách Thẩm Duệ chưa đến 1m, nghe Thẩm Duệ nói vậy, bỗng nhiên cậu mở miệng nói: “Người chết tên gọi là Trương Viên, địa điểm phát hiện người chết là trước cửa căn nhà số 1 ở cuối ngõ, thời gian là 10 giờ 3 phút. Vào lúc 7 giờ 35 phút, nhân viên chuyển phát nhanh có gọi điện thoại cho người chết, khi đó vẫn chưa xảy ra chuyện gì, dường như người chết đang nấu sủi cảo, bởi vì nhận điện thoại dẫn tới sôi trào, nên đã mắng nhân viên chuyển phát nhanh một câu. Cho nên thời gian từ lúc điện thoại cho đến phát hiện thi thể là từ 7 giờ 35 phút đến 10 giờ 5 phút, kết quả suy đoán của pháp y tương đối phù hợp.”
Thanh âm của cậu không lớn, nhưng tốc độ nói chuyện thì lại khá nhanh. Thời điểm nói những lời này, cậu giống như một vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm chuyên gia phụ trách ghi lại hiện trường vậy, báo cáo thời gian địa điểm nhân vật đều đâu ra đấy. Thấy Thẩm Duệ xoay đầu nhìn mình, Chu Nguyên liền cong môi, tiếp tục nói: “Nhưng mà, vừa rồi tôi có hỏi chủ nhân của căn nhà số 1 kia, hắn ngủ vào lúc 9 giờ 30 phút, trước khi ngủ hắn có thói quen mang rác ra ngoài và bỏ vào chiếc thùng rác trước cửa. Khi đó, thi thể vẫn chưa được đặt ở chỗ này, cho nên tạm thời có thể khẳng định chính là, nơi này không phải là hiện trường thứ nhất. Còn về thời gian tử vong thì có lẽ là vào khoảng từ 7 giờ 35 phút đến 9 giờ 30 phút, bởi vì từ độ cứng cũng như các vết bầm ở trên thi thể cho thấy, tuyệt đối không có khả năng là đi vào nơi này mới bị giết.”
Tuy giọng nói của Chu Nguyên vẫn đều đều không lớn, nhưng lúc này lại giống như sấm vang ở chính giữa ruộng đồng, đánh thẳng vào màng nhĩ của các cảnh sát nơi đây, khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cậu.
Thẩm Duệ cố ý vô tình đảo mắt từ gương mặt cho đến cánh tay của Chu Nguyên, lúc này trên tay Chu Nguyên đang cầm một chiếc điện thoại di động, trên màn hình là ảnh chụp của thi thể. Anh chà xát đôi bàn tay đông cứng của mình, đi đến trước dải băng cảnh báo, cách một dải băng vươn tay về phía Chu Nguyên, “Chào cậu, tôi là Thẩm Duệ, đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố Thanh Châu. Nghe nói cậu là người đầu tiên phát hiện hiện trường, chụp được rất nhiều ảnh chụp, xin hỏi cậu có thể cho tôi xem ảnh chụp trên điện thoại của cậu được không?” Tuy lời nói mang theo ý muốn dò hỏi, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rất chân thật đáng tin.
Pháp y Dương Châu híp mắt đánh giá Chu Nguyên, hắn nhướng mày, vô cùng hứng thú hỏi vị cảnh sát bên cạnh: “Đây là anh em phòng chúng ta à?”
“Không, không phải, cậu ấy là người báo án, là người phát hiện ra nạn nhân đầu tiên.” Vẻ mặt cảnh sát khẩn trương, hắn nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: “Cậu ấy chụp được hiện trường đầu tiên trước khi bị phá hư.”
Chu Nguyên thản nhiên đối diện với Thẩm Duệ, vươn tay đưa điện thoại qua, “Cần tôi đi một chuyến với các anh đến phòng cảnh sát để hỗ trợ điều tra không?”
Dương Châu cởi bao tay ra, nhìn về phía Chu Nguyên, khóe miệng hiện lên nụ cười thật lòng đầu tiên trong đêm nay, thật thú vị.
Rất hiếm khi có người bình thường nào đó thật lòng muốn liên quan đến phòng cảnh sát. Tất cả đều xem chuyện đi vào phòng cảnh sát thì chẳng khác nào là “Rước phải vận đen vào người”, cả đời này đều không cần đi vào bên trong đó. Hắn nhìn dáng vẻ vô cùng thoải mái của Chu Nguyên, lại quay sang nhìn Thẩm Duệ chỉ đứng tại chỗ thôi cũng có một luồng khí áp cao luân chuyển xung quanh, nghe được Thẩm Duệ nói: “Được vậy thì tốt quá.”
Trước khi những người ở hiện trường không có chứng cứ chứng minh chính mình trong sạch, thì tất cả đều có thể là hung thủ. Huống hồ loạt hành vi cử chỉ này của Chu Nguyên đã vượt quá khả năng mà người bình thường sẽ làm.
Chu Nguyên nâng hai tay lên đặt ở bên miệng, hà hơi sưởi ấm, cười cười với Thẩm Duệ.
Pháp y Dương Châu mang người chết về phòng cảnh sát để kiểm nghiệm thi thể. Thẩm Duệ ở lại cẩn thận quan sát hiện trường, không phát hiện được thêm bao nhiêu manh mối, đành phải dặn dò cảnh sát bảo vệ hiện trường thật tốt, chuẩn bị lái xe rời đi.
Sau khi cảnh sát xử lý hiện trường hoàn thành công việc theo đúng trình tự, đương lúc chuẩn bị dẫn theo Chu Nguyên và vài nhân chứng về phòng cảnh sát, bỗng nhiên phát hiện Thẩm Duệ lại quay xe về, liền vội vàng xuống xe, thẳng lưng hỏi: “Đội trưởng Thẩm, còn việc gì nữa không ạ?”
Thẩm Duệ ném gói thuốc lá trong tay qua, vị cảnh sát kia liền vừa mừng vừa kinh ngạc tiếp nhận, nghe được Thẩm Duệ nói: “Hôm nay ngày lễ mà còn điều các cậu qua đây, vất vả rồi, chờ phá được vụ này, tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm.”
“Nên làm, nên làm thôi ạ.” Cảnh sát rút một điếu thuốc ra, tính trả bao thuốc lại cho Thẩm Duệ, tiện thể hỏi nhỏ: “Đội trưởng Thẩm, anh có mang theo chiếc bật lửa Zio kia không?”
“Quên mang rồi. Mấy điếu còn lại cậu chia cho các anh em khác đi.” Thẩm Duệ quét mắt nhìn dàn nhân chứng đang ngồi bên trong chiếc xe cảnh sát, thấy được Chu Nguyên đang đặt hai tay vào trong túi áo khoác, lưng dựa thoải mái vào chiếc ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ như đang định thần. Thẩm Duệ bèn nói với vị cảnh sát nọ: “Tiểu Lưu, xe cảnh sát chật kín người rồi, dù sao tôi cũng phải đi về phòng cảnh sát, tôi có thể chở được một người.”
Nói rồi Thẩm Duệ liền gõ vào cửa xe, nói với người bên trong: “Cậu Chu phải không? Phiền cậu xuống xe, qua ngồi bên xe tôi nhé.”