Vừa giải quyết xong mâu thuẫn giữa hai lớp, tôi lại bị vây bởi mấy lời chất vấn của đám bạn cùng lớp:
"Nãy sao mày tha cho tụi nó dễ dàng vậy? Còn tự nhiên nói giúp tụi nó nữa?"
"Sao nãy không 'mượn gió bẻ măng', làm căng vụ bên kia quá kí luôn đi."
"Đúng rồi, phải lúc đó mày đòi lại công bằng cho lớp mình là được rồi."
"Ừ, phải làm rùm beng lên, kéo tụi nó ra khỏi cái chức quán quân đó là ngon!"
"Tụi bây nói hay quá ta! Mà sao nãy câm như hến vậy? Sao không lên tiếng đòi công bằng?"
Ngọc khó chịu ra mặt, lớn tiếng chặn đứng đám người kia.
Tôi cúi mặt, cười bất lực, cố gắng hít thở sâu giữ cho mình bình tĩnh. Qua một lúc, tôi chầm chậm ngẩng đầu, mỉm cười nhã nhặn, hỏi:
"Tụi bây thấy thái độ của ông trọng tài đối với lớp kia và lớp mình khác nhau thế nào rồi mà vẫn nói được mấy câu này hả?"
Bọn nó cãi lại:
"Thì sẵn bên đó đang có lỗi, đám đông cũng đang theo phe mình thì mình cứ tới thôi."
"Đúng rồi, không được nữa thì mình làm rùm beng lên cho thầy Hiệu trưởng biết luôn, sợ gì!"
Tôi nhếch miệng cười mỉa mai, nhìn thẳng vào đám bạn cùng lớp, "giác ngộ" cho chúng nó:
"Nếu chịu giải quyết vấn đề thiên vị lớp chọn thì nó đã không được xem là một điều hiển nhiên, chẳng thèm che giấu như thế này trong trường mình rồi."
"Lỡ..."
Tiếng phản bác yếu ớt dần, tôi cũng mạnh miệng hơn, nói thẳng ra cho chúng nó hiểu:
"Vả lại, bọn mày nghĩ Hiệu trưởng sẽ quan tâm đến cái chuyện cỏn con này hả?"
Ngọc Anh cũng "góp vui" với tôi và Ngọc:
"Giả dụ đến tai Hiệu trưởng, ổng chịu xử lý thật thì tụi nó chỉ cần biện minh là giỡn vui với nhau hoặc ồn không nghe thấy thì ai làm gì được nó? Cuối cùng, cũng quay lại với hai chữ 'xin lỗi' thôi, phải không?"
"Sau đó thì sao nữa? Cho thi lại, trọng tài thiên vị bằng cách khác kín đáo hơn và tụi nó vẫn thắng."
"Sao phải mất công vậy?"
Ngọc chống hông, nhướng mày, biểu môi nói:
"Còn vụ quá số cân quy định, tụi nó nói tạng người tụi nó to nhưng số cân vẫn đảm bảo, mày nghĩ mấy người đó sẽ bắt từng đứa lên cân lại cho mày hả?"
Minh Huy chốt hạ bằng lời đổ tội của thầy chủ nhiệm của 9A1 khi nãy:
"Hay lại nói tụi mình không có tinh thần thể thao, chơi thua nên gây chuyện?"
Phương hơi nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, nhìn tụi nó bằng ánh mắt của một người anh trai nhìn đám em ngây thơ, ngốc nghếch của mình, cười khinh khỉnh, nói bằng giọng mỉa mai:
"Sắp ra trường đến nơi rồi mà tụi bây vẫn tin vào hai chữ 'công bằng' trong cái trường này hả?"
Tôi chầm chậm giải thích cho tụi nó về quyết định của bọn tôi:
"Người ta là lớp chọn, lấy đại một đứa ra xem cũng đầy thành tích đáng nể và mấy cái giải thưởng danh giá, cống hiến bao nhiêu thứ cho trường. Còn tụi mình là ai? Một cái lớp quậy có tiếng, từ chuyện học hành cho đến nề nếp, kỷ cương đều thua người ta cả trăm dặm."
"Vả lại, thầy Nam tuy cũng có điều kiện và thương bọn mình thật nhưng ổng cũng chỉ là giáo viên trẻ, mới dạy ở trường được vài năm, mối quan hệ với mấy thầy cô khác cũng chỉ ở mức xã giao thôi. Còn bên kia người ta là giáo viên lâu năm, quan hệ vừa rộng, vừa sâu. Tụi bây chưa nghe câu 'Nhất quan hệ, nhì tiền tệ' à? Thầy Nam có muốn chống lưng cho tụi mình thì cũng chỉ được ở mức độ nào thôi, ổng còn phải lo cho thân ổng nữa chứ."
"Có làm lớn chuyện thì người thiệt nhất cũng là lớp mình... nên là dừng lại ở chỗ xin lỗi công khai là được rồi."
Phương tiếp lời tôi:
"Tụi bây có bao giờ thấy lớp chọn xin lỗi công khai kiểu đó chưa? Đội thắng phải đi xin lỗi đội thua trước mặt mọi người như vậy thì nhục nhất rồi, còn đòi hỏi gì nữa? Tụi bây không thấy bên đó thắng mà như thua hả? Xem thử xem ở đó có ai ủng hộ bọn nó không?"
Phương dừng một chút, trừng mắt nhìn thẳng vào thằng Phúc - một trong những người chất vấn tôi khi nãy, nói:
"Nãy đứa nào nói Vân Anh bênh bên kia, có biết suy nghĩ không? Không thấy sau mấy lời nó nói, quần chúng xung quanh và bên kia đã phản ứng như thế nào hả?"
"Đâu phải cứ sồn sồn lên là giải quyết được vấn đề đâu!"
Nghe thấy lời này của cậu bạn thân, tôi lập tức quay sang tròn mắt nhìn nó, thầm cảm thán:
Cái con gấu ưa bạo lực nay nói ra được câu này luôn! Vi diệu thật! Cuối cùng nó cũng "giác ngộ" rồi!
Mà nãy có đứa nào kêu mình bênh bên kia thật hả ta? May mà thằng Phương để ý, mắng giúp mình. Cho chừa!
Chợt Minh Huy sát lại gần, tay trái nắm lấy tay tôi, tay phải nhẹ vỗ về mu bàn tay.
Cậu ấy đang an ủi mình sao? Dễ thương quá!
Tôi hơi nghiêng người, ghé vào tai Minh Huy, nhỏ giọng trấn an:
"Mình sẽ không để tâm mấy cái chuyện vớ vẩn này đâu, cậu đừng lo quá nhé."
Minh Huy mỉm cười, nhẹ gật đầu đáp lại nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi.
Cậu ấy đáng yêu quá xá!
***
"Nếu xét kỹ lại thì tao thấy việc đám 9A1 được thiên vị cũng công bằng đấy chứ?"
"Hả?"
"Vì tụi nó phải nai lưng ra học để kiếm thành tích về cho trường, luôn phải sống đúng theo cái khuôn nhân tài, bộ mặt của cả trường thì tụi nó được hưởng 'quà cống hiến' vậy là đúng rồi."
"Ờ... cũng có lý."
"Có điều, trường dở cái là làm lộ liễu quá, trông ghét vãi!"
*****
"Cũng sắp đến ngày đánh giá chọn ra nhóm văn nghệ cho lớp, tôi muốn chọn ra một bạn đại diện lớp ngồi chấm điểm với tôi để có thêm một góc nhìn khác trẻ trung hơn."
Thầy Nam đứng trên bục giảng, nhìn khắp phòng học, rồi dừng lại ở chỗ bàn đầu của chúng tôi. Tôi "có tật giật mình", vội nhìn sang hướng khác, trốn tránh ánh mắt của thầy Nam.
Thật ra, cảm giác chán ghét khi làm việc với thầy Nam vào đầu năm học của tôi đã sớm bay biến từ sau hôm vô tình gặp nhau ở công viên. Tôi đã thân với thầy Nam hơn, cũng chẳng còn sợ thầy ấy nhiều như kỳ trước nữa. Sở dĩ tôi không muốn cùng ngồi chấm điểm với thầy ấy là vì tôi sợ "mất lòng", sợ rơi vào tình huống khó xử khi phải chọn người này, bỏ người kia.
Khi lớp tôi đã đồng ý với đề xuất của mình, thầy Nam lại nói tiếp:
"Hình thức lựa chọn như sau..."
"Tôi sẽ chọn ra bảy gương mặt tôi tin tưởng và sẽ dựa vào bài kiểm tra mười lăm phút sắp tới để quyết định."
"Mặc dù chỉ lấy điểm mười lăm phút nhưng tôi sẽ cho bốn mươi lăm phút để làm bài..."
Thầy Nam vừa dứt lời, cả lớp đã nháo nhào vì thông tin vừa nhận được. Ngọc Anh vừa gõ bàn, vừa quát lớn, ổn định lại trật tự của lớp cho thầy phổ biến tiếp.
"Cấu trúc và độ khó sẽ tương đương với đề thi vào 10 nhưng được tinh giảng lại để có thể hoàn thành trong bốn mươi lăm phút. Nội dung ôn tập là... tất cả các kiến thức đã được học."
Thầy Nam khoanh tay trước ngực, nhìn Minh Huy, chép miệng, nói:
"Lần này, cỡ Minh Huy cao nhất cũng tầm chín điểm thôi, không mười nổi."
Từ sau khi chuyển vào, điểm Toán của Minh Huy luôn cao nhất lớp, chưa có ai vượt qua được. Dù là bài kiểm tra trong lớp hay bài thi ở trường, điểm của cậu ấy đều gần như tuyệt đối.
Chẳng cần nói, sau lời này của thầy Nam, lớp tôi đã "hoảng loạn" như thế nào.
"Thầy ơi, hay mình cho mấy bạn được chọn đề riêng, tụi em đề riêng được không thầy?"
Quỳnh Phương tỏ vẻ rầu rĩ, đứng lên đề xuất.
"Các em cứ thử sức đi, điểm thấp thì ráng tham gia hoạt động mừng xuân, lấy điểm cộng để bù vô là được."
Thầy Nam vừa nói, vừa liếc mắt nhìn sang chỗ của tôi, nhếch miệng cười gian xảo, nói:
"Lớp phó học tập đã cố gắng rất nhiều mới có thể giúp cho trung bình mỗi bạn lớp mình thu về ít nhất một điểm cộng của tôi sau chuỗi hoạt động mừng xuân này đấy, nên mấy đứa phải biết tận dụng chứ."
Thầy ấy rõ là đang để bụng chuyện tôi "uy hiếp" thầy ấy phát thêm điểm cộng cho các bạn. Thầy Nam xấu xa thật! Điều tôi lo lắng mấy hôm nay cuối cùng cũng diễn ra rồi, có lỗi với mọi người quá đi mất!
Lớp tôi chợt yên lặng lạ thường khiến tôi sợ đến chẳng thể thở nổi. Đan hai tay vào nhau, bấu chặt ngón tay vào mu bàn tay, tôi cố gắng hít thở thật sâu, ngẩn người suy nghĩ vẩn vơ. Chợt, có một bàn tay ấm nóng đặt lên tay tôi, nhẹ nhàng vỗ về. Tôi nhìn sang Minh Huy, Minh Huy cũng đang nhìn tôi. Hai bọn tôi cứ nhìn nhau như thế, chẳng cần cất lời vẫn thấu tỏ lòng nhau.
Lớp chỉ yên lặng trong tích tắc rồi cũng nhanh chóng ồn ào trở lại. Tôi cố tập trung, lắng tai nghe xem mọi người nói gì. Chỉ có vài lời khe khẽ mắng thầy Nam độc ác, không có tình người, chẳng có ai trách tôi cả, hoặc cũng có lẽ là vì những lời ấy chẳng thể đến được tai tôi.
Sau cùng, vì sự phản đối kịch liệt, đúng hơn là năn nỉ dai dẳng của lớp, tuy vẫn cho cả lớp làm cùng một đề nhưng bảy người được chọn sẽ phải làm thêm một đề phụ bao gồm ba câu tự luận để quyết định người chiến thắng.
***
Những người thầy Nam gọi tên đều là cán bộ lớp hoặc những học sinh có thành tích tốt không tham gia đội văn nghệ. Là lớp phó học tập của lớp, tôi cũng bị điểm mặt gọi tên, trở thành một trong bảy ứng cử viên đắt giá cho chiếc ghế giám khảo.
Tuy không hứng thú với vị trí "cầm cân nảy mực" kia nhưng tôi lại không muốn có con điểm thấp, làm ảnh hưởng đến bảng thành tích của mình nên tôi vẫn ôn bài rất nghiêm túc. Điểm Toán của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng so với Tường Vi, Ngọc Anh hay vài bạn tốp đầu môn Toán được gọi tên, cái ghế giám khảo đó chắc chắn sẽ không đến tay tôi.
Có một điều khá khó hiểu chính là Minh Huy, người tôi vẫn luôn cho là "học trò cưng" của thầy Nam lại không nằm trong bảy cái tên được thầy ấy "chọn mặt gửi vàng".
Khi thầy Nam vừa đọc xong tên của mọi người, tôi lập tức nhìn sang Minh Huy. Cậu ấy vẫn như vậy, chẳng có chút trầm tư hay buồn rầu, dường như chẳng điều gì có thể làm vẩn đục đôi mắt sáng trong ấy. Phát hiện tôi nhìn mình, Minh Huy quay sang, tròn mắt nhìn tôi. Cậu ấy nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi:
"Lát cậu muốn ăn gì? Hủ tiếu hay là mì?"
"Cậu ăn gì, mình ăn đó."
Tôi mỉm cười dịu dàng, đáp.
*****
Chiều thứ năm, cách hôm kiểm tra một ngày.
"Vân Anh, lát về em nộp sổ xong thì sang phòng giáo viên đợi tôi."
Thầy Nam vừa cất đồ vào cặp, vừa dặn dò.
"Dạ? Có chuyện gì hả thầy?"
Tôi dừng việc soạn sách vở để ra về của mình lại, ngạc nhiên nhìn thầy ấy, hỏi lại.
"Tôi muốn trao đổi với em thêm về mảng hoạt động mà em phụ trách."
Thầy ấy ngẩng lên nhìn tôi, đáp.
"Dạ."
Nói rồi, tôi nhìn sang Minh Huy và Ngọc bằng ánh mắt nặng trĩu nỗi ưu phiền. Hôm nay, lại phải "tăng ca" nữa rồi!
Tiết cuối cùng trong ngày của lớp tôi là một tiết trống vì mẹ cô dạy Văn của bọn tôi bị ngã, phải vào viện gấp nên cô phải chạy về với mẹ. Thầy Vinh giám thị được cử đi canh lớp. Thầy ấy còn nôn về hơn cả bọn tôi, cứ chốc chốc lại xem đồng hồ, hơn mười lăm phút nữa mới đến giờ về nhưng thầy đã cho bọn tôi tan học sớm.
Minh Huy đi cùng tôi đến trước phòng giám thị, đứng bên ngoài đợi tôi cất sổ và ký tên. Xong xuôi mọi chuyện, sợ tôi và thầy Nam bàn công việc tốn nhiều thời gian, không muốn Minh Huy phải đợi lâu nên tôi bảo cậu ấy về trước, một mình đi đến phòng giám thị.
Nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh cửa sổ, tôi ngẩn người một lúc, rồi khẽ lẩm bẩm:
"Hôm nay, thầy ấy có dạy tiết bốn hả? Trường đổi thời khóa biểu rồi à?"
Vì tính chất công việc và vì tính "lơ tơ mơ", thường mắc lỗi khi làm việc của mình, tôi luôn phải ghi nhớ thời khóa biểu của thầy chủ nhiệm để phòng khi có việc sẽ có thể tìm gặp thầy ấy ngay. Đôi lúc, tôi cảm thấy mình cứ hệt như thư ký của thầy ấy, phải nhớ lịch trình của thầy, suốt ngày cứ phải lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng còn bị sai vặt.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá trước phòng giáo viên, khẽ thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
"Biết vậy ngồi với Minh Huy thêm một lát nữa rồi. Đành ngồi đây chờ thầy ấy vậy."
Chợt, bên tai xuất hiện tiếng nói của ai đó:
"Em đến tìm thầy Nam hả?"
Tôi giật mình, buột miệng thốt lên thành tiếng:
"Oh, shit!"
Tôi lập tức quay ra sau, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thầy Hưng đã đứng ở hành lang trước phòng giáo viên từ bao giờ. Thầy nhìn xuống chỗ tôi, híp mắt cười lộ hàm răng trắng muốt.
Ôi, cảnh này thật quen thuộc! Dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Sợ thầy Hưng nghe thấy mình vừa chửi bậy, tôi đáp lại thầy ấy bằng nụ cười tươi, rồi nhanh chóng lấp liếm:
"Dạ. Thầy Nam... đang dạy rồi hả thầy?"
"Không. Cậu ta đang chơi bóng rổ với thầy Khải thể dục ở bên kia kìa."
Nói rồi, thầy Hưng chỉ tay về hướng cột bóng rổ gần phòng thư viện trường.
Người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao gầy, mặc sơ mi trắng, quần tây đen, mang giày da đang vờn bóng cùng người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng, với làn da rám nắng, mặc đồ thể dục. Hình ảnh của hai người tuy khác biệt nhưng thực lực lại có thể xem là ngang nhau.
"Thầy Nam biết chơi bóng rổ luôn á?"
Tôi tròn mắt nhìn thầy chủ nhiệm đang uyển chuyển né tránh, không để thầy Khải cướp được bóng, buột miệng thốt lên thành tiếng.
"Cậu ta không chỉ biết chơi thôi đâu. Hồi học cấp hai, thầy em từng là đội trưởng đội bóng của trường bọn tôi đấy, dẫn đội thi đấu và giành nhiều chiến thắng lắm. Giỏi lắm!"
Thầy Hưng nói với giọng đầy tự hào. Tôi lén nhìn thầy, khóe môi không tự chủ mà cong lên, ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa.
Ra là bọn họ quen nhau từ hồi cấp hai, không biết là "vừa gặp đã yêu" hay "lâu ngày sinh tình" nhỉ?
Thầy Hưng đưa tôi sang chỗ thầy Nam. Khi chúng tôi đến nơi, vừa hay thầy Nam cũng vừa thực hiện một cú ném bóng từ xa. Quả bóng bay giữa không khí tạo thành một đường cong tuyệt mĩ, đập vào thành rổ, nảy lên, rơi thẳng vào đầu tôi. Tôi choáng váng, theo phản xạ ôm chỗ bị đập trúng, kêu lên thành tiếng vì bất ngờ.
Số của tôi "may mắn" như vậy đấy!
Nhìn thấy cảnh này, hai thầy ở bên kia vội vã chạy đến chỗ tôi với vẻ mặt hốt hoảng.
"Em có sao không?"
Ba vị thầy giáo gần như hỏi cùng lúc.
"Em không sao ạ."
Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi gượng cười, đáp.
Thầy Nam gỡ tay tôi ra khỏi trán, một vết sưng to như cái sừng mới nhú, đỏ ửng hiện lên khiến mọi người càng trở nên lo lắng.
"Nghiêm trọng vậy à?"
Thầy Hưng nhìn vết sưng của tôi, nhíu mày, nói.
Tôi đưa tay sờ chỗ bị thương, chứng minh cho mọi người thấy rằng tôi thật sự không đau, rồi nhẹ giọng trấn an mọi người:
"Do người em dễ bị sưng thế thôi, chứ thật sự không có nghiêm trọng đến vậy đâu ạ."
Thầy Khải vẫn chưa an tâm, chỉ vào trán tôi, ái ngại nói:
"Nhưng... nó sưng to lắm đấy. Vào phòng y tế nhé?"
"Dạ, không cần đâu thầy. Nó sưng vậy thôi, lát nó tự xẹp xuống, không cần phải làm gì đâu ạ."
Dứt lời, tôi nhìn thầy Nam, đổi chủ đề:
"Thầy Nam, thầy bảo em hết giờ xuống tìm thầy có việc cần trao đổi đúng không ạ? Là chuyện gì vậy thầy?"
Thầy Hưng và thầy Khải chuyển ánh mắt từ chỗ tôi sang thầy Nam.
"Nếu em không sao rồi thì đi theo tôi, ta nói nhanh rồi em về nhà sớm đi."
Thầy Nam lạnh nhạt đáp. Thái độ thầy ấy đột ngột thay đổi khiến tôi không thích ứng kịp nên ngẩn ra một giây rồi mới đáp: "Dạ, thầy."
Người gì đâu, đập bóng trúng người ta đã chẳng thèm xin lỗi còn giả bộ tỏ ra lạnh lùng làm gì chứ? Xí!
Tôi vừa đi theo thầy Nam, vừa thầm mắng thầy ấy.
"Thằng nhóc ấy dẫn con bé đi đâu vậy? Không phải phòng y tế với phòng giáo viên ở hướng này hả?"
"Nghe bảo sáng thứ bảy lớp thầy ấy thi thố cái gì đó, chắc là đi tìm thầy Phong hỏi mượn thiết bị đó ạ."
"Không phải nên đến phòng y tế xem chỗ bị sưng của con bé trước hả? Ít ra cũng cho con bé sức dầu hay cái gì đó chứ... Cứ để vậy luôn à?"
Thầy Hưng đã trả lời gì đó nhưng vì đã đi xa nên tôi chẳng nghe rõ nữa.
Đi sau thầy Nam, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của thầy Hưng và thầy Khải, vô tình biết được chuyện thi đấu văn nghệ của lớp tôi đã bị thầy Nam "tuồn" ra ngoài cho thầy Hưng biết. Nhưng, cũng chẳng trách thầy ấy được, trước người thương thì ai sao thể giữ bí mật được chứ?
Thầy Nam dẫn tôi đi hết khoảng sân trường chật chội người và xe cộ, đến đoạn hành lang bên cạnh phòng hội trường. Hai người một lớn một nhỏ, kẻ trước người sau chầm chậm đi dọc đoạn đường lát gạch hoa màu vàng nghệ đã cũ kĩ, nhuộm ánh chiều tà.
Đến khi đi ngang qua phòng thiết bị, thấy căn phòng đóng cửa tối om, tôi bắt đầu hơi hoảng. Thầy Nam cứ chầm chậm đi ở phía trước, tiến thẳng đến mảnh đất trống có căn phòng học bị bỏ hoang. Tôi cố giữ bình tĩnh, đi chậm lại, kéo dài khoảng cách giữa thầy Nam và mình. Trước tiên, tôi nhắn tin cho Minh Huy, một tin nhắn không đầu không cuối nói rõ tình huống và vị trí của mình nhưng chưa vội gửi đi. Sau đó, tôi mới nhỏ giọng hỏi thầy Nam:
"Thầy... thầy ơi, thầy định đưa em đi đâu vậy ạ?"
Giọng tôi không kiềm được mà run run, vừa yếu ớt, vừa non mềm, vô tình biến mình thành một "con mồi hoàn hảo".
Thầy Nam dừng lại ở trước "căn phòng bị lãng quên" mà Gia Bảo từng kể, mở cửa, mở điện, rồi gọi tôi.
Tôi sợ ma quỷ nhưng tôi sợ con người hơn. Tuy tôi luôn khẳng định rằng thầy Nam không có ý gì với mình nhưng thật ra thầy ấy thật sự nghĩ gì, muốn gì, tôi hoàn toàn không biết.
Tôi đứng cách căn phòng kia một đoạn, chần chừ mãi không biết nên đi tiếp hay chạy khỏi nơi này. Sợ hãi và bất an khiến tôi đâm khó chịu, lớn tiếng hỏi:
"Thầy muốn làm gì vậy thầy?"
Thầy Nam đi nhanh đến chỗ tôi. Tôi cảnh giác, vô thức lùi về phía sau, vẻ mặt căng thẳng tột cùng, chăm chú nhìn từng cử chỉ, hành động của thầy chủ nhiệm.
"Tôi muốn cho em xem đáp án của bài kiểm tra ngày mai."
Thầy dừng lại trước mặt tôi, nói bằng giọng đều đều không rõ cảm xúc.
Có chó nó tin ấy!
"Vậy... thầy... thầy đưa ở đây đi ạ."
Tôi nhìn chằm chằm thầy Nam, vào tư thế phòng bị.
Trước thái độ căng thẳng của tôi, thầy chủ nhiệm đột nhiên nhìn tôi, nhếch miệng cười ẩn ý khiến tôi càng thêm bất an. Thầy nhìn tôi một lúc, ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc mà tôi chẳng thể hiểu nổi, nụ cười nhếch mép cũng dần rũ xuống, vẻ mặt chợt nhuốm màu bi ai.
"Em đợi một lát, tôi vào trong lấy cho em."
Nói rồi, thầy Nam đi nhanh vào "căn phòng bị lãng quên" đang sáng đèn kia.
Mình có nên nhân cơ hội này chạy trốn không ta! Nhưng...
Chưa để tôi kịp ra quyết định, thầy Nam đã thật sự quay lại với chiếc túi giấy đựng hồ sơ trên tay.
"Đây, em cứ mang về mà nghiên cứu."
Tôi tò mò mở túi, xem thử món đồ bên trong.
"Thật sự là đáp án đề kiểm tra ạ?"
Tôi mở to mắt nhìn thầy Nam, không kiềm được mà thốt lên.
"Suỵt!"
Thầy ấy ra hiệu im lặng, nhìn quanh quất, rồi nhìn tôi. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy bộ dạng lén lút như ăn trộm này của thầy Nam, trong lòng cũng đã đỡ sợ hơn vài phần.
"Tôi cảm thấy em làm việc khá tốt, rất hiểu ý tôi nên... tôi muốn người làm giám khảo với tôi vào thứ bảy này sẽ là em, chứ không phải là ai khác. Được chứ?"
Vẫn như mọi ngày, tuy thầy ấy đang hỏi ý tôi nhưng thật ra lại giống như một lời thông báo hơn.
"Em... em không muốn làm giám khảo đâu thầy."
Tôi thẳng thắn từ chối.
"Tại sao?"
Thầy Nam nhướng mày, hỏi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng nói thật lòng mình với thầy:
"Em cảm thấy nó... hơi phiền ạ. Chỉ có được mỗi quyền quyết định nhưng phải đổi lại một đống phiền phức."
Dừng một chút, tôi nhỏ giọng nhắc nhở thầy chủ nhiệm:
"Vả lại, chuyện này là... gian lận ấy ạ. Nếu bị bắt được sẽ có thể bị đuổi học đó thầy."
Thầy Nam nhún vai, hờ hững nói:
"Tôi không nói, em giữ kín thì ai biết chứ?"
"Nhưng..."
Thầy nhét túi giấy vào tay tôi, cố gắng thuyết phục:
"Em cứ cầm về đi. Không làm giám khảo thì dùng nó để lấy thêm điểm cũng được, xem như món quà tôi tặng em vì đã cống hiến hết mình cho lớp..."
"Và vì cái cục u trên đầu em nữa."
Thầy chỉ vào vết sưng trên trán tôi, ngại ngùng nói.
"Tôi xin lỗi vì ban nãy đã ném bóng trúng em."
Nói rồi, thầy đưa cho tôi một chai dầu nâu giống loại nhà tôi hay dùng, còn mới toanh, chưa từng được sử dụng. Tôi chấm một ít dầu ra tay, bôi lên trán trước mặt thầy Nam để thầy ấy yên tâm rồi trả lại.
.
.
.
"Thầy yên tâm, em sẽ giữ kín bí mật này ạ."
Tôi cười đến híp cả mắt, niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, không cách nào giấu đi được.
Thầy Nam khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn tôi, nhẹ gật đầu đáp lại.
"Thưa thầy em về."
Sau khi xác nhận với thầy Nam vài chuyện, tôi vội vã chào thầy Nam, rồi hí hửng ra về. Vừa đi ra ngoài, tôi đã nhìn thấy Minh Huy đứng chờ sẵn ở cổng trường. Vừa thấy tôi, cậu ấy đã vội vã vẫy tay, gọi tôi.
"Sao Huy chưa về nữa?"
Vừa chạy đến chỗ của cậu bạn trai, tôi liền ngạc nhiên hỏi.
"Huy đợi Vân Anh."
Minh Huy nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng, đáp.
"Mình đã nói Huy về trước đi mà, sao còn ở đây đợi mình làm gì! Đợi lâu lắm phải không?"
Tôi hơi cau mày, "trách yêu" cậu ấy.
"Không lâu."
Minh Huy khe khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời.
Sao bồ mình "ngoan xinh yêu" thế nhỉ? Muốn thơm cậu ấy một cái ghê!
Sau một ngày học mệt mỏi, hai người bọn tôi nối đuôi nhau trên con phố ồn ào, tấp nập, cùng về nhà.
Để tránh phiền phức và vì đã hứa với thầy Nam nên tôi quyết định không kể cho mọi người về việc "căn phòng bị lãng quên" bị thầy Nam chiếm dụng và thứ mà thầy Nam đã đưa cho mình.
Về tới nhà, sau khi đã chuẩn bị xong bài cho buổi học ngày mai và ôn sơ lại công thức toán, nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, tôi bắt đầu mở thứ mà thầy Nam đưa cho ra vừa xem, vừa nghiên cứu. Có vài chỗ tôi phải đọc đi đọc lại vài lần mới có thể hiểu nổi nên tốn kha khá thời gian. Mãi đến hơn một giờ sáng, dù vẫn chưa xem xong nhưng tôi vẫn phải gác lại, đi ngủ.
(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 56 ♥ ☚(*'∀`☚)