Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 16: Sandwich cá ngừ




   Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi, trống vừa đánh, tôi lập tức quay sang nhìn thầy Nam với ánh mắt đầy mong chờ. Nhưng, thầy ấy chỉ chuyên tâm ghi ghi chép chép cái gì đó, còn chẳng thèm nhìn đến tôi.

   Nhìn quanh phòng, các bạn học sinh được gọi xuống làm việc đều đã rời khỏi chỗ, đi ra ngoài. Tôi khẽ thở dài, từ bỏ hy vọng, tiếp tục làm việc. Chẳng thể trách ai, chỉ có thể trách số mình quá xui xẻo!

   Tôi đã ghi được 2/3 lớp, chẳng mấy chốc là có thể hoàn thành công việc được giao, có lẽ lúc đó tôi sẽ được "phóng thích". Ôm theo hy vọng này, tôi hừng hực khí thế, cố gắng nâng cao tốc độ của mình.

   Trong lúc tập trung, chiếc bụng đói của tôi không thức thời réo lên từng hồi, đầu óc cũng đã bắt đầu đình trệ. Tôi có thói quen ăn sáng vào giờ ra chơi, cứ tới đúng 8 giờ 30 phút, nếu không phải đang ngủ, tôi sẽ bắt đầu thấy đói.

    Vì chẳng thể tập trung được nữa, tôi đi đến bên cạnh, lí nhí nói với thầy Nam:

   "Thầy ơi, em có thể... ra ngoài ăn sáng được không thầy?"

   Thầy Nam dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, nói:

     "Còn mấy cuốn thôi, em ráng làm cho xong đi nhé."

   Nói rồi, thầy ấy lại tiếp tục cặm cụi viết báo cáo. Được, nếu thầy ấy không cho tôi đi, tôi sẽ không đi. Nếu tôi đói đến mức ngất luôn ở đây, thầy ấy phải chịu trách nhiệm với tôi!

   Thế là, tôi lại ôm chiếc bụng đói meo tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

   Qua một lúc, tôi cuối cùng cũng hoàn thành xong số sổ liên lạc còn lại. Nghĩ đến việc có thể thoát khỏi nơi này, vừa ăn ké bánh tráng của Ngọc, uống cà phê của Phương, vừa "kể tội" thầy Nam với đám bạn, tôi lập tức vui vẻ trở lại.

   "Em viết xong rồi ạ."

   Thầy Nam nghe thấy vậy liền dời mắt nhìn sang tôi, bình thản đáp "ừm" một tiếng rồi lại nhìn xuống điện thoại, tiếp tục gõ phím.

   "Vậy... em đi ra ngoài nha thầy."

   Thầy ấy bày ra vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, ngẩng đầu lên hỏi tôi:

   "Vẫn chưa xong việc mà?"

   "Em... viết xong hết rồi mà thầy?"

   "Tôi còn dặn em chép lại nội dung của cuốn sổ màu đỏ vào cuốn sổ màu xanh ở kia nữa mà. Em quên rồi hả?"

   Thầy ấy đang làm khó dễ tôi phải không? Có chuyện gì thì cũng để tôi ăn no rồi làm, không được hả? Thầy chủ nhiệm đúng là đồ độc ác!

   "Đói quá đi mất! Đói sắp chết rồi!"

   Tôi vừa lật mở hai cuốn sổ, vừa nhỏ giọng than vãn.

   "Tôi về rồi đây."

   Tôi hiếu kì nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Thầy Hưng từ cánh cửa gần bàn làm việc của thầy Nam đi vào, tay xách theo một chiếc túi nilon lớn. Đến bàn của thầy Nam, thầy Hưng dừng lại, đặt túi lên khoảng trống trước mặt thầy, cau có nói:

   "Cậu nhắn lắm thế! Anh ấy tự đưa đến đấy, bọn tôi mới nói với nhau được mấy câu đã bị cậu hối rồi..."

   Thầy Nam bỏ ngoài tai mấy lời cằn nhằn của thầy Hưng, chậm rãi mở túi nilon, cẩn thận lấy mấy chiếc túi giấy ở bên trong ra, rồi xếp gọn túi nilon lại, cho vào ngăn bàn. Xong, thầy ấy đẩy một chiếc túi giấy đến trước mặt tôi, điềm nhiên nói:

   "Đây là trả công cho buổi làm việc ngày hôm nay của em."

   Tôi ngơ ngác nhận lấy, lễ phép cảm ơn thầy. Xong, nhìn sang thầy Hưng đang huyên thuyên bên cạnh, rồi lại nhìn thầy Nam. Phát hiện thầy chủ nhiệm cũng đang nhìn mình, tôi vội lảng tránh ánh mắt của thầy, nhìn sang túi giấy trước mặt, dè dặt mở ra xem thử thứ ở bên trong, là sandwich.

   Tôi vô thức nhìn ra bên ngoài, không ngờ lại phát hiện Quân Phương đang ôm theo trái bóng rổ, đứng ở hành lang trước phòng Giáo viên nói chuyện với thầy Tuấn - người trực tiếp huấn luyện đội bóng rổ của trường.

   "Em... ra ngoài ăn được không ạ?"

   Thầy Hưng nhìn ra cửa sổ gần đấy, rồi nhìn thầy Nam và cuối cùng dừng ánh mắt trên người tôi, mỉm cười hiền hòa, đáp: "Được chứ."

    Có lẽ sợ tôi một khi ra ngoài sẽ "cao chạy xa bay", không có ai giúp làm việc vặt nữa nên thầy Nam có hơi do dự, không nói gì.

   Tôi nhìn thầy Nam với vẻ mặt và ánh mắt của một "nhân viên tràn đầy trách nhiệm", cho thầy ấy một lời cam kết:

   "Thật ra là... ăn ở đây làm em... thấy hơi ngại. Em ăn xong sẽ về liền, không có trốn việc đâu ạ."

   Thầy Hưng vỗ vai thầy Nam, cười, nói giúp tôi:

   "Con bé đã nói như vậy rồi, cậu còn lo cái gì?"

   Thầy Nam không đáp lại lời của thầy Hưng, nhìn sang tôi, rồi nói: "Em đi ăn đi."

   Khao khát tự do được toại nguyện, tôi lập tức ôm theo túi đồ ăn chạy đi mất.

   Qua sự việc này, tôi khẳng định thầy chủ nhiệm và thầy Thể dục của bọn tôi có "vấn đề". Mang đồ ăn cho nhau, tương tác thoải mái, nói chuyện thân thiết, thầy Nam còn "nghe lời" của thầy Hưng như thế nữa. Hơn nữa, tôi phát hiện thầy Nam của bọn tôi rất giống kiểu "tổng tài" lạnh lùng, băng giá, có lối suy nghĩ khó hiểu trong mấy bộ phim và truyện tình yêu mà tôi hay xem. Nếu thầy ấy đã tốt bụng chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, sao thầy không nói ra ngay từ đầu luôn nhỉ, cứ úp úp mở mở làm gì vậy ta?

***

   "Nghĩ gì mà mặt mày cau có lại thế?"

   Từ lúc nào, Phương đã ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, vỗ nhẹ lên vai, hỏi.

   Vì chưa hoàn thành xong công việc, thầy Nam cũng chẳng dặn tôi không cần đến phòng Giáo viên sau bữa ăn, cho nên tôi chỉ có thể ngồi một mình ở ghế đá gần đó ăn sáng rồi quay lại làm việc. Tôi nhìn cậu trai với nước da rám nắng ngồi cạnh, mỉm cười, đáp:

   "Nghĩ vớ vẩn thôi."

   Khi ánh mắt của hai bọn tôi vô tình chạm vào nhau, Quân Phương nhanh chóng nhìn sang gói đồ ăn trên tay tôi, hào hứng hỏi:

   "Sandwich ở đâu thế? Nhìn ngon vậy, cho tao miếng với."

   Chưa dứt lời, nó đã kéo tay tôi lại gần hòng giành lấy đồ ăn của tôi. Tôi vùng vằng, vờ như không muốn cho cậu bạn ăn để trêu nó nhưng thật ra đã sớm chuyển túi bánh sang chỗ trống giữa tôi và Phương, cho nó lấy cái mới. Tôi nhìn xuống túi giấy, ra hiệu cho nó lấy ở đó:

   "Thầy Nam bảo trả công cho buổi làm việc hôm nay của tao. Còn hai cái trong này này, mày lấy đi."

   Thế nhưng, Phương lại cứ tranh miếng đã cắn dở trên tay tôi, chắc chắn là cậu ta muốn "gây chuyện":

   "Tao thích ăn cái này cơ."

   Phương vẫn nắm lấy cổ tay tôi, kéo lại gần miệng nó, vẻ mặt đầy vẻ trêu ngươi.

   Suốt bốn năm học cùng nhau, tôi đã quá quen với thói trẻ con, ấu trĩ này của Phương. Phương khá nhây, nếu cậu ta thật sự đã muốn trêu tôi, tôi càng phản kháng, cậu ta sẽ càng thấy thích thú và tiếp tục cho đến khi tôi cáu đến mức chẳng thèm nói nữa thì mới thôi.

   "Nè, dộng cho hết đi!"

   Tôi xé phần bánh mình chưa cắn đến, thẳng tay nhét miếng đồ ăn vào miệng nó.

    Trước hành động thô lỗ của tôi, Phương không những không tức giận mà còn cười rất đắc chí. Vừa nhai, vừa nhếch miệng cười. Tôi lườm Phương, nhắc nhở:

   "Cười thôi mà cũng trông xấu trai ớn! Trông hệt như mấy thằng vừa đểu, vừa đần ấy."

   Phương vẫn giữ nguyên nét mặt đó, ý cười trong mắt càng thêm sâu. Cậu ta ghé sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, thấp giọng hỏi:

   "Thế gu mày có phải là như thế không?"

   Biết rõ Phương đang trêu mình nên tôi càng không muốn lép vế, ghé sát vào tai của cậu bạn, nói khẽ:

   "Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt xanh của chị đâu nhá, tử tế và thông minh chính là điều kiện tiên quyết để được vào vòng trong đấy."

   Nói rồi, tôi lùi lại, lè lưỡi trêu nó. Nhìn Phương phì cười, không thể nói gì thêm, tôi vui vẻ cắn một miếng sandwich thật to.

   "Sandwich ngon ghê, cho cắn thêm miếng nữa đi."

   Phương lại muốn giành lấy miếng sandwich trên tay tôi, cậu ta nhoài người đến, hào hứng nói. Tôi né bên này, tôi tránh bên kia, tay phải cầm đồ ăn, tay trái đẩy mặt của Phương, lớn tiếng:

   "Không! Tránh xa bố mày ra!"

   "Mày ăn hết lấy gì tao ăn? Thằng *beep* này!"

   "Tao cắn mày bây giờ!"

   Trong lúc dằn co, tôi vô tình đụng đầu vào gò má của Phương. Nó lập tức ôm mặt, giở thói mè nheo:

   "A, đau quá! Lủng cái mặt đẹp trai của tao rồi! Mai mốt không có ai chịu cưới tao nữa thì phải làm sao? Hu hu..."

    Tôi cho nốt miếng sandwich vào miệng, chùi tay vào váy rồi cẩn thận xem xét vết thương mà tôi vừa gây ra trên mặt của Phương. Chỗ đấy đang dần đỏ lên, có vẻ khá nghiêm trọng. Tôi theo thói quen, giúp Phương xoa xoa chỗ bị thương.

****

   Lúc nhỏ, tôi rất hay bị ngã. Trên người, dù là vết bầm lớn bằng quả táo hay nhỏ bằng hạt đậu cũng có đủ. Mỗi lần như thế, mẹ sẽ vừa xoa nhẹ vào chỗ bị đau, vừa vỗ về tôi. Những chỗ ấy sẽ nhanh chóng không còn đau nữa, bàn tay của mẹ dường như có phép thuật thần kì vậy. Ba tôi cũng có phép thuật, mỗi lần ba thổi vào chỗ bị thương, đôi lúc lại trêu là "phun nước miếng", một lúc sau cơn đau sẽ giảm đi ít nhiều.

   Khi đó, tôi đã nghĩ rằng ai cũng có một loại sức mạnh nào đó có thể làm giảm đi cơn đau của những vết thương mang lại, một sức mạnh mà chúng ta chỉ có thể dùng cho người khác chứ không thể dùng cho chính mình. Trong khối óc non nớt của một đứa trẻ giàu trí tưởng tượng như tôi ngày bé, dường như mọi người quanh mình đều có ít nhất một loại phép thuật phi thường.

   Bây giờ, dù đã lớn, biết điều đó chỉ là sự ảo tưởng trẻ con nhưng tôi vẫn luôn giữ thói quen "vỗ về những vết thương" của mình. Khi bị thương, trong lúc đau đớn nhất, tôi thấy một lời động viên, trấn tĩnh cỏn con cũng chẳng phải là một chuyện thừa thãi.

****

   "Không sao, đỏ một chút thôi à. Cái mặt... ừm... nhìn cũng được của mày cũng không có hư đâu, mai mốt vô tư mà lấy vợ, lấy em nào cũng được."

   Tôi vừa dịu dàng xoa chỗ bị đỏ ở bên mặt của Phương, vừa nhẹ giọng an ủi.

   "Vậy lấy mày cũng được luôn đúng không?"

   Phương nói xong lại cong môi mỉm cười đầy gian xảo.

   Đứng trước câu nói này của cậu ta, tôi bất chợt đỏ mặt, nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn. Nói gì thì nói, tôi cũng là con gái, lại còn trong độ tuổi mới lớn, đối với những lời như vậy cùng với vẻ mặt và ánh mắt đó của Quân Phương, tôi không khỏi xao xuyến, hai tai dần trở nên đỏ ửng, ngơ ngẩn nhìn nó.

   Không để tôi mơ mộng lâu, Phương đột nhiên phá lên cười, rồi nói sang sảng :

   "Đùa đấy. Con gái con lứa gì mà cứ hệt như một thằng con trai, vừa lười, vừa ăn nhiều, lại còn xấu tính, hung dữ. Ai lấy phải mày chắc kiếp trước giết người, phóng hoả, nghiệp nặng dữ lắm nên kiếp này mới xui tận mạng vậy..."

    Cơn giận của tôi ngày một dâng cao theo từng lời Phương nói, tôi lườm nó cháy mắt nhưng nó vẫn cứ nói mãi không chịu im miệng.

   Sao lại đùa kiểu đó, còn đùa với bộ dạng nghiêm túc như thế nữa! Nụ cười và ánh mắt tình cảm dạt dào kia là sao? Từ khi nào mà Phương lại diễn giỏi như thế? Lừa được cả mình, hứ!

   Tôi định đứng dậy bỏ đi thì chợt đằng sau có tiếng hắng giọng cắt ngang tràng cười sảng khoái của Phương. Tôi hiếu kì quay lại xem thì phát hiện thầy Nam đã xuất hiện ở sau lưng bọn tôi từ lúc nào. Thầy ấy khoanh tay trước ngực, nhìn tôi, nói:

   "Em ăn xong chưa? Xong rồi thì vào làm cho xong việc đi."

   Tôi lập tức đứng lên, đi theo sau thầy Nam, để lại túi đồ ăn ở trên ghế cho Quân Phương.

***

    "Em không có trốn việc đâu thầy, chỉ là... chỉ là em vô tình gặp bạn Phương ở đó, bọn em vừa ăn vừa nói chuyện nên... nên mới đi hơi lâu... Em xin lỗi thầy."

   Tôi lẽo đẽo theo sau thầy Nam, chẳng dám đi ngang hàng với thầy ấy.

   Thầy Nam nghiêm túc nhìn thẳng phía trước mà đi, chỉ đáp một tiếng "ừ" trước câu hỏi của tôi. Dừng một chút, thầy ấy đột ngột dừng bước, quay lại nhìn tôi, rồi chầm chậm nói:

   "Tôi thấy em đi lâu quá nên ra ngoài xem thử, không ngờ bắt gặp cảnh em và Quân Phương... Ra là bọn em đang hẹn hò..."

    Đôi mắt của thầy Nam nhìn tôi chợt ánh lên một tia lạnh lẽo khiến tôi không rét mà run. Tôi sợ đến nói năng lắp bắp, vội vàng xua tay giải thích:

    "Không... không phải đâu ạ. Em với Quân Phương chỉ là bạn thân thôi, bọn em không phải là mối quan hệ đó đâu thầy."

    Theo tôi đánh giá, thầy Nam là một người khá nghiêm khắc và có hơi cổ hủ, nếu thầy ấy bắt gặp tôi yêu sớm, nhất định sẽ không tha cho tôi. Cuộc sống học đường vốn đã chẳng mấy êm đềm của tôi nhất định sẽ càng thêm sóng gió.

   Thấy thầy Nam không có phản ứng gì, vẻ mặt và ánh nhìn của thầy ấy khiến tôi có cảm giác như ánh mắt của một người dù biết được người khác đang nói dối nhưng vẫn im lặng lắng nghe, không vạch trần, bình thản xem họ diễn cho tròn vai, rồi sẽ bắt thóp bằng một lời thâm sâu khó hiểu nào đó mà tôi thấy trong phim. Cái cách thầy ấy nhìn khiến tôi cảm thấy rất áp lực, tôi nói như sắp khóc:

   "Em thật sự không có yêu sớm đâu thầy!"

   Thầy Nam cuối cùng cũng giãn cơ mặt, ánh mắt cũng dịu đi, rồi đáp gọn lỏn: "Ừ."

    Tôi chẳng thể nào hiểu nổi suy nghĩ của thầy chủ nhiệm. Mỗi lần ở bên cạnh thầy Nam, tôi có cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, trái tim lúc nào cũng bị treo lơ lửng giữa thinh không.

   Tôi bước lên một bước để đi ngang hàng với thầy Nam, ngập ngừng trong chốc lát rồi đánh tiếng hỏi:

   "Thầy... thầy có tin em không ạ?"

   Thầy Nam vẫn đi tiếp, nhưng ánh mắt đã không còn hướng về phía trước mà đã chuyển lên người tôi:

   "Em nói chuyện nào?"

   Dừng lại một chút, thầy ấy lại nói tiếp:

   "Nếu là chuyện em và Phương không hẹn hò thì tôi tin, vì mấy lời em ấy nói lúc sau, tôi có nghe thấy. Chẳng có đứa con trai nào lại nói với bạn gái của mình những lời như thế cả."

   "Còn về chuyện em có yêu sớm hay không thì tôi không chắc. Tương lai còn dài, chẳng có gì là chắc chắn cả."

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 16 ♥ ☚(*'∀`☚)