Bước vào phòng, tiến tới tủ đồ để lấy đồ của mình đi tắm, anh thấy đồ của anh vẫn được xếp ngay ngắn trong tủ nhưng đồ của cô thì lại không thấy một bộ, giật mình anh lấy điện thoại trong túi mình ra gọi cho cô rất nhiều lần đều không liên lạc được. Tống Sở Thiên như phát điên định chạy ra ngoài thì anh thấy trên bàn có một tờ giấy, cầm nó lên đây chính xác là chữ của cô:
" Gửi người đàn ông em yêu, có lẽ khi anh đọc bức thư này em đã không còn ở bên cạnh anh, chắc lúc này em đang ở một nơi nào đó, rất xa rất xa anh. Những lúc không có em bên cạnh anh nhớ phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, nhớ phải ăn uống đúng giờ đừng để bệnh dạ dày của anh lại tái phát, anh phải ngủ sớm không được thức đến sáng để làm việc nữa sẽ không tốt cho sức khỏe của anh. Ông xã đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng em dùng từ thân mật này để gọi anh như vậy, anh hãy cứ xem như em chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh, em còn nhớ rất rõ anh nói anh rất muốn có bảo bảo vì vậy anh nhớ phải chăm sóc yêu thương Lâm Phù Dung, cô ấy đã có thai, đứa bé là con của anh và cô ấy. Anh biết không khi nghe Lâm Phù Dung nói cô ấy có con với anh em cảm giác như cả thế giới đã quay lưng với em vậy, em rất muốn ích kỷ để ở bên cạnh anh nhưng em không thể vì đứa bé trong bụng Lâm Phù Dung là vô tội, Thiên, em yêu anh. Tạm biệt!
Người con gái yêu anh Diệp Tử Kỳ."
Đọc xong bức thư anh như muốn phát điên lên, xé nát tờ giấy vứt đi rồi cầm lấy điện thoại gọi:
- Hắc Ảnh tôi cho cậu 1 tiếng lập tức tìm Tử Kỳ về cho tôi, cho người bắt Lâm Phù Dung về Thiên Ưng chờ tôi_ lời anh nói như lưỡi dao có thể giết chết người khác, nói xong không đợi Hắc Ảnh nói gì liền cúp máy với anh bây giờ cô là quan trọng nhất chỉ cần tìm được cô nhìn thấy cô muốn anh làm gì cũng được. Tức chết anh mà chỉ cần một tuần nữa một tuần nữa thôi mà là anh với cô sẽ kết hôn mà bây giờ cô lại bỏ anh mà đi chỉ vì lời nói của con ả đàn bà kia " Lâm Phù Dung cô gan lắm đã thế thì đừng trách Tống Sở Thiên này độc ác với cô." đôi mắt anh hiện lên tia sắc lạnh, anh lập tức chạy ra lấy xe đi đến Diệp gia.
Tại Diệp gia
Chạy vào Diệp gia, Tống Sở Thiên lập tức hỏi quản gia Lâm đang ở trong sân.
- Tử Kỳ cô ấy có trở về đây không?
- Tiểu thư không có trở về đây thưa Tống thiếu_ quản gia Lâm cung kính trả lời. Nghe được câu trả lời không hài lòng anh lập tức bỏ đi.
*****************************************
Tại bang Thiên Ưng
Lâm Phù Dung đang bị giam trong một cái lồng, đầu tóc rũ rượi, dùng cặp mắt căm thù của cô ta nhìn Hắc Ảnh và Sát Ảnh hét lên:
- Hắc Ảnh, Sát Ảnh các người đang làm gì vậy hả, mau thả tôi ra, anh Thiên mà biết nhất định không tha cho hai người đâu_ Lâm Phù Dung vừa dứt lời thì thấy Tống Sở Thiên bước vào cô ta vui mừng như gặp được cứu tinh, nhìn anh mà nói lớn:
- Anh Thiên cứu em, hai tên này không biết sống chết dám nhốt em ở chỗ quỷ quái này, anh nhất định phải giết chết họ
Hắc Ảnh và Sát Ảnh không hẹn mà cùng nhau nhếch môi cười khinh bỉ cô ta, cô ta nghĩ sau những việc mà cô ta đã làm với chị dâu vì một câu nói của cô ta mà bây giờ chị dâu không rõ tung tích thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết lão đại của họ sẽ cho cô ta được sống và là sống không bằng chết.
- Thả Phù Dung ra các cậu không biết cô ấy đang mang thai sao_ Tống Sở Thiên lạnh lùng nói với Hắc Ảnh và Sát Ảnh nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh lại hướng về cô ta. Lâm Phù Dung run sợ trước ánh mắt của anh, chẳng lẽ anh ta biết gì rồi sao, lỡ đâm lao rồi phải phóng lao theo thôi.
- Đúng vậy, anh Thiên đứa bé là con của chúng ta được hai tuần rồi_ được thả ra cô ta lập tức ôm lấy cánh tay của anh nũng nịu nói. Hắc Ảnh và Sát Ảnh thì đang đổ mồ hôi lạnh thầm cầu nguyện cho cô ta, anh là lão đại của bọn họ tính ra cũng hơn 10 năm rồi anh đang suy tính gì chẳng lẽ họ lại không biết, chủ tử của họ nhiều lắm cũng chỉ có nằm cùng giường với cô ta thôi, bây giờ cô ta nói rằng có thai với anh, cô ta đi lạc vào tây du kí chắc thật nực cười mà.
- Sát Ảnh_ Tống Sở Thiên nhìn Sát Ảnh. Thấy ánh mắt của anh, Sát Ảnh lập tức hiểu ý liền tóm lấy Lâm Phù Dung làm cô ta hoảng sợ mà la nên
- Anh Thiên anh đang định làm gì vậy?_ bị Sát Ảnh tóm lấy cô ta run rẩy hỏi.
- Phù Dung, anh chỉ muốn Sát Ảnh xem con của chúng ta có khỏe hay không, em ngoan cho Sát Ảnh khám đi_ Tống Sở Thiên nhếch môi ánh mắt sắc lạnh nhìn Lâm Phù Dung.
- Không, anh Thiên em sai… em sai rồi em không nên gạt anh em không có thai em làm tất cả chỉ vì em quá yêu anh thôi_ cô ta sợ hãi quỳ rộp xuống mà cầu xin anh.
- Em yêu anh sao? Muốn được anh yêu?_ Tống Sở Thiên lạnh lùng hỏi.
- Vậy sinh cho anh một đứa con đi anh sẽ yêu em_ Tống Sở Thiên ngồi xuống nắm cằm cô ta nhẹ nhàng nói nhưng trong lời nói chẳng có chút độ ấm nào.
- Thật sao anh Thiên?_ Lâm Phù Dung như bị lời nói của Tống Sở Thiên thôi miên vậy nên cô ta ngây ngô hỏi.
_ Đúng vậy_ anh nhìn vào mắt cô ta lạnh giọng nói.
**********************************************
mọi người có hóng rốt cuộc anh nam chính của mọi người sẽ làm gì ả trà xanh xấu xa này không cùng chờ đọc chap sau nha và đừng quên ủng hộ tui nha mãi yêu mọi người