Cảm Ơn Vì Đã Cho Em Gặp Anh

Chương 20: Trừng trị Đinh Hạo Nhiên




Nghĩ đến hành động đáng yêu vừa rồi của Diệp Tử Kỳ, Tống Sở Thiên khẽ mỉm cười, cô mới rời khỏi không lâu anh đã cảm thấy nhớ cô rồi, xem ra anh ngày càng không thể sống nếu thiếu cô rồi đang suy nghĩ vu vơ bỗng chuông điện thoại của anh vang lên

- Chủ tử thuộc hạ đã xử lí xong Đinh gia còn Đinh Hạo Nhiên đang bị giam ở tổng bộ chờ người giải quyết_ Sát Ảnh gọi điện báo cáo việc anh giao

- Tôi đến ngay_ nói xong Tống Sở Thiên bước ra khỏi phòng làm việc để đến tổng bộ Hắc Long

**************************************************************

Tại bang Hắc Long

Anh bước vào khí thế ngất trời, đến chỗ Đinh Hạo Nhiên đang bị tra tấn.

- Tống Sở Thiên, mày giết tao đi á…á…_ Đinh Hạo Nhiên vừa dứt lời thì Tống Sở Thiên cầm cái dùi nung nóng đỏ trong chậu lửa dí vào người hắn ta.

- Tao không cho mày chết dễ như vậy đâu_ nhìn Đinh Hạo Nhiên nói, sau đó anh quay sang nói tiếp với Sát Ảnh nói tiếp:

- Đem máy ép tới đây

- Vâng thưa chủ tử_ nghe được lệnh của anh, Sát Ảnh quay sang bảo thuộc hạ mang máy ép vào.

- Cởi trói cho hắn ta_ Tống Sở Thiên ra lệnh cho thuộc hạ, họ lập tức đến cởi trói cho hắn ta

- Tống … Tống Sở Thiên mày… mày định làm gì tao_ nhìn ánh mắt sắt lạnh của anh, hắn ta run rẩy lắp bắp nói

- Đưa tay hắn vào_ bỏ qua lời nó của Đinh Hạo Nhiên, anh ra lệnh cho thuộc hạ



- Á…Á…Á_Đinh Hạo Nhiên hét lên trong đau đớn khi tay hắn ta bị nghiền nát, máu theo thịt bị nghiền nát mà chảy xuống đất, sau đó hắn ta liền ngất xỉu

- Chủ tử hắn ta ngất rồi_ Sát Ảnh lên tiếng khi thấy Đinh Hạo Nhiên ngất lịm đi.

- Cho Gini ăn đi_ anh dùng lời không có một độ ấm nói

Trong một cái chuồng gần đó đang nuôi một con sói lớn, nó được anh nuôi và huấn luyện từ nhỏ nên nó chẳng nghe lời ai trừ anh ra, nhìn nó thỏa mãn gặm nhấm từng miếng thịt khúc xương của Đinh Hạo Nhiên trông còn ghê hơn cả mấy bộ phim khinh dị trên miệng.

Nhìn cảnh Gini đang gặm cắn miếng thịt của hắn ta, Tống Sở Thiên nhếch môi cười sắc lạnh, đây là hậu quả dám đắc tội với anh hơn nữa hắn ta dám đụng đến Diệp Tử Kỳ người con gái mà anh yêu nhất

*******************************************************************

Rời khỏi tổng bộ, về đến nhà, Tống Sở Thiên nghe dì Trần nói cô chưa về anh liền lên phòng, anh muốn gội rửa hết mùi tanh của máu trên người mình do Đinh Hạo Nhiên để lại, anh không muốn cô kinh tởm con người anh

*******************************************************************

Trong khi đi dạo Diệp Tử Kỳ gặp Lâm Trác là học trưởng khi đại học của cô, hai người vô quán nước gần đó trò chuyện.

- Tử Kỳ, em biết không anh rất thích em_ nhìn cô Lâm Trác mỉm cười ấm áp nói với cô

- Kh…ụ…khụ_ nghe Lâm Trác nói thích mình, cô đang uống nước liền bị sặc.

- Sao vậy uống nước cũng để bị sặc_ Lâm Trác vuốt lưng cho cô dịu dàng nói

- Học trưởng à, em nghĩ chúng ta không hợp đâu_ Diệp Tử Kỳ e ngại nói với Lâm Trác



- Haha…ha… cô hiểu lầm ý tôi rồi_ thấy Diệp Tử Kỳ e ngại, Lâm Trác cười giải thích cho cô.

- Hiểu lầm?_ cô nhớ là nãy giờ Lâm Trác có nói thích cô mà

- Đúng vậy, ý anh là anh thích em như là một người anh trai yêu thương em gái mình thôi, hơn nữa anh đã có người yêu rồi_ Lâm Trác nhẹ nhàng giải thích cho cô

- Haizz… anh làm em cứ tưởng_ cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe Lâm Trác nói chỉ xem cô là em gái

- Tưởng gì?_ thấy cô thở dài Lâm Trác hỏi

- À… hihi, cũng tưởng giống anh_ quả thật cô cũng cảm thấy Lâm trác như anh trai mình vậy khi còn đi học anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, ngoài nhóm bạn thân thì anh là người duy hất biết cô là đại tiểu thư Diệp gia. Bỗng tiếng chuông điện thoại cô vang lên

- Xin lỗi em có điện thoại_ rồi cô ra ngoài nghe điện thoại

- Bảo bối, ba mẹ về rồi, con về nhà nha, ta và ba con nhớ con lắm_ đầu dây bên kia là mẹ cô giọng nói đầy vẻ yêu thương nói với cô

- Vâng tối nay con về_ cô nhẹ giọng đáp

Bước đến chỗ Lâm Trác cô nói:

- Xin lỗi học trưởng em có việc em xin phép về trước

- Tạm biệt_ Lâm Trác mỉm cười chào tạm biệt cô

- Tạm biệt