Cảm Ơn Em Đã Yêu Anh

Chương 3: Rối rắm




"Phụt" Hỷ Lạc rất mất hình tượng phun ra toàn bộ nước trong miệng. Chuyện này cũng tiêu tan ảo mộng rồi? Một người trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến suốt hai tháng trời bỗng nhiên xuất hiện trong nhà mình. Cô cúi đầu nhìn lại chính mình, váy ngủ dài ngang gối, mái tóc ướt sũng không chải gọn gàng, lòa xòa tán loạn ngang lưng, cùng một đôi dép lê.

Tần Vĩ Thâm cau mày, "Tần Hỷ Lạc, con vừa diễn trò gì vậy?"

Cô xấu hổ chùi chùi khóe miệng qua loa, "Á, cái kia..., con về phòng sửa sang trước." Nói xong bỏ chạy về phòng mình.

Lâm Hạo Sơ giật giật khóe môi, trên mặt nhìn không ra biểu hiện gì.

Tần Vĩ Thâm bất đắc dĩ nhìn cửa phòng đóng chặt, ngồi xuống bắt chuyện Lâm Hạo Sơ, "Thế nào, đối với lệnh điều động lần này có ý kiến?"

Lâm Hạo Sơ ngồi ở sô pha, trầm mặc một chút, "Là ý của ba cháu?"

Tần Vĩ Thâm chỉ cười, từ chối cho ý kiến, sau đó lấy một điếu thuốc đưa cho anh, Lâm Hạo Sơ lắc đầu.

Tần Vĩ Thâm tự châm thuốc, hút một hơi, "Coi như là ý của ba cháu, bác cũng không cảm thấy lệnh triệu hồi đối với cháu là việc xấu. Biểu hiện của cháu ở thành phố G không tồi, trở về cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn."

Lâm Hạo Sơ rũ mắt xuống, không nói gì thêm.

Tần Vĩ Thâm xuyên qua làn khói thuốc nhìn Lâm Hạo Sơ, khẽ thở dài, "Ba cháu lần này mất không ít công sức, mặc kệ thế nào, chính là vì mẹ cháu, cháu quay về thành phố N cũng là tốt."

Lâm Hạo Sơ căng khóe miệng, giọng mỉa mai cười cười, "Bà ta hy vọng cháu trở về sao?"

Tần Vĩ Thâm hơi nhíu mi, "Hạo Sơ?"

Lâm Hạo Sơ day day huyệt thái dương, "Cháu biết rồi, ông ta sắp xếp như thế nào thì cháu làm như thế đó, trước giờ không phải vậy sao?"

Tần Vĩ Thâm nhìn anh, dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay dụi mẩu t.h.u.ố.c lá trong gạt tàn, "Buổi tối ở lại nhà bác ăn cơm đi, sau khi điều đến thành phố G, chúng ta cũng đã nhiều năm chưa cùng nhau đánh cờ?"

Lâm Hạo Sơ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Không được rồi ạ, hôm nay cháu còn có việc. Lần sau nhé bác?" Anh đứng dậy mỉm cười, "Sau này trở về có rất nhiều cơ hội."

Tần Vĩ Thâm vỗ vỗ vai anh, ý tứ sâu xa, "Mọi việc đừng quá làm khó mình."

Lâm Hạo Sơ gật đầu, "Cháu đi trước."

Hỷ Lạc đổi xong quần áo đi ra, chỉ thấy ba cô đứng trước chậu cá cảnh cho cá ăn, cô quét mắt vào khoảng không trong phòng khách, "Ba, Lâm tiên sinh đâu?"

Tần Vĩ Thâm quay đầu lại nhìn cô, bộ dáng thờ ơ, "Đi rồi."

Đi rồi? Hỷ Lạc trong lòng mất mát.

Tần Vĩ Thâm không phát hiện con gái nhà mình khác thường, ông tiếp tục đùa giỡn với mấy con cá bảo bối của ông, "Con gái, pha cho ba chén trà đi."



Hỷ Lạc tức giận nói, "Không đi, trời nóng vậy uống trà cái gì."

Tần Vĩ Thâm lúc này mới nhìn thẳng cô, "Ăn nhầm thuốc nổ à?"

Hỷ Lạc ngồi xếp bằng ở sô pha, vò đầu, "Ba, việc kia... Lâm tiên sinh, ba quen hả?"

Tần Vĩ Thâm ngồi xuống cạnh cô, nheo mắt lại, điệu bộ dù gấp gáp mà vẫn ung dung, "Con biết nó? Lâm tiên sinh? Không rất bình thường. Ba hình như chưa nói qua nó họ Lâm, con làm sao mà biết được."

Hỷ Lạc cũng không phủ nhận, cô lay lay cánh tay ông, "Con trước đây không phải cùng Cố Doãn đi Vân Nam, Quý Châu sưu tầm dân ca sao, việc ấy..." Cô cân nhắc chọn lựa từ ngữ, "Con không cẩn thận bị tụt lại phía sau, bất ngờ gặp được Lâm Hạo Sơ, đi nhờ xe một đoạn."

Tần Vĩ Thâm nhìn cô, làm như đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, dùng giọng điệu nghiêm túc ít có nói chuyện với cô, "Hỷ Lạc, con đã 21 tuổi rồi, ba đối với sở thích của con, con đường phía trước còn rất nhiều việc xảy ra, cho tới bây giờ đều không can thiệp con. Cho dù việc yêu đương sau này của con hay hôn nhân, ba cũng sẽ không can thiệp. Chỉ duy nhất một điều kiện, cậu ấy, không thể được."

Hỷ Lạc sửng sốt một chút, đỏ mặt mở to mắt, "Ba, ba nói linh tình gì thế, con chỉ cảm thấy người khác giúp con, con nghĩ nên cảm ơn người ta thôi."

Tần Vĩ Thâm nghi ngờ nhìn cô, "Thật chứ?"

Hỷ Lạc cười toe toét, "Đương nhiên. Con mới 21 tuổi, ba nghĩ đi đâu vậy."

Tần Vĩ Thâm hừ một tiếng, "Tốt nhất là nhớ kỹ lời ba nói, người đàn ông Lâm Hạo Sơ này, rất nguy hiểm."

Sau ngày đó, Hỷ Lạc thường nghĩ, Lâm Hạo Sơ đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô ư? Lần đầu tiên gặp nhau và sau buổi chiều đó, tất cả đều dường như càng ngày càng không chân thực. Trong lúc vô tình anh lại đột nhiên xuất hiện, lại biến mất trong nháy mắt. Trong khoảng thời gian rất dài, Lâm Hạo Sơ triệt để biến mất trong thế giới của Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc nhìn số điện thoại kia trên di động một lần cũng không có dũng khí gọi đi, ngón tay ấn phím cancel, cuối cùng trong lúc màn hình hiện "yes" và "no", cô cắn răng, ấn "yes". Người đàn ông này, coi như là rung động đẹp đẽ nhất của thời trẻ đi.

Bạn cùng phòng Lâm Mẫn nhích lại gần, vỗ vỗ vai Hỷ Lạc, "Này, tối nay tại Cẩm Tinh có một show, còn thiếu một người, giúp một tay nhé?" Hỷ Lạc học ngành thiết kế thời trang, sinh viên trong khoa hễ có điều kiện cũng thỉnh thoảng sẽ tham gia những hoạt động thời trang.

Hỷ Lạc cau mày, "Lại dùng chiêu này, mỗi lần đều nói thiếu một người. Nói đi, buổi tối cậu lại muốn đi làm cái gì hả?"

Lâm Mẫn cười cười lấy lòng, vỗ tay kêu một tiếng, "Hỷ Lạc thật thông minh."

Hỷ Lạc liếc bạn, hừ nhẹ một tiếng, "Ít nịnh bợ đi, nghe nhiều đến nỗi tớ đều có lực miễn dịch rồi."

Lâm Mẫn ngồi cạnh mép bàn của cô, chân dài duỗi ra, "Tớ nhận việc xong mới phát hiện tối nay còn có một show khác, tình huống khẩn cấp như vậy các nhà tổ chức chắc chắn cũng rất khó tìm người ứng phó được, nếu như bỏ, tớ sau này sẽ không có cách nào lăn lộn trong cái ngành này, ai bảo cậu lại có kinh nghiệm ở mặt này chứ."

Hỷ Lạc liếc mắt một cái, "Cô à, kinh nghiệm của tôi cũng là nhờ cô tốt bụng ban tặng đấy."

Lâm Mẫn phe phẩy tóc dài, cười vô cùng quyến rũ, "Tớ biết rồi, một lần cuối cùng, tớ bảo đảm đây là lần cuối cùng."

Hỷ Lạc thở dài, "Không còn ai khác sao? Hôm nay tâm tình tớ không tốt lắm, không muốn đi."

Đôi mắt phượng của Lâm Mẫn hơi nheo nheo, "Làm sao vậy?"



Hỷ Lạc tầm mắt tập trung trên laptop, ngón tay nhẹ nhàng nhấn chuột, "Không có gì."

Lâm Mẫn áp sát Hỷ Lạc, gian xảo nhìn cô, "Tần Hỷ Lạc, cậu biết mình mắc tâm bệnh sao?"

Hỷ Lạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bạn, "Cái gì?"

"Có cảm xúc gì đều viết lên trên mặt kìa. Cậu còn cho rằng bản thân rất kín đáo sao?" Lâm Mẫn nhíu mày, không hề đả kích tới lòng tự trọng của người khác.

Hỷ Lạc nghiến răng, "Cũng dám nghi ngờ trình độ của tớ, xem ra cậu thật sự không có ý định muốn tớ giúp cậu. Vậy được rồi, tớ chính là người không kín đáo như thế đấy."

Lâm Mẫn vội vã lấy lòng, "Tớ chỉ là tùy tiện nói thôi, cậu biết tớ từ trước đến nay đều n.g.ự.c to não nhỏ mà, hehe. Hỷ Lạc, cậu sẽ giúp tớ nha?"

"Không được." Hỷ Lạc mặt không chút thay đổi trả lời, ánh mắt tiếp tục dừng lại trên trang tin tức của laptop.Lâm Mẫn nghiến răng nghiến lợi uy h.i.ế.p cô, "Cậu có đi không, không đi tớ liền đem ảnh của cậu cùng với số điện thoại đăng lên web Tianya(1), phía dưới ghi chú rõ [công việc người mẫu]*****."(2)

Hỷ Lạc cười cười, "Nhớ lựa tấm nào đẹp đó." Nói xong không hề để ý đến bạn, tiếp tục xem tin tức.

Lâm Mẫn ngượng ngùng trở lại chính chỗ ngồi của mình.

Một lát sau, Hỷ Lạc bỗng nhiên nghiêng người hỏi Lâm Mẫn, "Cậu nói show diễn ra hôm nay?"

Trong mắt Lâm Mẫn lập tức lóe lên ánh sáng kích động, "Ừ, ừ."

Hỷ Lạc lại hỏi, "Ở Cẩm Tinh?"

Mắt Lâm Mẫn lại sáng hơn, "Ừ, ừ."

Hỷ Lạc cười đến vô cùng xinh đẹp, "Được rồi, tớ nhận lời."

Lâm Mẫn nghi ngờ nhìn tâm tình bỗng nhiên tốt đẹp của người nào đó, "Tần Hỷ Lạc, tính cách thay đổi thất thường của cậu là di truyền từ ai thế?"

Hỷ Lạc ngâm nga mở tủ quần áo thay quần áo, "Có chuyện gì sao?"

Lâm Mẫn lắc đầu, "Không có gì, không có gì mới là có gì."

Hỷ Lạc cười không để ý đến bạn, tầm mắt lại chuyển về phía laptop, tân bí thư thành ủy Lâm Hạo Sơ thành phố N, đêm nay đến Cẩm Tinh...

——————

(1) Web Tianya (Thiên Nhai): là một loại web phổ biến của Trung Quốc, có blog, mạng xã hội..www.tianya.cn

(2) Tiếng Quảng Đông): kiểu giống người mẫu ảnh hay PG, không cần đào tạo chính thức, đa số là những cô gái có đôi mắt to, xinh đẹp, rất trẻ, thậm chí ít hơn 20 tuổi, không nhất thiết phải cao.(theo Baidu)