Một thời gian sau, dưới sự che chở của ông bà Tần, một bé trai kháu khỉnh đã ra đời.
Tần Lan nhìn con trai, lưu luyến không muốn thực hiện giao ước ban đầu, liền bị ông bà Tần đe doạ sẽ để đứa nhỏ cho người khác nuôi, Tần Lan không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý.
Nhưng bà luôn tìm mọi lí do để kéo dài hôn sự này.
Đến khi Tần Thiên Bảo được 4 tuổi, Hạ Đại Lâm lại một lần nữa tới Tần gia xin cưới, Tần Lan không còn lí do từ chối nữa, bà mới gật đầu đồng ý, chấp nhận để con trai lại cho ông bà Tần chăm sóc.
Những ngày mới về làm dâu Hạ gia, Hạ Đại Lâm luôn cưng chiều Tần Lan, không để ai ức hiếp bắt nạt bà.
Tần Lan cũng cảm nhận được tình yêu ông dành cho bà, chỉ là trong tim bà vẫn tồn tại một bóng hình, chưa hề nguôi ngoai theo năm tháng.
Ngày Tần Lan mang thai, Hạ Đại Lâm nâng bà lên tận mây, chỉ cần nghe nói cái gì tốt cho phụ nữ có thai, ông đều tìm mua bồi bổ cho bà.
Ngày Tần Lan lâm bồn, Hạ Đại Lâm đứng bên ngoài lo lắng, không ngừng cầu nguyện cho hai mẹ con.
Đến khi một bé gái xinh xắn ra đời, Tần Lan đã mệt mà ngất lịm đi.
Mưa dầm thấm lâu, trái tim Tần Lan cũng không phải làm từ sắt đá, dần dần bà cũng chấp nhận tấm chân tình của Hạ Đại Lâm.
Cho đến ngày Hạ Vy đầy tháng, Tần Lan đã thật sự sống một cuộc sống đẹp như mơ với Hạ Đại Lâm.
Hạ Đại Lâm đã cho bà một cuộc sống mà gần 5 năm qua bà chưa được cảm nhận.
Nhưng mọi chuyện không hề êm ả như vậy, cái gai trong bọc cũng sẽ có ngày lộ ra.
Tần Thiên Bảo bị sốt cao đến mức co giật, phải nhập viện trong đêm.
Ông bà Tần vốn định giấu Tần Lan, nhưng một người hầu đã âm thầm báo cho bà.
Tần Lan nằm trong vòng tay của Hạ Đại Lâm, nhưng trái tim thấp thỏm không yên.
Nhân lúc Hạ Đại Lâm say giấc, bà lén lút rời khỏi Hạ gia, chạy tới bệnh viện.
Nhìn đứa trẻ nằm trên giường bệnh, miệng mê man gọi mẹ, Tần Lan đã không kìm được nước mắt.
Bà là một người mẹ tồi, những lúc Tần Thiên Bảo yếu đuối nhất, thì bà lại không thể ở bên.
Ông bà Tần nhìn con gái khóc ngất bên cạnh cháu ngoại, cũng không đành lòng trách mắng, lặng lẽ đi ra ngoài.
Chỉ là bên ngoài phòng bệnh, Hạ Đại Lâm đang ngồi hút thuốc, dưới chân ông rải đầy tàn thuốc, có thể thấy ông ngồi đây đã lâu rồi.
Ông bà Tần chột dạ nhìn nhau, Hạ Đại Lâm biết rõ mọi chuyện cũng không trách móc, chỉ nhìn Tần Lan bằng ánh mắt tổn thương.
Tần Lan cũng biết mọi chuyện không thể giấu được nữa, ông bà Hạ cũng sẽ không chấp nhận người con dâu như bà.
Hạ Vy còn có bố và ông bà nội yêu thương chăm sóc, nhưng Tần Thiên Bảo thì không như vậy, anh chỉ có bà ở bên mà thôi.
Nên Tần Lan cắn răng để Hạ Vy ở lại, mang theo Tần Thiên Bảo rời đi.
Đến vùng đất mới, không có Tần gia, cũng không có Hạ gia, nén đau thương quên đi Hạ Đại Lâm cùng Hạ Vy, bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngày Tần Lan rời đi, Hạ Đại Lâm như con thú vừa thoát khỏi dây xích, ông điên cuồng tìm bà khắp nơi, gần như lục tung cả thành phố A lên, nhưng vẫn không tìm thấy Tần Lan đâu.
Sau một tháng tìm kiếm trong vô vọng, Hạ Đại Lâm đã dần chấp nhận việc mất đi người vợ mình yêu quý, bắt đầu cuộc sống của ông bố bỉm sữa.
Tất cả mọi chuyện từ chăm sóc đến dạy dỗ Hạ Vy, ông không cho người khác động tay vào, mà tự tay mình làm tất cả.
Ông bà Hạ nhìn con trai đau khổ như vậy, nhiều lần muốn giới thiệu cho ông nhiều người con gái khác, nhưng đều bị Hạ Đại Lâm bỏ qua.
Bây giờ ông chỉ muốn tập trung lo cho Hạ Vy, không muốn đi thêm bước nữa.
Cứ như vậy, Hạ Đại Lâm sống cảnh gà trống nuôi con 20 năm trời, Hạ Vy cũng có một mối hiểu lầm sâu sắc với mẹ mình.
Đến hôm nay mọi chuyện mới được giải thích rõ ràng...