Trong lúc hai người đang âu yếm trong bệnh viện, thì hai ông bố đang ngồi ở quán bia.
Mặc dù trong lòng vẫn chưa thoải mái, nhưng Hạ Đại Lâm vẫn phải nhắm mắt tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ.
Lục Hạo Thiên nhìn ông bạn mình không vui thì bật cười, ông đưa một cốc bia tới..
“Đừng nhăn nhó nữa.
Chẳng phải mục đích ban đầu của chúng ta là thông gia sao.
Bây giờ hai đứa đang hạnh phúc, ông không vui cái gì..”
Hạ Đại Lâm nhíu mày cầm cốc bia lên uống cạn..
“Đúng là giờ chúng nó đang hạnh phúc.
Nhưng trước đó thì sao, con trai ông hành hạ con gái tôi như thế nào.
Tôi phải cho nó nếm đủ mùi đau khổ để trả thù cho con gái tôi.”
Lục Hạo Thiên gật đầu phụ hoạ..
“Vậy thì để Tiểu Vy hành hạ thằng bé cả đời, ông thấy sao?”
Hạ Đại Lâm gật gù, sau đó ông giật mình..
“Lục Hạo Thiên, ông định bẫy tôi hả.
Tôi chưa đồng ý cho con bé về nhà ông làm dâu đâu..”
Nói thì nói vậy, nhưng Hạ Đại Lâm biết ông đã mềm lòng rồi.
Nếu làm quá mọi chuyện thì người thiệt thòi chỉ có con gái mình thôi.
Còn trong bệnh viện lúc này, Lục Tử Minh chính thức biến thành thê nô.
Hạ Vy không phải động tay tới bất cứ việc gì, tất cả đều do Lục Tử Minh lo liệu.
Đến cả việc đơn giản như uống nước, anh cũng tự mình đút từng thìa cho cô.
Hạ Vy như bà hoàng, chỉ việc hưởng thụ, nhưng phải nằm trên giường một tuần thì chán chết.
Cô bắt đầu giở trò mè nheo.
“Bảo bối, em muốn ra ngoài chơi..”
“Không được, em phải nghỉ ngơi một tuần..”
“Nhưng mà em chán lắm, em muốn ra ngoài hít thở không khí thôi mà..”
Vì sợ ảnh hưởng đến con nên Lục Tử Minh đã tịch thu điện thoại và máy tính của cô.
Cả tivi một ngày cũng chỉ được xem 30 phút.
Cả ngày chỉ ăn với ngủ, cô sắp biến thành heo rồi.
Mà cũng lạ, mấy ngày nay không thấy bố cô đâu.
Chả nhẽ ông nghĩ thông rồi, đồng ý cho cô và Lục Tử Minh đến với nhau? Quả thật đúng một phần, Hạ Đại Lâm đã cho Lục Tử Minh cơ hội để bù đắp lỗi lầm, nhưng đồng ý gả cô thì còn quá sớm.
Hạ Vy chán nản nằm trên giường bệnh, nhìn mấy cô y tá cứ một chút lại vào hỏi thăm cô, nhưng mắt lại dán lên người Lục Tử Minh.
Một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần như vậy khiến Hạ Vy không hài lòng, cô đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn anh..
“Lục Tử Minh, anh đi chết đi..”
Lục Tử Minh đang yên đang lành ăn trọn cái gối của cô, khuôn mặt đẹp trai ngơ ngác nhìn cô tội nghiệp.
“Bé à, em sao vậy?”
“Anh mau cất mặt của anh đi.”
Cất mặt? Cất kiểu gì? Nhưng nhìn cô bé đang phụng phịu nằm trên giường, Lục Tử Minh bật cười ngồi xuống dụi mặt vào ngực cô.
“Bé à, em ghen với mấy cô y tá đó sao? Em nhìn xem anh ngoan thế này cơ mà.
Anh chưa nhìn mấy người đó.
Bọn họ không đẹp bằng em.
Trong mắt anh, bé của anh là đẹp nhất.”
Hạ Vy cảm thấy trong lòng như được thấm đường, nhưng vẫn xị mặt nhìn anh.
“Anh không nhìn sao biết họ không đẹp?”
Khoé miệng Lục Tử Minh giật giật, anh không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, đành úp mặt vào bụng cô.
“Bảo bối, con xem mẹ con bắt nạt bố kìa.”
Hạ Vy thấy vậy dở khóc dở cười nhìn người đàn ông làm tổ trên bụng mình.
Làm gì có ai như anh chứ.
“Lục Tử Minh, anh ăn gian vừa thôi.
Nói không lại liền đi mách con.”
“Bé à, em đừng hiểu lầm anh.
Đời này của anh bị em trói chặt rồi.
Làm gì có ai chen vào được.”
“Nhưng mà anh là của riêng em.
Khuôn mặt đẹp trai này chỉ mình em được ngắm thôi.
Người khác nhìn lâu một chút cũng không được.”
Lục Tử Minh mỉm cười, anh ôm cô vào lòng vỗ về, tay khác thì lấy điện thoại gọi cho Lục Tử Hân..
“Từ giờ phòng bệnh của Hạ Vy do em phụ trách, không được để một cô y tá nào lởn vởn quanh đây nữa..”.