Hạ Vy kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, chạm ly với anh.
Lục Tử Minh nhìn cô gái trước mắt có chút quen thuộc, nhưng không nhận ra mình đã gặp cô ở đâu.
Hạ Vy bắt đầu đổi chủ đề.
“Anh tên là gì?”
“Sao tôi phải nói cho cô”.
“Vậy anh làm nghề gì?”
“Cô quan tâm làm gì”.
Hạ Vy tức xì khói, sao trên đời lại có tên EQ thấp đến mức này.
Có ai phũ với con gái như anh không? Nhưng càng như vậy cô lại thấy anh càng thú vị.
Hạ Vy nhếch mép uống hết ly rượu trong tay, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi là Tina, 20 tuổi.
Anh thì sao..”
Tina – nhỏ nhắn, bé xinh sao! Cũng khá chuẩn đấy nhỉ...!
Lục Tử Minh không trả lời, anh tiếp tục rót rượu để uống.
Hạ Vy không cam tâm, cô cướp ly rượu trên tay anh, chu môi trách móc..
“Anh có biết lịch sự là gì không vậy.
Tôi hỏi mà không trả lời..”
Lục Tử Minh thở dài, xem ra không trả lời không được..
“Lục Tử Minh.”
Hạ Vy cười thầm, cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Cô không tin mình không hạ gục được anh.
Dần dần Lục Tử Minh cũng cởi mở hơn, Hạ Vy hỏi gì anh cũng lịch sự trả lời, tuy là chỉ một hai chữ, nhưng ít ra anh cũng chịu nói chuyện với cô.
Hai người uống đến nửa đêm, cuối cùng Hạ Vy không chịu nổi nữa gục luôn tại chỗ.
Lục Tử Minh lay lay người cô..
“Này, Tina, dậy đi..”
“Tina, chỗ này không ngủ được đâu.
Dậy đi..”
Hạ Vy khó chịu đưa tay ra đập vào người anh..
“Ồn ào chết đi được..”
Nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
Lục Tử Minh hết cách, đành ôm cô ra xe.
“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về..”
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu rọi vào phòng, Hạ Vy mới ôm đầu ngồi dậy.
Đêm qua uống nhiều quá, bây giờ đau đầu chết mất.
Cô còn chưa tỉnh ngủ thì Lục Tử Minh đẩy cửa bước vào, mặc ánh mắt ngơ ngác của nhiều trên giường, anh đặt bát cháo xuống bên cạnh.
“Ăn đi rồi về..”
“Sao anh lại ở đây?”
Khoé miệng Lục Tử Minh giật giật hai cái..
“Đây là phòng của tôi.”
“Vậy sao tôi lại ở đây?”
Lục Tử Minh hoàn toàn bất lực..
“Cô nhớ lại xem đêm qua cô hành tôi như thế nào?”
Hạ Vy cẩn thận nhớ lại.
Đêm qua anh ôm cô ra xe, sau đó hình như cô nôn hết ra người anh, còn nôn cả ra xe.
Kết quả bị tài xế đuổi xuống xe.
Lục Tử Minh không còn cách nào khác là cõng cô về.
Cô say rượu không còn dễ thương như cái tên nữa.
Nhìn thấy người bán kẹo bông bên đường, cô nhõng nhẽo đòi anh mua cho bằng được.
Nhưng chỉ ăn một hai miếng, còn lại cô bôi lên mặt với quần áo anh.
Lục Tử Minh thở dài, tại sao anh lại dây vào con sâu rượu này chứ.
Về đến phòng, thả cô xuống giường thì cô đã ngoan ngoãn ngủ mất.
Anh vội vàng đi tắm, ném bộ quần áo bị cô làm bẩn vào sọt gần đó.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bước ra ngoài nhìn cảnh trên giường anh không khỏi buồn cười.
Hạ Vy nhỏ bé bị đống chăn gối đè lên, chỉ còn hở mỗi đôi chân trắng nõn ra ngoài.
Tử Minh lắc đầu ôm cô nằm thẳng ra, sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ không nỡ để cô ở quán bar một mình nên mới mang cô về đây.
Anh giải thích với bản thân mình đó là làm việc tốt.
Hạ Vy áy náy nhìn anh, chưa tán đổ anh mà đã làm ra chuyện mất mặt thế này với anh.
Cô ho khan..
“Anh có thể cho tôi mượn phòng tắm được không?”
Lục Tử Minh hất cằm, ý bảo cô cứ tự nhiên.
Bước vào đến cửa, Hạ Vy nhớ ra gì đó, quay lại nhìn anh.
“Anh giúp tôi thì giúp cho trót.
Giúp tôi mua bộ đồ được không?”
Sợ anh từ chối, cô vội nói thêm..
“Tôi sẽ trả anh tiền..”
Cô định lấy thẻ ngân hàng đưa cho anh.
Nhưng chợt nhớ ra, nếu đưa anh thẻ ngân hàng chả phải thân phận của cô sẽ lộ sao.
Không được!
“Ừm...!Tôi quên đem theo tiền rồi, anh mua giúp tôi rồi trả anh sau..”
Lục Tử Minh không nói gì, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Vy đoán anh sẽ không giúp cô nên chán nản vào tắm qua, sau đó mượn tạm áo sơ mi của anh mặc vào..