Lục Tử Minh không giải thích nổi tại sao mình lại bỏ chạy, anh chỉ biết mình không dám đối mặt với cô.
Có lẽ anh cảm thấy chột dạ vì không yêu Hạ Vy nhưng lại phải lòng Tina.
Lục Tử Hân sau khi biết chuyện thì nhìn anh ngáo ngán.
“Lục Tử Minh, anh giống tra nam quá rồi đấy..”
Từ ngày về nước, Hạ Vy ngang nhiên theo đuổi anh, cô đuổi theo anh đến tận Lục gia, tự do ra vào như chốn không người.
Cô còn tuyên bố với anh rằng sẽ theo đuổi anh bằng được.
Lục Hạo Thiên thì vui vẻ coi cô như con cháu trong nhà.
Đích thân ông còn ra lệnh cho cảnh vệ thấy cô tới là mở cửa mời cô vào.
Thời gian gần đây Hạ Vy là khách quen của Lục gia, cô nhanh chóng làm quen với mọi người.
Không hiểu cô dùng cách gì lôi kéo, mà mẹ anh với Lục Tử Hân trở nên thân thiết.
Dù là đi ăn hay đi mua sắm, họ đều dẫn cô đi cùng.
Hôm nay, mới sáng sớm, Tô Phương Nghi đã gõ cửa phòng con trai.
Lục Tử Minh mắt nhắm mắt mở, vò đầu bứt tai ra mở cửa, chưa kịp tỉnh ngủ đã bị mẹ anh bắt bẻ.
“Mấy giờ rồi mà còn ngủ.
Nhanh, mau đi đón Tiểu Vy tới đây.”
“Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ vậy?”
“Mẹ cũng thắc mặc tại sao lại sinh ra khúc gỗ như con.
Chắc ngày đó bố con bế nhầm rồi..”
Lục Tử Minh bị mẹ ruột tạt cho một gáo nước lạnh, anh đành hậm hực đi đón bảo bối của Lục gia về.
Sáng nay Hạ Vy nhận được điện thoại từ Tô Phương Nghi, cô vội vàng trang điểm.
Sau khi nhìn kĩ bản thân trong gương, cô mới hài lòng đi xuống.
Nhìn thấy Lục Tử Minh đang ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi, ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt đẹp trai của anh làm trái tim cô rung động.
Hạ Vy vội nhào vào lòng anh, kiễng chân hôn lên má anh..
“Xin lỗi bảo bối, để anh đợi lâu rồi..”
Lục Tử Minh giật sững người, anh đơ ra nhìn cơ thể mềm mại trong ngực mình, bàn tay anh chạm lên má nơi cô vừa hôn, khuôn mặt đẹp trai lại đỏ lên.
Anh hắng giọng.
“Hạ Vy, em buông tôi ra ngay.”
Hạ Vy nghe anh nói thế càng được đà ôm anh chặt hơn, mặt còn dụi dụi vào ngực anh..
“Không buông..”
“Buông ra, tôi còn phải lái xe.”
Dây dưa 30 phút, hai người mới về tới Lục gia.
Bước vào nhà đã thấy Lục Tuấn Phong ngồi trên sofa cầm máy chơi game, mặt không ngẩng lên mà chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.
“Anh hai, anh về rồi.”
Hạ Vy nhìn rõ người đàn ông ngồi trên ghế thì không khỏi khẩn trương, cô nắm chặt lấy áo Lục Tử Minh, hai mắt mở lớn.
“Phong...!Phong...”
Lục Tử Minh cau mày nhìn biểu cảm khoa trương của cô gái bên cạnh.
“Phong cái gì mà Phong.”
Hạ Vy cuối cùng cũng bật ra được câu nói hoàn chỉnh.
“Phong Thần, anh là Phong Thần đúng không.
Trời ạ...”
Lục Tuấn Phong bây giờ mới ngước mắt lên nhìn, bên cạnh ông anh khúc gỗ của mình là một cô gái khá xinh đẹp.
Không ngờ mắt nhìn của anh hai anh tốt đến vậy.
Hạ Vy lục túi ra nhưng không có tờ giấy nào, cô đẩy người Lục Tử Minh..
“Nhanh, đi tìm cho em tờ giấy.
Nhanh nào..”
Lục Tử Minh không tình nguyện đi lấy giấy bút cho cô.
Hạ Vy vội nhào về phía Lục Tuấn Phong.
“Phong Thần, cho tôi xin chữ ký.
Ôi trời, không ngờ gặp được anh ở đây.
Đẹp trai chết mất..”
Lục Tuấn Phong cũng rất lịch sự bỏ hẳn trận game, quay ra ký tặng cô.
“Chị là bạn gái của anh hai tôi sao?”
“Chị gì chứ.
Chúng ta bằng tuổi nhau mà.
Nể tình tôi là người quen, anh có thể tặng tôi một vé concert của anh không?”
“Được rồi, hôm sau tôi gửi anh hai cho cô..”
Lục Tử Minh đứng đằng sau cau mày nhìn hai người đối diện, họ hoàn toàn coi anh là không khí.
Hạ Vy không bám lấy anh, anh phải vui mới đúng.
Sao bây giờ anh lại khó chịu vậy chứ...