Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao

Chương 42:Chap 43






Đèn phẫu thuật vừa tắt Hạ Lan và Mạc Đông chạy đến vị bác sĩ đã ngoài năm tuổi bước ra nhìn họ lắc đầu
" Xin lỗi chúng tôi không giữa được đừa bé "Lý Thành thở dài " vết thương rất sâu ảnh hưởng đến tử cung chỉ sợ sau này khó có thể mang thai lại "

" Không thể nào sao có thể mang thai được chứ rõ rằng chị ấy và anh hai còn chưa " Hạ Lan quay sang nhìn TrạchUy vẫn ngồi bất động trên ghế

" Bệnh nhân thực sự đã có thai 3 tháng "

"Không lẽ chị ấy " Trong đầu Hạ Lan có ý nghĩ đen tối

Lúc này Lý Trung Hải hớt hải chạy tới " Cha sao rồi đừa bé " anh nắm lấy vạt áo bác sĩ thở hổn hển

Lý Thành nhìn con trai rồi lắc đầu , khuôn mặt Lý Trung Hải trở lên thẫn thờ

" Có phải cậu lên nói gì tôi không ? " Trạch Uy đừng dậy nhìn Lý Trung Hải

" Ba tháng trước chị ấy đến tìm em nói muốn thụ tinh con của anh "

" Thụ tinh của tôi ở đâu ra "

" Là trước khi thắt ống có làm xét nghiệm giữa lại "

" Tại sao mang \*\*\*\* \*\*\*\*\* tôi cho người khác " Trạch Uy hét lên

" Chị ấy không phải người khác chị ấy là vợ anh , muốn có con với anh có gì sai " Lý Trung Hải không yếu thế hét lên với anh

"Ahhhhhhhhh" Trạch Uy hét tiếng hất đổ mỏi thứ trong tầm mắt

Đúng vậy cô đâu phải người ngoài cô là vợ anh những chuyện cô làm đâu có sai nhưng tại sao cô không nói gì sao không cho anh biết tại sao chịu đựng một mình cô có từng nghĩ đến cảm nhận anh không ?

Sau bức kính phòng hồi sức người đàn bà nhã nhặn nhìn cô nằm trong phòng hồi sức xung quanh là máy móc đang phát ra tiếng kếu yếu ớt . Bà đã từng mong muốn một cái kết tốt đẹp hơn bây giờ rất nhiều bà không muốn thấy cô bị tôn thương .

" Tại sao bà lại ở đây " Trạch Uy thấy Cẩm Duệ Dung hai tay nằm thành đầm
Cẩm Duệ Dung vốn chả để ý anh chỉ chăm chú nhìn người con gái trên giường dưng như khuôn mặt cô rất thảm nhiên

" Mặc dù rất nhỏ nhưng ta đã từng hi vọng có một cái kết quả khác "

" Ý bà là gì "

" Cậu thấy con bé cười chưa , ba tháng trước khi ta gặp con bé đôi mắt và giọng nói của nó khi kể về cậu giống như đang nói về một vị thần lòng tin và tôn thờ, ta thấy sự ngu si bản thân trong con bé . Lúc đó ta đã mong cậu khác với cha mình nhưng ta quên mất dòng máu đang chảy trong cậu vốn là của ông ta " Cẩm Duệ Dung nhìn anh sự thất vọng hiện rõ trên mặt bà

" Sao bà lại ở đây , tất cả có phải do bà gây ra không sao bà không buông tha cho chúng tôi " Hạ Lan vừa thấy bà hét tức giận

Trái ngược lại Cẩm Duệ Dung lại vô cùng bình tĩnh nhìn hai người

" Trạch Uy chuyện mẹ cậu ta không có gì bào chữa nhưng những chuyện này đều do ta làm sao năm đó nếu cậu không bỏ đi con bé có đi tìm cậu không có bị người ta lừa bán vào nhà thổ không ? Bao nhiêu năm nay tranh đấu với ta cậu có học bài gì không có biết thứ quan trọng nhất bản thân là gì không, có được thứ mình muốn giờ cậu vui không ?Trên đời này có gì trên trời rơi xuống chứ cái gì mà chả có giá của nó . Đó là cái già mà cậu phải trả " Cẩm Duệ Dung chỉ vào cô đang nằm trên " Các người nghĩ ta từng trả giá sao , nực cười "

Cẩm Duệ Dung lướt qua hai người rơi đi so với bà thứ anh phải trả là quá rẻ mạc . Trạch Uy bước đến sau lớp kính khuôn mặt cô tái nhợt , bà nói đúng đây là cái giá anh chịu cho tiền tài quyền lực và sự ích kỷ bản thân anh tại sao lại để cô gánh chịu cơ chứ , cô đâu có lỗi nếu có chính là đã yêu sai người

" Anh à đừng nghe bà ta chính bà ta hại chết dì , chính bà ta là bà ta " Hạ Lan nắm lấy tay anh

" Hạ Lan đủ rồi bà ta nói đúng năm đó người bán em đi không phải là bà , người hại anh em mình cũng không phải bà ta "

" Anh anh nói gì vậy tất cả do bà ta sai khiến mà " Không thể nào Hạ Lan lắc đầu làm sao cô có thể tin được chứ ,bao năm nay cô luôn tin vào điều đó đến một ngày anh nói cô rằng điều cô tin là sai trái

Sau khi có tiền có quyền Trạch Uy thực sự tìm ra sự thật người bán Hạ Lan không phải là Cầm Duệ Dung mà người khác nhưng bao năm nay anh vẫn bảo vệ người đó . Còn bản thân anh cũng vì người đó là tranh đấu nhiều năm đừng trước cái sống và cái chết chỉ để bảo vệ số tài sản viện vông .

" Hạ màng được rồi đúng không Khả tiểu thư , số cổ phiếu của Khả thị tôi hừa cho cô cũng thuộc về cô rồi . Chúng ta sau này không ai nợ ai nữa cô lên tránh xa người nhà tôi ra " Trạch Uy quay lại nhìn Khả Nguyệt đừng ở góc phòng vẫn yên lặng

Ân nghĩa này coi nhưng anh trả cho bố cô , năm đó trước khi chết ông Khả để lại cho anh cổ phiếu của Khả thị tránh bị giơi tay kẻ khác bao năm nay anh luôn cố gắng trèo trống hai con thuyền này . Anh vì ơn nghĩa mà bỏ qua cho cô ta hết lần này đến lần khác kể cả khi cô ta đụng đến em gái anh nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô năm trong đó cắt một miếng kính mà xa tận chân trời anh hiểu ra bản thân đã không còn chống đỡ nổi nữa.