Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao

Chương 37:Chap 38






Cuối tuần , An Lạc đến bệnh viện rồi đi chợ trở về nhà . Gần đây tay nghề nấu nướng của cô đã lên tâm cao mới cô muốn đích thân nấu nướng đợi anh về . Cô mua một chiếc chân giò đã được nướng qua rơm về rửa sạch cắt thành miếng thịt lớn , ngâm ít nấm đông cô thả vào nồi áp suất đổ nước vào hầm nhừ , cá chép được rửa sạch khừa thịt cá ra thành từng ô vuông nhỏ cho gia vị vào ướt trong lúc đó đun sôi nồi dầu ăn múc từng thìa dầu lên người ccon cá co lại rồi rán giòng chuẩn bị nước sốt cà chua sau khi vớt cá ra liền đổ lên trên , thịt bò được xay nhuyễn trộn hành tây hạt tiêu chút gia vị nặn thành hình tròn thêm viên phomai ở giữa hấp chín sau đó rán qua một lượt , tai lợn được thái mỏng cùng với rau củ thái sợi với rau thơm trộn cùng gia vị . Cả ngày vất vả dì Chu nhìn mâm cơm mỉm cười

" Phu nhân à như hơi nhiều phải "

" Không sao đâu gần đây anh ấy bận chắc là ăn uống không tử tế cháu muốn tẩm bổ cho anh ấy chút "

" Phu nhân cô thật có lòng vậy tôi xuống nhà dưới trước có gì cô gọi tôi nha "

" Dì vất vả rồi dì nghỉ ngơi sớm đi "

An Lạc mỉm cười từ lúc anh không về nhà tới giờ đây nụ cười tươi nhất mà Dì Chu thấy trong lòng chút an tâm . Cô ngồi nhìn bàn ăn rồi nhìn đồng hồ cũng đã 6 giờ chắc mọi người sắp về

Nhưng thời gian trôi đi đồ ăn cũng đã nguội hết đồng hồ điểm 10 giờ tại sao vẫn chưa ai về An Lạc cảm thấy tuyệt vọng , ruốc cuộc cô phải làm sao mới có thể gặp anh , cô sắp không chống trả nổi nữa rồi . Đúng lúc này ngoài cổng có tiếng xe ô tô trở về , An Lạc lau khô nước mắt rửa mặt chạy ra đón không ngờ cô lại thấy Trạch Uy đang bế Khả Nguyệt vào nhà khuôn mặt cô chút thất vọng nhưng sau đó cô thấy chân Khả Nguyệt bị thương trong lòng chút gì đó an ủi

" Cô ấy bị sao " An Lạc nhìn anh hỏi

Dưng như anh rất giận khuôn mặt đỏ ửng đôi mắt còn tia máu An Lạc đừng cạnh còn lạnh sống lưng lùi lại phía sau . Trạch Uy đặt Khả Nguyệt xuống ghế quay lại hỏi cô

" Cái này không phải lên hỏi em sao "

" Em ....em không có em không "

" An Lạc ruốc cuộc em là con người như thế nào ?"

" Sao anh lại nói vậy em em " An Lạc nhìn anh đôi mắt đỏ ửng

Trạch Uy lấy ra mấy bức ảnh trên đó là ảnh cô đưa tiền cho người đàn ông kia ở quán cafe không thể nào ngày hôm đó sau khi người đàn ông đó đi ra cô đã đuổi theo nói anh ta có thể cằm tiền đi mà không cần làm gì giao dịch họ coi nhưng kết thúc

" Sao không nói gì không giải thích đi "

" Trạch Uy à " Khả Nguyệt nắm lấy tay anh " Anh bình tĩnh lại đi là em không tốt em lên nghĩ cảm nghĩ chị ấy "

Hành động này khiến cô dưng như đã chết lặng

" Bỏ ra , cô bỏ tay anh ấy ra " An Lạc lao tới hất tay Khả Nguyệt

" Đủ rồi " Bộp Trạch Uy vung tay gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất thành mớ hỗn nộn

Bát đĩa rơi xuống phát ra âm thanh rất lớn nhưng không ai dám đến căn ngăn vì họ chỉ người làm chủ nhân có làm gì cũng không liên quan đến họ . Một miếng sứ rơi xuống văn lại vào không trung bắn vào mặt cô tạo vệt dài trên má màu chảy ra đồng thời nước mắt cô rơi xuống

" Ha ha ha , thì ra là em sai, đúng là em làm em thì sao , em bảo vệ gia đình là sai sao , người ta cướp chồng em em phải đừng yên nhìn sao " An Lạc cười lớn ôm lấy ngực mình trái tim cô đau nhói

Vốn dĩ hại người là sai sau khi nghe cô nói lại không phân biệt nổi đâu mới là phải trái. Trạch Uy cũng cảm thấy bản thân dưng như có cái gì muốn nói lại không mở miệng được , cơn giận hạ hoả lại thêm vết máu trên mặt cô khiến anh khó chịu, bây giờ đến anh bắt đầu hoang mang tại sao ư bởi vì anh đã rung động rồi không phải với vợ mình là mà người tình cũ anh giống kẻ bị bắt gian tại trận không làm được gì liền trở lên ngũ phu

" An Lạc " Trạch Uy vốn muốn ôm cô vào lòng an ủi chút

Nhưng An Lạc sau khi cười một trận đôi mắt trở lên vô hôn sức chịu đựng đạt cực hạn cô thấy mệt mỏi , bản thân không ăn uống cả ngày lại thêm mất ngủ bây giờ thực sự muốn đi ngủ . Cô đi lướt qua anh qua Hạ Lan Mạc Dông và mọi người đang xem trò ở đó lên cầu thang trở về phòng ngủ đóng cửa lại ánh đèn vàng nhạt nhoà tự động bật sáng khi cô bước vào phòng vệ sinh nó lại tự động tắt đi. Trong phòng vệ sinh ngoài tiếng nước chảy ra thì không còn tiếng động gì nữa .

Trạch Uy sau khi hoàn hồn cũng trở về phòng ngoài tiếng nước chảy anh không thể cảm nhận được gì , sau khi bật đèn mới đi về đó gõ cửa lúc vẫn chỉ nghe tiếng nước chảy .

Trạch Uy dùng sức đẩy mạnh cánh cửa tung ra , cảnh trước mặt anh chính là An Lạc ngồi trong dòng nước lạnh cô mình lại để nước không xả người mình