Cẩm Niên

Chương 34: Trung Thu




Khương Cẩm Niên đáp lại một cách nghiêm túc: “Nếu kéo dài kì hạn, lợi tức đầu tư của chúng ta vẫn rất cao.”

La Hạm mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nhỏ, đột ngột nhận xét: “Nửa năm nay em đã đề xuất hai cổ phiếu chủ chốt, Long Thất Võng thì thôi khỏi nói, một bước đi sai lầm. Cổ phiếu còn lại là của “Mua sắm Tứ Bình”, từ tháng một đến giờ cứ mãi ở trạng thái sideways.”

Thị trường chứng khoán ở trạng thái sideways có nghĩa là giá cổ phiếu có sự biến động nhỏ hoặc đang ở trạng thái dao động, đường giá trong hiện tượng này gần như là một đường thẳng tắp.

Xu hướng của tất cả các cổ phiếu về cơ bản có thể được tóm tắt theo 4 hướng: tăng lên, giảm xuống, sideways theo xu hướng uptrend và sideway theo xu hướng downtrend.

Nếu giá cổ phiếu duy trì ở mức cao thì khả năng cao sẽ là “sideways theo xu hướng uptrend”, còn nếu giá bị ép xuống mức trung bình thấp thì có thể là “sideways theo xu hướng downtrend”, khi ấy, nhà cái phải rút vốn và nhanh chóng đặt lệnh.

Các nhà đầu tư chuyên nghiệp thường tận dụng thời điểm sideways để nhìn nhận thị trường.

Khương Cẩm Niên lựa chọn cổ phiếu “Mua sắm Tứ Bình” vì giá cả thị trường rất hợp ý cô.

Vài tháng trước, khi tới Thượng Hải để tham gia hội nghị đối tác thương mại điện tử, giám đốc chi nhánh của một công ty thương mại điện tử đã nói về sự phát triển của mua sắm. Khương Cẩm Niên đã chú ý đến cổ phiếu concept [1] vào thời điểm đó, sau đó thông qua thu thập dữ liệu, cuối cùng chọn “Mua sắm Tứ Bình”.

[1] Cổ phiếu concept/Concept stock: vì chưa tìm được từ tiếng Việt tương đương nên mình sẽ để tiếng Anh, có nghĩa là một cổ phiếu có tỉ lệ bán cực cao trên thị trường.

Cô biết, các cổ phiếu đang ở trạng thái sideways cực kì nguy hiểm.

Bởi vì không có gì có thể đảm bảo cho “cổ phiếu concept”. Hầu hết cổ phiếu concept sẽ dựa trên một chủ đề, qua hiệu ứng truyền thông, sau đó thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Khương Cẩm Niên cho rằng, cổ phiếu “Mua sắm Tứ Bình” mà mình để cử cũng xuất hiện vấn đề này.La Hạm đã điều tra nghiên cứu về công ty này, hiệu quả hoạt động tầm thường, năng lực cạnh tranh không mạnh, hơn nữa bọn họ cũng là đối tác mua sắm thương mại điện tử, về bản chất… cũng có vài điểm tương đồng với Long Thất.

Haizz, bong bóng Internet, chẳng biết ngày nào sẽ xảy ra

Vì vậy nên La Hạm không thể thiếu cảnh giác.

Theo cơ chế của công ty họ, nếu một nhà quản lý quỹ đầu tư có biểu hiện quá kém trong công việc sẽ bị giáng chức về nghiên cứu viên. Một đồng nghiệp của La Hạm đã bị “lên thớt” đầu tiên. Hai năm liên tiếp, anh đồng nghiệp làm giảm 20% nên đã bị giáng chức và trở thành cấp dưới của trợ lý cũ … Anh ta cố nhịn hai tháng rồi từ chức trong nước mắt.

La Hạm không muốn tương lai của mình cũng như vậy.

Cô ấy không có gia đình.

Cách đây vài năm, cha mẹ của cô ấy đã qua đời.

Trong thời khắc hấp hối, mẹ đã cầm tay cô ấy nói: Con gái… mẹ đi bây giờ thì con phải làm sao đây? Mẹ không an tâm.

La Hạm liền đáp: Mẹ ở thêm với con vài năm nữa nhé, rồi nhìn con kết hôn.

Mẹ cô ấy đồng ý.

Nhưng ngay ngày hôm sau, mẹ bỏ cô ấy mà đi.

Lúc ấy, tất cả các giác quan của La Hạm như bị bị tê liệt, bác sĩ gọi, y tá kéo nhưng cô ấy không hay biết gì.

Ngay khoảnh khắc đó cô mới hiểu ra một câu – “Cha mẹ còn đó, cuộc đời con vẫn còn điểm đến. Cha mẹ rời xa, cuộc đời con chỉ còn lối về.”

Trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương cô ấy vô điều kiện.

Cũng chẳng có ai thực sự quan tâm đến sống chết của cô ấy.

Cuộc sống của cô ấy chỉ còn lại công việc.

Nhất định phải chiến thắng, không được phép thua cuộc.

Lúc còn trẻ, cô ấy luôn cho rằng năng lực là quan trọng nhất. Cô ấy chăm chỉ cật lực để có bằng cấp danh giá và mức lương cao ngất, nhưng khi đến độ tuổi trung niên, thỉnh thoảng cô ấy sẽ ngẫm nghĩ liệu quyết định của mình có đúng không.

Khương Cẩm Niên phát hiện ra La Hạm đang thất thần.

Cô gọi một tiếng: “Quản lý La?”

La Hạm lặng lẽ nhìn phòng họp qua ô cửa kính.

Thẩm Đạt Quan xách cặp, bước tới từ phía phòng họp. Anh ta kéo góc áo, đưa tay trái cài cúc áo, duy trì một nụ cười công thức: “Chào cô, quản lý La.”

Khương Cẩm Niên đang chuẩn bị chào hỏi thì bị La Hạm ngăn lại.

La Hạm đưa mắt ra hiệu.

Thẩm Dật Hiên hiểu ý đi theo cô ấy, hai người lên sân thượng của tòa nhà.

Đứng ở vị trí này, dựa người vào lan can, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy công viên.

Cây cỏ hoa lá tươi tốt, hồ nước nhân tạo trong vắt, các du khách đang tham quan… Những khung cảnh hài hòa này đều góp phần tạo nên sự nhộn nhịp của phố xá.

Nhưng Thẩm Đạt Quan lại chẳng thèm ngắm cảnh.

Anh ta núp trong góc, tựa vào tường hút thuốc. Khói thuốc bay nghi ngút tạo thành từng vòng mờ ảo. Anh ta như một vị thần cưỡi mây lướt gió, rồi lại giống như một người phàm phải chịu khuất phục trước hiện thực: “Quản lý La, hôm đó tôi uống nhiều quá nên không nhỡ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì.”

La Hạm mặc một bộ vest cổ đứng, cổ áo bị gió thổi lật lên lật xuống.

Cô ấy giữ láy cổ áo, trả lời: “Mới có hai cốc bia đã say, làm sao mà anh có thể làm nghề môi giới được vậy?”

Cô ấy không muốn nói nhiều, hạ tầm mắt xuống, vươn tay chạm vào thắt lưng của anh ta, chậm rãi kéo thanh chốt ở mặt thắt lưng vào tạo ra một tiếng động vang giữa không gian yên tĩnh.

Thẩm Đạt Quan vội vàng giữ quần.

Tàn thuốc rơi trên mặt đất, Thẩm Đạt Quan giẫm chân lên đầu lọc, hành xử vô cùng tự nhiên như một kẻ tội đồ không tim không phổi: “Quản lý La, chị muốn tiền có tiền, muốn khí chất có khí chất. Còn tôi đây chỉ là một con đỗ nghèo khỉ thôi, đến chính bản thân tôi còn thấy tiếc thay chị”

La Hạm bật cười: “Cậu chê tôi già à?”

Thẩm Đạt Quan nhìn cô ấy, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Không hề, chị đâu có già. Vẫn còn thướt tha lắm.”

Ở độ tuổi của La Hạm hiện tại, cụm từ mà cô ấy ghét nhất là “vẫn thướt tha lắm”. Đối với cô ấy, bốn chữ này vừa cay nghiệt vừa tàn nhẫn, về cơ bản chúng chỉ là cách nói mỹ miều thay thế cho cụm từ “tàn hoa bại liễu” [2].

[2] Tàn hoa bại liễu: chỉ người phụ nữ từng trải phong trần

Có lẽ cô ấy thực sự đã đến tuổi mãn kinh.

Cô ấy sống dư dả, nhưng không giàu… chí ít là không giàu đến mức đủ khiến đàn ông phải ngưỡng mộ.

La Hạm ngẫm nghĩ rồi hỏi anh ta: “Nhìn thấy Khương Cẩm Niên không?”

Thẩm Đạt Quan quay đầu ngó nghiêng, phát hiện ra Khương Cẩm Niên đang đứng ở cửa ban công, bóng dáng cô nhanh chóng lướt qua, hiển nhiên là không muốn dính líu gì đến tranh cãi giữa La Hạm và Thẩm Đạt Quan.

Dáng vẻ chỉ sợ tránh không kịp của Khương Cẩm Niên khiến Thẩm Đạt Quan có chút buồn cười. Anh ta nghĩ thầm, giả sử đổi lại là Khương Cẩm Niên để ý tới anh ta rồi năn nỉ anh ta qua đêm cùng cô thì liệu anh ta có cảm thấy khó chịu không? Có lẽ là không. Anh ta sẽ đến buổi hẹn với tâm trạng cực kì vui vẻ và thoải mái. Sau đó có thể sẽ hơi xấu hổ một chút, nhưng chắc chắn cảm xúc không mạnh liệt như bây giờ.

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đúng là một thằng khốn.

Người ta vẫn cho rằng, đàn ông luôn là phía thèm khát tình dục còn phụ nữ là luôn là bên cho đi. Thẩm Đạt Quan cho rằng quan niệm này chẳng có chút công bằng nào. Anh ta lấy ra một điếu thuốc, muốn nói rõ ràng với La Hạm. La Hạm lập tức giật lấy điếu thuốc trên tay anh, ngầm đe dọa: “Đừng có mà tơ tưởng tới Khương Cẩm Niên.”

Thẩm Đạt Quan chẳng hiểu gì: “Tôi tơ tưởng tới cô ấy bao giờ?”

La Hạm bật cười: “Số đàn ông tôi đã từng gặp nhiều hơn số cơm cậu đã từng ăn nhiều. Nhất cử nhất động của anh, tôi nhắm mắt cũng nhìn ra.”

Thẩm Đạt Quan hậm hực, không trả lời.

Khương Cẩm Niên vẫn đang quanh quẩn trên hành lang.

Thành thật mà nói cô cũng có chút lo lắng, truyền thuyết “quỹ đầu tư ngủ cùng nhân viên tiêu thụ” đâu chỉ là nói suông…

Thế nhưng với cô, La Hạm là một người tốt. So với các quản lý khác, La Hạm được coi là một người chu đáo với cấp dưới, cô ấy cũng rất quan tâm đến Khương Cẩm Niên. Có lẽ lúc ở cạnh nhau, nam nữ cấp trên cấp dưới sẽ xảy ra một vài tình huống xấu hổ… nhưng Khương Cẩm Niên chưa từng chứng kiến tình trạng ấy bao giờ.

Nếu hai người họ đổi giới tính cho nhau, giả sử La Hạm là đàn ông, còn Thẩm Đạt Quan là một nữ nhân viên môi giới xinh đẹp và gợi cảm. Một đêm trăng thanh gió mát nào đó, La Hạm cởi thắt lưng, giở quy tắc ngầm với cô, Khương Cẩm Niên chắc chắn sẽ cực kì cực kì oán giạn.

Còn bây giờ, trong cô chỉ có cảm giác không thể tin nổi.



Thỉnh thoảng Khương Cẩm Niên sẽ kể chuyện công việc của mình cho Phó Thừa Lâm nghe.

Nhưng với những kiểu tin vỉa hè thế này, cô sẽ giữ kín không nói một lời

Tết Trung thu đang đến gần, Phó Thừa Lâm sắp trở về. Chuyện công việc của anh vẫn chưa xong xuôi nhưng đã tranh thủ về nhà nghỉ lễ … Nói là về nhà, nhưng thật ra anh chẳng có nhu cầu muốn gặp ai trong nhà. Sở dĩ lần này anh về là vì Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên tự lái xe tới sân bay đón anh.

Khương Cẩm Niên có một chiếc Volkswagen màu đỏ, cộng thêm tiền bảo hiểm và một loạt các loại phụ phí linh tinh khác, giá tiền của chiếc xe rơi vào khoảng mười mấy vạn. Để mua chiếc xe này, cô phải đi vay, hàng tháng đều phải trả tiền đúng hạn.

Sau khi đón được Phó Thừa Lâm, cô một tay giúp anh xách va li, một tay cầm áo vest của anh. Cô lặng lẽ đi bên cạnh anh, chỉ có tiếng lộc cộc từ đôi giày cao gót gõ xuống đất phát ra, cực kì giống một cô thư ký nhỏ đi cùng anh.

Phó Thừa Lâm ôm eo cô như mọi lần: “Sân bay nhiều người như vậy nhưng chỉ có mỗi anh để phụ nữ xách vali.”

Khương Cẩm Niên từ chối trả lại vali cho anh.

Cô bảo: “Bên ngoài trời đang mưa.”

Lúc này Phó Thừa Lâm mới điềm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mưa vẫn lớn lắm. Ngày mưa đường trơn, chút nữa để anh lái xe cho nhé?”

Khương Cẩm Niên không nói gì.

Cô mắng thầm: Chết vẫn còn sĩ diện.

Đến bãi đỗ xe, Khương Cẩm Niên mới phát hiện ra một vấn đề. Cốp xe của cô hơi nhỏ, mà hành lý của Phó Thừa Lâm cũng hơi nhiều, thật sự rất khó nhét vào.

Phó Thừa Lâm đặt hành lý vào ghế sau.

Còn anh thì ngồi ở ghế phụ.

Khương Cẩm Niên cúi đầu thắt dây an toàn cho anh.

Theo góc độ của anh, Khương Cẩm Niên gần như áp vào cổ áo anh. Thế là anh lại có chút ngứa ngáy, muốn nâng cằm cô, cùng cô…

Phó Thừa Lâm kịp thời ngăn lại suy nghĩ bay bổng của bản thân.

Khương Cẩm Niên nghi ngờ nhìn anh: “Anh cứ nhìn em chằm chằm làm gì?”

Phó Thừa Lâm đáp: “Còn có thể làm gì chứ? Anh nhớ em mà.”

Anh đưa tay với chiếc vali ở băng ghế sau, mở khóa kéo bên hông, lấy ra một hộp bánh trung thu được được đóng gói cực tinh tế.

Khương Cẩm Niên phát hiện ra trên hộp có in một quả đào hình trái tim.

Cô nhận món quà này.

Rồi nóng lòng mở hộp quà.

Trong hộp, ngoài năm chiếc bánh trung thu còn có một chiếc vòng cổ được thiết kế vô cùng tinh xảo. Khương Cẩm Niên nhìn qua rồi vội vàng đóng hộp lại, những viên kim cương kia làm cô chói mắt.

Cô hỏi: “Ai chọn sợi dây chuyền này vậy?”

Ban đầu, Phó Thừa Lâm một mực khăng khăng là anh tự chọn, sau đó bị Khương Cẩm Niên liên tục tra hỏi, anh mới thừa nhận rằng mình đã nhờ một anh bạn đã kết hôn làm quân sư cho mình.

Khương Cẩm Niên nhắc lại: “Một anh bạn đã kết hôn?”

Phó Thừa Lâm “ừm” một tiếng rồi cười đáp: “Ăn sái chút vận may cưới được vợ của anh ấy.” Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp, “Anh cũng muốn kết hôn. Em thì sao? Có cảm thấy gấp gáp quá không? “

Những lời này của anh hoàn toàn là để thăm dò.

Khương Cẩm Niên chẳng buồn để ý: “Chuyện này khó nói lắm. Cứ tùy duyên thôi, cá nhân em không tin tưởng vào hôn nhân mấy.”

Hết chương 34