Tại thành phố Bắc Thành
~ Biệt Thự Lục Gia ~
Giới thiệu sơ qua: Lục Gia là một trong những tập đoàn tài chính được xếp vào hàng ngũ của các tập đoàn lớn mạnh hàng đầu thế giới. Một dòng dõi nắm cho mình cả quyền lực, tài năng, tiền tài và trí tuệ.
Một cậu thiếu niên mình trần như nhộng đang sõng soài nằm trên chiếc giường hạng sang do chính nhà thiết kế nổi tiếng Jelouis ( dưới chướng Lục Gia) tự thiết kế riêng.
Gương mặt cậu tái mép, những giọt mồ hồi chảy dòng xuống cổ, phần môi bị mím chặt khiến nó như thể sắp dạn ra rồi rỉ máu.
Đột nhiên, cậu vùng dậy mạnh mẽ thở dốc 'hộc hộc', cả người toả ra khí đen, bàn tay có phần xước ở nhiều chỗ từ từ vuốt mái tóc đang che đi đôi mắt vô hồn đến đáng sợ của cậu. Trạng thái này có vẻ, cậu vừa mơ thấy một cơn ác mộng.
Tâm trạng trở nên tệ, sắc thái trên gương mặt không đổi nét, cậu cau có chửi thề:“ Đm, lại là giấc mơ đó!”
Cậu mặc tạm chiếc quần rồi chậm dãi bước vào nhà tắm.
~>
Cậu thiếu niên này chính là thành quả của quá trình trưởng thành bé Thẩm mini hồi nhỏ. Nhưng qua nhiều chuyện xảy ra lên giờ cậu đã thay tên đổi họ rồi. Hiện tại cậu chính là thiếu gia duy nhất của Lục Gia, kiêm (...) Lục Giật Thần, 17 tuổi, đang là học sinh năm hai của trường Bắc Đại.
Khác với tính cách lúc trước, Lục Giật Thần hiện tại đã thay đổi hoàn toàn cá tính của mình. Danh tiếng cậu được đồn thổi không được hay cho lắm.
Là một thiếu gia trên một cương vị mà không ai có thể với tới được, nhưng bản năng lại máu lạnh, ngỗ ngược không hề coi ai ra gì, là người sống buông thả, du côn mang tiếng xấu khắp Bắc Thành. Được cho là kẻ vô dụng và là một sản phẩm đầu tiên thất bại ở Lục Gia.
Còn về cơn ác mộng đó, chính là những kí ức hồi còn nhỏ của cậu ( kiêm thêm thoại của Tử Tinh).
Trong phòng tắm nước từ vòi hoa sen cứ rào rào chảy xuống mặt cậu, một body săn chắc 6 múi lộ ra rõ rệt, Giật Thần vừa nhắm mắt vừa thầm nghĩ ngợi: Cũng 3 năm...rồi..hà..?
“ Còn nửa tiếng nữa là đến giờ thả hoa đăng rồi. Hay tôi và cậu cùng đi mua hoa đăng nhé.”
“ Không cần đâu. Cậu ở đây giữ chỗ giúp tôi là được. Tôi sẽ quay lại sớm thôi. “
“ Ừ. Nhanh lên đó!”
Ngày hôm ấy, vì muốn trêu Tử Tinh nên Thẩm Mặc đã cố tình bảo quên thứ gì đó rồi đi một lúc lâu, cậu nghĩ rằng tầm sát giờ cậu sẽ xuất hiện để cho cô hú hồn một phen, thể nào cô cũng sẽ mếu máo rồi nhào ôm cậu khóc lóc cho coi. Nhưng...khi cậu trở lại thì đã không thấy cô ở đâu nữa rồi...
Thẩm Mặc sững người, dường như có chút ngợp thở, tâm trạng bồn chồn rõ rệt nhưng vẫn cố chấn tĩnh bản thân cố gắng đi tìm cô khắp nơi. Cậu chạy tìm kiếm cô như một kẻ điên loạn, ánh mắt thất thần, díp tịt lại vì đuối sức. Cố gắng tìm đến một trụ sở công an gần nhất, sau khi báo xong thì bản thân cậu cũng ngất lịm đi. Cậu rơm rớm mắt thầm chửi: Cái thân thể chết tiệt này!
“ Giúp cháu với...”, cậu gắng gượng nói.
( rồi ổng xỉu ngang luôn)
“ Ể? Cậu bé....”
Đến khi cậu tỉnh lại cũng là 3 tháng sau kể từ ngày hôm ấy, cậu ngỡ ngàng trước căn phòng trước mắt, nơi này khiến cậu có cảm giác thật xa lạ, bất giác lẩm bẩm:“ Đây là đâu? Còn...”
Một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, khẽ giọng hỏi:“ Thiếu gia, ngài cảm thấy cơ thể như thế nào rồi.”
Thẩm Mặc giật mình quay sang hỏi:“ Ông là ai?”
Người đàn ông cúi nhẹ người, trầm giọng đáp:“ Xin tự giới thiệu. Tôi là Lão Chu, quản gia làm việc dưới chướng Lục Thị.”
“ Nếu biết thiếu gia tỉnh lại rồi chắc ông bà chủ vui lắm. Đợi tôi một lúc, tôi phải đi thông báo lại với họ.”
Lúc đó cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đủ ý thức để chợt nhớ ra vợ, định vội chạy đi tìm. Lúc vừa mở cửa sổ với ý định nhảy qua, thì cậu đã sững người lại nhìn...
“ Đây là nơi nào..? Đường phố đông đúc, các toà nhà cao trọc trời...”
Sau đó, cậu được nghe kể lại toàn bộ sự việc trong ba tháng qua. Hôm đó, khi cậu ngất đi, được đưa vào cở sở trạm khám của thôn. Gương mặt xanh tái, trong cơn mê man yếu ớt gọi tên của Tử Tinh, căn bệnh của cậu được chuẩn đoán là suy tim. Vì biết quá muộn lên không thể điều trị được ( thật ra một phần cơ sở và thiết bị của trạm khám còn kém).
Vấn đề đặt nặng lên đầu của ông bà Thẩm, chỉ còn lựa chọn duy nhất là đưa lên thành phố chữa trị, mà tiền viện phí chắc chắn là rất đắt đỏ. Là vợ chồng thuần nông đào đâu ra tiền nhưng họ vẫn quyết định đưa Thẩm Mặc lên thành phố chữa trị.
Và rồi gặp được Lục phu nhân, trong lúc cần chuyền máu gấp nhưng vì không chảy chung dòng máu lên ông bà Thẩm đôi phần hoang mang. Mặc dù đã hỏi han từng người mà không kết quả vì máu cậu là dòng máu hiếm. Thật may, vì Lục phu nhân cũng vừa đúng lúc đi thăm bệnh liền không ngần ngại giúp đỡ.
Trong lúc truyền máu, bà đã vô tình để ý đến đôi tay có ấn kí hình ngọc lục bảo của Thẩm Mặc.
( Ấn kí hình ngọc lục bảo tương trưng cho dòng dõi kế thừa của nhà họ Lục. Những đứa bé từ khi sinh ra sẽ được tạo hình ấn kí này. Đây là cách thiết thực và dễ nhận biết nhất.)