Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 7: Trêu làm người ta bỏ chạy luôn roài




Ngoài lạnh trong nóng, tích cách thất thường, ngoài miệng nói không nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn. Cũng bởi vì phần tính cách đó mà tôi mới nhận ra, đằng sau lớp vỏ bọc xấu tính đó thì ra cũng chỉ là cún con dễ xấu hổ.

Lần này, tôi sẽ chơi cậu ta một vốn vì dám thất hứa chuyện bản thân nói ra mà không giữ lời. Mặc dù dạo này thấy cậu ta có chút khác, bình thường chúng tôi xích mích thì có bao giờ bày ra vẻ mặt xỉ như cún thất lạc đâu, không chỉ vậy còn chủ động xin lỗi nữa, ngày nào cũng mang cơm hộp đến tạ tội, tự nhiên lại dính người quá khiến tôi không quen luôn á. Không biết lần này lại muốn bày trò gì đây.

Một phần bình thường đi cạnh tên Mặc Cẩu này cũng áp lực lắm chứ bộ, một người trái ngược hoàn toàn với cậu ta như tôi chỉ luôn làm nền cho tâm điểm nổi bật - Thẩm Mặc. Đặc biệt những blink cuồng nhiệt của Mặc Cẩu, chỉ cần nhìn thấy tôi là xung quanh sẽ tỏ ra sát ý, lườm tôi muốn lòi cả con mắt ra.

Tôi không nổi bật cũng chả có tài cán gì nên nhiều người hay lấy Thẩm Mặc ra để so sánh với tôi, không chỉ vậy còn gắn cho tôi cái mác ' bẹt phờ ren ' trong hoặc kép của cậu ta. Mà cũng phải thôi vì tôi học kém ( thuộc loại yếu toàn diện), điểm thi luôn xếp đầu trường từ cuối đếm lên, tài thì ít mà vô dụng thì nhiều. Đúng thật thì nếu so sánh, kể cả dù tôi có cố gắng đến mấy thì mãi cũng chỉ là cái bóng vô hình theo sau Thẩm Mặc mà thôi.

Chúng tôi đều là những đứa trẻ được nhận nuôi nhưng trái ngược với tôi thì Thẩm Mặc nhận được sự yêu thương đùm bọc hết mức từ gia đình bác Thẩm. Còn tôi, lại không có tư cách để có một cuộc sống như vậy, hồi trước tôi cứ tưởng cảm giác được bao bọc ấm áp của gia đình sẽ là mãi mãi, lúc đó thực sự là những khoảnh khắc khiến tôi vô cùng hạnh phúc nhưng tôi đã tự dập tắt suy nghĩ đó sau khi họ có em bé, chính là em gái của tôi thì bắt đầu có những hành động đánh đập, chửi bới tôi một cách thậm tệ.

Nói thật thì tôi không ưa Mặc Cẩu chút nào, nhưng tôi lại không cảm thấy hối hận khi được làm bạn với cậu ấy và tôi thực sự trân trọng tình bạn quý giá này.

[ Kết thúc hồi ức của Tử Tinh ]

Thấy Thẩm Mặc đứng đơ người mà không chút động thái gì, cậu học sinh kiêm bạn chơi khá thân của Mặc - Thời Kinh Sơ đi gần tới vỗ vai, tò mò hỏi:“ Thẩm Học Bá, cậu đang nhìn cái gì vậy!”

Cậu lạnh lùng liếc nhìn, khiến Kinh Sơ có chút bị doạ sợ:“ Không phải việc của cậu. “

Dứt câu, Thẩm Mặc rời đi bỏ lại khuôn mặt đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì:“ Hả? Tự nhiên tức giận!”

“ Tử Tinh, đợi tôi, tí nữa ăn cơm chung không?”- Thẩm Mặc bước nhanh chân về phía cô.

“ Ò, vậy cũng được nhưng tôi vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi của cậu đâu nhé! Tôi không dễ dãi đâu. Chỉ là miệng cưỡng ăn đó.”, cô nhếch mắt thể hiện cái kiêu của bản thân nhưng không thể nào che sự mong muốn trong đôi mắt đang sáng rực ấy.

“ Ừ m..”, cậu vui vẻ nghĩ thầm: dễ thương ghê.

“ Hơ.. Đúng là phân biệt thật đó! “ - Kinh Sơ nhếch môi cười trừ.

___1 tháng sau



Sau giờ tan học, Thẩm Mặc nhanh chóng chạy sang lớp bên cạnh đứng chờ Tử Tinh cùng về, gương mặt cậu hôm nay có chút khác, tươi đến lạ thường, lòng đầy háo hức muốn nhanh chóng nói điều gì đó với cô.

“ Hể? Có chuyện gì mà bạn học Thẩm đây vui như hoa vậy! “, cô kéo ghế rồi từ từ bước những bước chân ngắn, uể oải hỏi.

“ Rùa con, cậu đã bao giờ nghe lễ hội thả hoa đăng chưa? 5 năm chỉ được tổ chức một lần không đi thì tiếc lắm đoá. “

..

“ Có nghe qua nhưng chưa đi. “

Chẳng biết là tên Mặc Cẩu này muốn gì nữa, chả lẽ cậu ta thực sự thay đổi sao, không còn đùa giỡn như trẻ con, cũng không còn chủ động bắt nạt mà thay vào đó là thể hiện sự tinh tế và chiều chuộng mình một cách khó hiểu.

“ Rùa Con, cậu muốn đi cùng tôi không?”, vừa đi Thẩm Mặc vừa ngập ngừng hỏi.

Vừa nghe xong, Tử Tinh liền trôn chân mình tại chỗ, nheo mắt lại đáp:“ Này, này khổng cẩu cậu lại muốn hứa suông với tôi nữa đúng không?”

Ánh mắt cậu đầy kiên định, xông xáo áp sát nắm lấy cô:“ Không.. không phải như thế đâu. Lần này tôi sẽ giữ đúng lời hứa mà. “

?? “ Khổng Cẩu, mặt cậu đỏ hết cả lên rồi kìa. Ốm à!”

Thẩm Mặc tự nhiên thấy ngại ngang, thật sự bản thân không hiểu tại sao đứng trước mặt Tử Tinh trái tim cậu lại đập liên hồi như vậy. Cậu nhanh chóng lảng tránh đi, ngập ngừng:“ Không, chỉ là.. muốn cùng cậu đi chơi thôi. Nếu cậu bận thì thôi, để lúc khác. “

“ Mồ..Nhớ đó nhen.”, khoé miệng cô giật lên, nổi hứng trêu đùa, khuých vào người cậu, tùy tiện nói:“ Heee.. Nè, thích đi chơi với tôi thì nói thẳng. Sao mà vòng vo vậy trời! “

Cô thầm cười trong lòng nghĩ cậu sẽ lại nổi khùng lên chắc sẽ nói:“ Hứ, đồ rùa bò ảo tưởng, ảo vừa thôi!”

Nhưng trái ngược với hồi tưởng, cậu không nói không rằng mặt đỏ tía tai, chạy một mạch đi.