Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 5: Rùa Con, tôi sai rồi!




Nước mắt Tử Tinh cứ giàn giụa rơi lã chã trên mặt sàn nhà, cô nức nở khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói:“.. Đồ Khổng Cẩu ngu ngốc!! Tôi.. không thèm quan tâm cậu nữa. “

Nói rồi, cô đứng dậy bỏ đi ngay lập tức. Thẩm Mặc nhướn mày, đôi mắt mở to ra, khoé môi mấp máy không nói thành lời, cậu muốn níu kéo cô nhưng lại e dè vì...

Đến giờ cậu mới để ý bóng lưng ấy, hình như hôm nay Tử Tinh mặc váy. Cậu chợt nhận thức bật dậy nhìn tờ lịch, thoạt toát mồ hôi, lẩm bẩm:“ Hôm nay là cuối tuần rồi..Thôi xong!!”

- -- Luồng kí ức tuần trước hiện về ---

Sau khi Tử Tinh vừa phục hồi sức khoẻ để đi học lại. Trên con đường tới trường,Thẩm Mặc không còn chí choé với cô như hồi trước khiến Tử Tinh lấy làm ngạc nhiên, ánh mắt nghi ngờ dò hỏi:“ Này, bộ hôm nay tên cẩu tặc nhà cậu uống lộn thuốc rồi sao?”

Theo phản xạ cô sát lại đặt tay lên trán Thẩm Mặc cảm nhận nhiệt độ rồi tự lẩm bẩm:“ Có..sao đâu..ta??”

Thẩm Mặc giật nảy người lùi lại, trên khuôn mặt cậu đỏ đến bốc khói, cứ ngỡ nhìn Tử Tinh là cậu lại nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó ( nụ cười khiến cậu cảm nắng). Cậu áp sát vào thành tường, né tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, lắp bắp mãi mới được câu:“ Làm...làm...gì vậy hả? “

“ Mồ! Bộ dạng thiếu nữ e thẹn này là sao đây? Bình thường không phải sẽ hơn thua với tôi rồi sao?”

Thẩm Mặc liền lấy cớ để đánh trống lảng, kiêu ngoa nói:“ Cậu phải nên cảm ơn vì tôi đã rủ lòng tốt không động chạm gì đến cậu đó. Hừ! Chứ nỡ đâu tôi làm gì, sau đó cậu ngất đi không phải người ta sẽ nói tôi là tên không có tình người sao?”

Ánh mắt Tử Tinh khép lại đầy khinh thường, cô tỏ thái độ méo tin, cười nhạt:“ Wow, vĩ đại thật đó! Chắc tôi sẽ cảm động đến suốt đời mất!”

Thẩm Mặc gật gù, đồng tình:“ Biết vậy là tốt.”

Vì lúc đó nói không kịp suy nghĩ nên cậu đã lỡ thốt ra:“ Bao giờ đồ nhà rùa khỏi hẳn, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi. “

Nghe thấy đi chơi là Tử Tinh thấy khoái liền, cô sáng mắt lên vui vẻ, liếng thoáng nói:“ Thật sao? Đi đâu zọ?”



“ Bí mật. Heeee....”

“ Ủa? “

- -- Quay về hiện tại ---

Thẩm Mặc ngồi trên giường âu sầu gục mặt xuống đầu gối, cậu than thở trách đời:“ V*i, lúc đâý chỉ là nỡ mồm thôi..mà!! Chắc lần này cô ấy giận thật rồi..”

Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Thẩm từ từ bước vào rồi ngồi xuống giường, bà nhẹ giọng hỏi:“ Mặc Mặc, con và bé Tinh lại cãi nhau sao? Mẹ thấy con bé khóc dữ lắm đó, không chạy theo dỗ người ta sao?”

Cậu chổm dậy nhìn mẹ Thẩm, đôi đồng tử khẽ run bỗng chốc chĩu xuống, cậu dùi đầu xuống, dè dặt nói:“ Con lại khiến cô ấy giận rồi! Bình thường cậu ấy sẽ không khóc như vậy, chắc cậu ấy không muốn chơi với con nữa.”

“ Nhóc à! Đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ!”

“...H..Hzz..”

Mẹ Thẩm chỉ mỉm cười hiền dịu, dịu dàng xoa đầu cậu:“ Trời mới tí tuổi mà đã biết thở dài như ông cụ non rồi. “

“...”

“Được rồi đừng bận lòng nữa nè! Con có muốn bé Tinh hết giận không nè!”

Thẩm Mặc tròn xoe mắt tiến gần mẹ Thẩm, phấn khích nắm tay bà:“ Được sao? Con.. muốn! Nhưng con chỉ sợ..”



Mẹ Thẩm chọc nhẹ vào mũi cậu, phì cười:“ Ngốc ạ! Mẹ sẽ giúp con mà!”

“ Thật sao ạ?..”

Bà híp mắt mỉm nhẹ:“ Sao mà mẹ bỏ mặc con trai cưng được chứ!”

Phút trước cậu sầu não bao nhiêu thì vừa nghe thấy vậy cậu liền tỉnh táo hẳn, không ngớt được niềm vui trên khuôn mặt:“ Hì hì.. Cảm ơn má mì nhiều!”

“ Hừm mẹ giúp con bởi vì cũng muốn có một cô con dâu như bé Tinh đó nhá! Thử làm bé Tinh khóc lần nữa là con không xong với mẹ đâu đấy!”, lời nói mang tính cảnh cáo.

“ Hừ!! Con đâu có thíc cậu ta đâu chứ! “,cậu ngại ngùng gãi đầu, quay phắt đi, đáp.

'phì' “ Mẹ chả hiểu tính của anh quá còn gì!!”

Từ ngày hôm đó, Thẩm Mặc đã bắt đầu chiến dịch công lược cô vợ bé nhỏ của mình. Hôm nào, cũng lẽo đẽo chạy theo Tử Tinh dỗ dành cô, cố tình mang theo hai hộp cơm được mẹ Thẩm chuẩn bị.

“ Rùa con, cho tôi xin lỗi. Tôi sai rồi!”

Từ sáng đến giờ, cậu đã không ngừng bám theo sau cô nói lời xin lỗi nhưng đều bị ngó lơ. Tử Tinh cũng bất lực vì không thể cho Thẩm Mặc vài phát đấm, tự lẩm bẩm dặn lòng phải kiểm soát bản thân:“ Ở đây là.. trường học, nhất định mình không thể giơ nắm đấm để giải quyết!”

Hai bàn tay cô siết chặt, run lên vì khó chịu. Thẩm Mặc không những trong lớp hay ra chơi đều lải nhải văng vẳng bên tai cô khiến giới hạn Tử Tinh đã chạm đến mức đỉnh điểm.

“ Nếu cậu còn nói thêm câu nào nữa thì đừng nói đến chuyện tha thứ, tôi sẽ không bao giờ gặp cậu nữa.”

“ Ụu. Tôi sẽ im lặng.”, cậu khoá mồm lại trong tức khắc.