Trời chập tối, tại nhà trưởng thôn Tử Tinh trong cơn mê man liền nhăn mặt lại, tay cô khẽ động. Thẩm Mặc nằm ngủ bên cạnh dường như cũng phát giác ra, bất chợt ngẩng cao đầu dậy, cậu vui như được mùa, nhanh nhẹn quay đầu đi gọi trưởng thôn.
Giọng nói cậu to đến mức khiến cô cũng từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy. Mắt cô lờ đờ nhìn khoảng không, cả cơ thể uể oải như đã lâu không vận động, cô mệt mỏi chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân: ha..không còn sức lực để ngồi dậy luôn..
Sau đó, Thẩm Mặc thúc giục, gượng ép kéo trưởng thôn còn đang dang dở giải quyết nỗi buồn. Bụng vẫn còn cồn cào nhưng ông cố nén lại, bất lực thuận theo cậu nhóc vì sức ông bấy giờ cũng không còn khoẻ như hồi thanh niên trai tráng nữa, mặc cậu kéo như tờ giấy đang lang bạt giữa không gian, ông vẫn nhâm nhi sự đời mà ngẫm: đời cứ sống chết mặc bay cũng không phải là ý tồi. hzz..già rồi làm sao có thể hiểu hết được thời thế ngày nay.
'uỳnh' - tiếng mở cửa phòng.
“ Ông già, vào xem tình trạng sức khoẻ cậu ấy như thế nào đi..”, cậu lạnh lùng chỉ tay ra hiệu cho trưởng thôn.
Trưởng thôn cười gật gù đồng ý:“ Rồi, rồi..ta biết rồi! Con bé tỉnh dậy là một dấu hiệu tốt lên cháu yên tâm. “
Thẩm Mặc chống hai tay ra phía sau đầu, bĩu môi quay đi tỏ ra không quan tâm:“ Xí..Ai quan tâm chứ!”
Rồi cậu ngại ngùng gãi nhẹ đầu, vươn tới nắm vào phần mép áo của trưởng thôn dặn dò ông:“ Nhưng..nếu có biểu hiện gì thì ông hãy nói với tôi nhé!”
Ông Trưởng Thôn ngầm hiểu ý, mom men chép miệng:“ À..à..Ta biết rồi! Mà cháu không định vào cùng ta sao?”
“ Hừ! Đồ nhà rùa..đang bệnh không thể để con nhỏ đó tăng sông khi nhìn thấy tôi được..”
“ Chà.. cũng biết nghĩ đó chứ. Ta cứ tưởng rằng cháu bị liệt cảm xúc cơ đấy. “
Thẩm Mặc nhướn mày cười trừ với lão.
“ Thôi được rồi! Ta vào xem liền đây..” - Trưởng Thôn nói..
Từ bên ngoài, cậu hé một con mắt nhìn vào trong. Thấy Tử Tinh có vẻ yếu ớt, gương mặt cô nhợt nhạt đến trắng bệch. Hẳn là lần đầu cậu thấy được dáng vẻ yếu ớt đó của cô, ruột gan cậu nóng ran tự trách bản tồi tệ vì lúc nào cũng khiến cô buồn phiền.
Trong phòng, trưởng thôn quan tâm dặn hỏi:“ Bé Tinh, cháu đã khoẻ chưa?”
Cô mấy máy miệng, cảm giác hơi đắng còn ở cổ họng chắc vì cô đã bất tỉnh quá lâu rồi, giọng cô khàn khàn đáp:“ Nhờ ơn của ông mà cháu thấy cơ thể khoẻ hơn rồi ạ. “
“ Cháu..cảm ơn bác!!”
Lão vuốt râu, híp tịt đôi mắt nở ra một nụ cười dịu dàng:“ Hưm..Người mà cháu nên cảm ơn là thằng nhóc Tiểu Mặc đó cô bé à!”
Tử Tinh khó hiểu giương mắt nhìn lão..
Lão cười cười nói tiếp:“ Thằng bé là tên cứng đầu không màng bản thân mà khóc lóc cầu xin ta cứu cháu đó. Ha..hà..dáng vẻ hốc hác khiến ta cũng phải bất ngờ..”
“ Ta còn nghe nói thằng nhóc trên đường cõng cháu đã ngất lịm đi vì đuối sức. Khi tỉnh lại còn náo loạn tìm cháu không thôi đó tiểu Tinh à.”
“ Thằng bé tính tình ương ngạnh khó bảo nhưng lại sống rất tình cảm. Cháu cũng đừng quá giận cậu bé..”
Tử Tinh ngỡ ngàng trợn tròn mắt, nét mặt cô ngạc nhiên, trầm tư: vậy là lúc đó mình không nằm mơ sao..cậu ta thực sự...
Chợt, cô gấp gáp định rời khỏi giường.
“ Ông ơi, cháu phải đi đây.”
“ Ừ..”
Lão cười nhẹ, gật gù nhìn cô bé rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, cô thấy một bát cháo nóng đặt trên kệ bàn cùng với mẩu giấy nhỏ. Tử Tinh nghiêng đầu chăm chú nhìn.
Trên mẩu giấy có ghi những dòng chữ với đường nét nguệch ngoạc, xuề xoà không rõ nghĩa. Nhưng ngạc nhiên thay Tử Tinh đọc xong lại cười như hoa, có vẻ ngoài cô ra chả ai có thể đọc được dòng chữ xấu xí như vậy. Cô lẩm bẩm:“ Tên ngốc này..”
[ Thông tin mẩu giấy như sau: Ông già, đưa bát cháo này cho Tử Tinh. Đừng nói là tôi bảo. ]
Tử Tinh gấp nhỏ mẩu giấy lại, đút vào túi quần, bưng bát cháo rồi ngấu nghiến ăn như thể chết đói
Lão cười thầm, cất giọng hỏi:“ Hửm? Là thằng bé làm cho cháu sao? Ngon đến vậy à. “
'ực ực', nghe vậy cô nghẹn ứng họng lại vỗ ngực liên tục, nhanh chóng với lấy cốc nước uống một hụm. Gương mặt hởi ửng đỏ, quay phắt đi:“ Hứ! Dở ẹc..”
Lão mân mê bộ râu ria, thầm nghĩ trong lòng: Hưm.. hết luôn cả bát cháo rồi đấy. Haha..
Bởi nhà Thẩm Mặc cũng không cách nhà Tử Tinh là bao nên cô định khi về ghé nhà cậu ấy để nói lời cảm ơn. Đứng trước cửa nhà, cô ngước lên phòng của Thẩm Mặc thấy tối om, nghĩ chắc là cậu đã ngủ nên quyết định rời đi. Mà không biết rằng, cậu là vì muốn nhìn thấy cô an toàn trở về nên cố tình trực chờ trước cửa xổ đầy chủ ý, vừa thấy cô, cậu đã vội tắt đèn núp sau bức tường rồi đỏ mặt một cách ngượng ngùng.
Một lát sau, khi Tử Tinh rời đi, cậu nhìn qua khe cửa xổ để kiểm tra lại. Thấy không có ai, lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm...Chợt nhận ra!
“ Hể? Mắc gì mình phải trốn?”
Đang chuẩn bị đi ngủ, thì từ đâu đó có chiếc thang đặt ngay trước cửa sổ phòng cậu. Thẩm Mặc thấy lạ nên cậu bèn tiến ra xem..
Cậu sững lại, tròn xoe hai mắt nhìn cô gái lấm lem toàn người đang đứng đối diện mình.
Tử Tinh thở dốc vì để leo lên tận đây cô đã tốn không ít sức lực. Dù vậy cô bé vẫn vui vẻ nở một nụ cười rạng rỡ:“ Hì..Tôi biết là cậu còn chưa đi ngủ mà. “
Thấy vậy, cậu nổi hứng chọc ghẹo cô:“ Ha.. người thì như cục bông di động vậy mà cũng leo lên được tận đây..!”
Tử Tinh phụng phịu, bĩu môi, gương mặt đầy vẻ bất mãn nói:“ Hứ..tôi không rảnh để đôi co với tên khổng cẩu nhà cậu. Tôi chỉ muốn nói là...”
“ Hửm?..”
Cô bé niềm nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sứ, mái tóc bồng bềnh lưa thưa theo chiều gió nhẹ, gương mặt lấm lem cũng không thể che được những nét đẹp quốc sắc thiên hương trên gương mặt bầu bĩnh của cô. Đứng dưới áng đêm trăng tròn khiến Tử Tinh lại càng toả sáng đến nhường nào, chỉ riêng khoảnh khắc tưởng trừng như ngắn ngủi ấy nhưng đã khiến con tim cậu ngưng đọng, ánh mắt say mê nhìn cô không chớp. Tự dưng trong lòng cậu lại có một cảm giác lao đao hồi hộp, tiếng nhịp tim cứ 'thình thịch' mạnh mẽ đến kì lạ, nó đập liên hồi áp sát vào trong lồng ngực khiến Thẩm Mặc có chút căng thẳng. Cảm giác lúc đó để mà nói thì thật khó diễn tả...
Nụ cười tựa như thiên thần, nó đẹp đến mức làm say lòng người... Có phải chăng cậu đã rung động..
Thẩm Mặc hồi thân quay phắt đi, cố tình tỏ ra kiêu nói:“ Nói đi tôi còn phải đi ngủ nữa!”
Tử Tinh ngại ngùng gãi đầu cười ngốc:“ Thật ra..thật ra tôi muốn cảm ơn cậu. Vậy..nhé!”
Nói xong, Tử Tinh ngay lập tức rời đi để lại một đống tâm trạng phức tạp, rối bời khiến Thẩm Mặc khó mà giải quyết. Một lúc sau, cậu mới hiểu ra mà chợt gục ngay xuống giường bừng đỏ cả khuôn mặt, lầm bẩm:“ Hừ..mình có vẫn đề rồi..”