Tan học, như thường lệ Tử Tinh và Kinh Sơ sẽ cùng về chung ( hai người cùng lúc gặp nhau ở đoạn hành lang). Cả hai trên chuyến xe buýt trở về Khách Sạn QY, vừa về đến căn hộ là cô liền chạy nhào vào phòng nằm vì cả ngày phải nghĩ đến chuyện không đâu khiến cô phiền não chết đi được.
Vừa cất cặp xong, Kinh Sơ liền nói:“ Có gì, tối nay mày ăn cơm một mình nhé. Lớp tao rủ ăn họp mặt lần đầu gặp nhau. Chắc lại xã giao vớ vẩn, mệt thiệc. “
Tử Tinh nhàn nhạt đáp lại:“ Biết gòi. Mà mấy giờ mày về!”
“ Chắc muộn đấy, nếu nhớ tao quá thì ôm tạm gấu bông của tao mà ngủ! Hì hì. “, cậu đùa cợt tiếp lời.
Gương mặt hiện lên chữ chê nặng nề:“ Cút “
“ Phũ ghee …”
Vừa tắm xong, Kinh Sơ liền rời khỏi nhà, Tử Tinh trườn ra nghĩ ngợi: đằng nào tí nữa cũng có ca đêm, chợp mặt một lúc đã.
Chỉ mới chợp mắt ngủ một lúc thôi, mà lúc cô tỉnh dậy đã là 10h tròn rồi. Tử Tinh liền nhanh chóng chạy vào nhà tắm, rồi ăn tạm gói mì chạy vội đi làm.
“ Chắc vẫn kịp giờ thôi! “
Tại một quán bar ở phía sau trung tâm thành phố - Loung, mang phong cách sang trọng, đẳng cấp lối cổ điển và hiện đại, các đường nét hoa văn trang trí cùng với các bức hoạ được vẽ lên từ các ngòi mực của các hoạ sĩ nổi tiếng, tạo nên nét đẹp thật huyền bí và đặc biệt với tên gọi của nơi đây.
Chủ quán nơi này là một quý ông lịch thiệp và tao nhã, nhờ cơ duyên mà Tử Tinh được anh chiêu mộ vào làm. Ông chủ quán tên Thời Sênh - 25 tuổi, một ông chồng quốc dân khiến bao chị em mê như điếu đổ. Mặc dù là ngoài mặt lãnh đạm, tỏ ra là một người đàn ông trưởng thành nhưng…
“ Moaaa…Tử Tinh đáng yêu tới rồi, không gặp em cả ngày khiến anh nhớ chếc luôn ó! Huhu…”, vừa nhìn thấy Tử Tinh bước vào quán là Thời Sênh liền sáng mắt chạy nhanh như một con sóc nhào tới định ôm lấy cô.
Đương nhiên là bị Tử Tinh hất hủi đẩy ra rồi, mặt vẫn không cảm xúc dường như đó là một thói quen hàng ngày khiến cô có phần ngán ngẩm:“ Sếp, làm ơn trưởng thành lên một chút đi ạ!”
Thời Sênh vẫn cố ôm chặt tay của Tử Tinh, giọng đầy nhõng nhẽo:“ Không thíc, không thíc…Tử Tinh lại lạnh nhạt với anh rùi. “
Tử Tinh cặm cụi dứt ra mà không được liền bất lực thở dài:“ Chịu thua luôn… A~ Con mèo kìa!”
Thời Sênh nhìn ngó nghiêng, quay trái quay phải:“ Đâu…đâu??”Dễ dụ ghê ~Nhân cơ hội, cô liền hất văng anh ra chạy một mạch đến quầy làm việc, quán bar tầm này cũng khá đông mà hầu hết toàn là những cặp đôi đang yêu nhau bởi bar ở đây không chỉ cổ điển sang trọng thôi đâu, mà con rất lãng mạng phù hợp để các cặp đôi giao lưu hình thể.Huhu…lúc nào cũng dụ người ta, bé Tinh ác thật xấu tính mà! ~
Cậu thiếu niên ( cũng là nhân viên quán) đứng bên cạnh Tử Tinh cũng làm khá lâu rồi, nhỏ tuổi mà chăm giữ lắm, cô cũng có nghe cậu đi làm nhiều nơi, chắc có lẽ một phần do hoàn cảnh gia đình hoặc đại loại các vấn đề khó nói. Cậu ấy trầm tính, ít cười, kể ra làm được gần một tháng nhưng chẳng bao giờ cậu bắt chuyện trước với cô. Cậu luôn cảnh giác giữ lắm, kể cả với anh chủ quán, người ta hỏi sao thì trả lời không thì thôi. Tên cậu ấy là Hạ Sơ ( nhỏ tuổi hơn Tử Tinh).
“ Hạ Sơ, hai ly này của bàn số mấy!”
“ Góc trong, dãy ngoài, bàn 4. “, đây là điển hiền câu trả lời, nói nhanh, gọn, hiểu, không lòng vòng gây ức chế người nghe.
“ Ok. “
…. Truyện Light Novel
Thời Sênh thì chán chường ngồi trên phần ghế đối diện quầy pha chế mà lẩm bẩm:“ Chán quá! Sao khách đông vậy. Bao giờ bé Tinh mới xong chứ!”
Tử Tinh đi qua bê lấy hai cốc vừa được pha chế, nhướn mày đáp:“ Sếp, nếu anh chán quá thì có thể về nhà. Chứ hiện tại em không rảnh tức giận với anh đâu!”
“ Mồ…Anh không thíc, về nhà chán lắm. Thà ngồi ngắm em còn hơn!”, cậu chống cắm liếc mắt đầy lưu hương của mùi tình nhìn cô say đắm.
Mặc dù vẻ đẹp của anh có thể là liều thuốc độc khiến bao cô gái mê mẩn không dứt, nhưng đối với Tử Tinh điều đó phản tác dụng và lại càng khiến cô chán ghét, không mấy để tâm đến những hành động đầy ngốc nghếch của anh.
Lần đầu gặp anh, cô cũng có chút rung cảm vì sự lịch thiệp và tao nhã ở vẻ bên ngoài của người đàn ông trưởng thành đội nốt một bé cừu non này. Lúc đầu, chỉ định giúp đỡ anh ta coi như người qua đường: đó là trả tiền xe búyt khi anh ta không mang trong người một xu, đó là lần anh ta ngã xuống sông mặc dù rất cạn nhưng vẫn kêu cứu, đó là khi không làm gì cũng bị chó rượt khắp nơi …,
Tần suất mỗi lần anh ta bị nạn đều sẽ có mặt cô ở hiện trường dù chẳng hiểu mẹo sao mà anh ta lại ngốc đến mức như vậy.
Cũng nhờ những lần đó mà cô bé Tử Tinh đã được Thời Sênh chiêu mộ làm tại quán mình.