( trích phần đều tóm tắt)
“ Mẹ..mẹ nói gì vậy!”, đôi mắt cậu chứa nhiều phần cảm xúc hỗn tạp vấp váp nói.
Chưa kịp để cậu dứt lời, bà Thẩm đã đẩy nhẹ cậu rồi gượng nói:“ Quần áo hay những đồ dùng cần thiết ta đều gửi cho Chu quản giả rồi nên là con hãy đi đi.”
Bà Thẩm quay đi rồi dời đi nhanh chóng, ông Thẩm mỉm cười, rồi dặn dò:“ Có gì mong Chu quản gia giúp đỡ thằng bé, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nếu có gì mong ông dạy bảo giúp cháu.”
Chu quản gia cúi nhẹ đầu đồng ý:“ Vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều này. “
( mé khúc này như kiểu số tận đến nơi rùi ý)
“ Con trai, mình là nam nhi dù xảy ra chuyện gì cũng không được khóc biết chưa? “
“ Cha mẹ..nói vậy..là muốn đuổi con đi sao?”, Thẩm Mặc ngỡ ngàng hỏi lại.
“...” - Ông Thẩm chỉ im lặng mà không đáp lại
Cậu mím chặt môi, tâm trạng trở nên tệ dần, khó chịu rời đi. Chu quản ra cúi chào rồi chạy theo sau ngay. Chiếc xe lăn bánh, Thẩm Mặc bơ phờ ngẩn người ngồi nhìn ra cửa kính, tâm trạng phức tạp tổn thức trong lòng nhiều điều không thành lời, nhưng đánh bật dòng suy nghĩ đó là được đến gặp Tử Tinh.
Đương nhiên thì tầm này vẫn đang trong ngày đi học của đám trẻ nên Thẩm Mặc cũng không muốn chờ đợi mà quyết định đến trường để gặp Tử Tinh, cậu ngẫm rằng chắc được gặp lại cậu, cô sẽ vui đến phát khóc cho coi nhưng cuối cùng người rơi nước mắt lại là cậu.
( lúc này Tử Tinh cũng đã học lớp 6) Đến trường, đập vào mắt cậu là góc nghiêng cảnh tượng Tử Tinh đang dí sát mặt làm gì đó cho một thằng con trai khác. Thẩm mặc nổi tính ghen của trẻ con, mặt hậm hực nghĩ bụng: rõ ràng chỉ luôn làm những cử chỉ thân mật đó với mình. Vậy mà mới biến mất trong một năm cô ấy đã cùng thằng..khác..
Thẩm Mặc vội chạy ra kéo lấy tay của Tử Tinh về phía mình, lời nói đôi phần oán trách:“ Này, cậu làm gì vậy hả? Làm như vậy không sợ..”
Tử Tinh bất ngờ quay đầu lại nhìn người đang níu cánh tay mình, cô bé phút chốc niềm nở, lòng rộn rã sự sung sướng nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài:“ Cậu...”
Cũng đã một năm kể từ ngày hôm đó cậu ta rời đi rồi, thật sự bản thân cô cũng không nhớ vì sao mình lại rơi xuống vách đá, đến lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu choáng váng và không nhớ những gì sau khi Thẩm Mặc rời đi( ngày hôm lễ hội). Cô cũng sốc khi nghe tin Thẩm Mặc phải nhập viện mà bản thân lại không có khả năng đến thăm.
Tự dưng nhớ đến lời dặn của bà Lục, cô bé bất giác chạnh lòng:( “ Đến khi thằng nhóc Thẩm Mặc khỏi bệnh mà tính nó cháu cũng hiểu rõ hơn ta rồi đúng không. Vậy nên ta mong cháu hãy giả vờ lờ đi và giữ khoảng cách nhất định với thằng bé bởi ta không biết khi nào căn bệnh ấy lại tái phát. Là một người mẹ ta muốn cuộc sống thằng bé trở lên tốt hơn.”)
Lúc ấy, cô cũng hiểu và ngầm nhận ra được điều mà bà Lục muốn nhắc nhở mình, đôi môi cô khẽ run, ngập ngừng đáp:“ Cháu hiểu rồi. Còn tiền cháu sẽ không lấy, tiền không thể so với tình bạn chúng cháu. “
Bà Lục gật đầu mỉm rút lại phong bì, ngẫm trong phút chốc: đúng là đứa bé hiểu chuyện.
____
“ Thẩm Mặc...cậu còn về đây làm gì nữa!”, giọng điệu của Tử Tinh trở nên lạnh lùng, bỗng cảm thấy chua chát khó tả.
Thời Kinh Sơ đang ngồi đối diện cũng bất ngờ khi cậu bạn thân sau một năm biến mất giờ đã xuất hiện trước mặt mình. Nhưng cũng hoảng hồn khi Thẩm Mặc dường như đã có sự hiểu lầm giữa cậu và Tử Tinh nên mùi giấm đang toả ra khắp người Thẩm Mặc, rồi lườm cậu bằng nửa con mắt khiến suy nghĩ cậu cũng phải thốt lên: Đáng sợ thật đấy.
Bỗng chốc, Thẩm Mặc khựng lại nhìn cô, đôi mắt rưng rưng đôi phần tủi thân, tinh thần sụp đổ trong giây lát, cậu không tin nhưng cũng khó hiểu.
“ Rùa Con, cậu nói gì vậy. “, Thẩm Mặc nghẹn ngào khàn khàn cất tiếng nói.
Tử Tinh tối sầm mặt hất tay của Thẩm Mặc ra, cô nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ:“ Tôi chỉ là không muốn thấy cậu nữa thôi. Không phải hôm đấy chính cậu bỏ rơi tôi sao?”
Thật ra là cô đã được nghe kể lại toàn bộ sự thật, nhưng đó chỉ là cái cớ để cô muốn kéo dãn khoảng cách vs Thẩm Mặc mà thôi. Từng câu từng chữ thốt ra một cách cay đắng cũng khiến lòng cô quặn thắt lắm chứ nhưng biết phải làm sao được.
Thẩm Mặc tái mặt, vội vàng giải thích:“ Không phải.. không phải tôi..cố ý...”
Cô khó chịu ngắt lời Thẩm Mặc, buộc miệng nói:“ Thôi cậu không cần phải lý sự với tôi. Chúng ta cũng chẳng có gì để nuối tiếc, chỉ cần nói một câu chấm dứt là xong. Cậu nên trở lại nơi mình thuộc về đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu một giây phút nào nữa!”
“ Kinh Sơ, cậu còn đứng lên được không?”, cô quay sang hỏi.
“ Tôi! Hả? Được...”
“ Vậy chúng ta đi thôi...”
Chưa đi được vài bước, Thẩm Mặc nghẹn giọng níu cô lại, cậu đã khóc thật rồi:“ Cậu thật sự muốn vậy sao?”
“ Cậu thật sự không cần tôi..nữa sao?”
.....
“ Biến đi..!” - Tử Tinh dứt khoát nói.