Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 190




Không phải hắn có làn da trơn bóng, trắng nõn như ngọc, ngược lại da hắn màu bánh mật, sáng óng, so với “trắng” kia còn hấp dẫn hơn.

Ngón tay thon dài, tư thế cầm bút rất tao nhã, mặc dù giống như không có sức lực, nhưng người khác đừng hòng lấy được cây bút trong tay hắn.

Chỉ mặc một bộ đồ trong, tùy ý khoác một chiếc áo ngoài dệt lụa mạ vàng tinh xảo, tóc dài xõa ở sau lưng.

Trên vai bóng đen vẫn còn khiêng Tiêu Yên, cung kính đứng trước mặt nam nhân: “Gia, đã trói người mang về.”

“Đi lâu như vậy.” người kia không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp.

Trên trán hắc y nhân rơi ra hai giọt mồ hôi lạnh. “Gia, nha đầu này vô cùng cảnh giác, suýt chút nữa bị phát hiện.”

“Nàng biết võ công?”

“Không, nhưng thính lực rất tinh.”

“Lui xuống trước đi.”

“Mang đi đâu?”

“Mật thất.”

Bóng đen nhìn mỹ nhân trên vai, gia cũng chẳng biết thương hương tiếc ngọc, cô nương xinh đẹp như vậy sao có thể ném vào cái hầm lạnh lẽo đó chứ.

Mặc dù trong lòng hắn không nỡ, nhưng lệnh của gia không thể làm trái.



Tiêu Yên bị đông lạnh mà tỉnh, nàng không biết đã qua bao lâu, sau khi tỉnh lại thấy tay chân bị trói chặt, cả người không thể động đậy.

Liếc mắt nhìn bốn phía, không một bóng người.

Cái chỗ này thật kín đáo… có thể tưởng tượng, trong mỗi phim truyền hình cổ trang đều có một nơi như vậy – con mẹ nó, mật thất!

Tiêu Yên đối với người trói nàng kia, hận vô cùng, lúc này nàng vừa lạnh vừa đói, lại còn lo lắng không yên.

Sờ sờ tiểu Hồng vẫn quấn trên cánh tay, lúc này mới an tâm một chút.

Tiêu Yên không hiểu vì sao lúc hắc y nhân kia trói nàng tiểu Hồng lại không cắn hắn, chẳng lẽ bởi vì nàng không có ra lệnh công kích?

Lúc này nàng nằm trên mặt đất lạnh lẽo đã hơn một canh giờ, vẫn chưa thấy ai.

Không biết có phải tại hoàn cảnh ác liệt hay không mà thời gian trôi qua thật chậm, nàng cảm thấy như đã qua rất lâu, cuối cùng không chịu nổi, không quan tâm gì nữa, hắng cổ họng hét chói tai.