Cẩm Lý Tiểu Trù Nương

Chương 6: Ngày thứ sáu buôn bán




Edit: Aly

Diệp Nhất Y hiếm khi ra cửa họp chợ vào canh giờ này, hôm nay là ngoài ý muốn.

Giữa trưa Tây phường Lương Thành náo nhiệt vô cùng, hai bên đường phố các loại kinh thương mua bán, quầy hàng nối tiếp nhau san sát từ Nam đến Bắc. Tiếng rao hàng không dứt bên tai, ở đầu ngõ còn có không ít xiếc ảo thuật bán nghệ, thuyết thư hát tuồng, rất náo nhiệt……

“Nha, Diệp nương tử, lúc này mới ra quán nha?”

“Vâng, buổi sáng bận một ít thời gian.”

“Vất vả vất vả, chúc buôn may bán đắt.”

“Cảm ơn ngài.”

Diệp Nhất Y dẫn theo cái rổ nho nhỏ, Tiểu Điệp đi theo phía sau. Trên mặt rổ được phủ một lớp vải bông mỏng, một cái đầu nhỏ màu vàng từ bên mép vải bông lộ ra ngoài, chuyển động tròng mắt lén lút nhìn khắp nơi.

“Phía trước chính là cửa hàng đường Triệu Ký, Tiểu Điệp, chúng ta đi mua đường.”

“Ân ân!”

Điều Tiểu Điệp thích nhất chính là đi dạo Triệu Ký, đây là một nhà bán đường lớn nhất Lương Thành, ngoại trừ đường nâu đường cát đường phèn dùng để nấu ăn hằng ngày ở ngoài, nhà bọn họ còn có một quầy triển lãm toàn bộ đủ loại hình dáng đường, cái gì hạt mè đường(1), hoa quế đường(2), sữa bò đường(3) cái gì cần có đều có, mỗi lần đều có thể chọn đến hoa mắt.

Tiểu Điệp rối rắm không thôi, cuối cùng vẫn là Diệp Nhất Y cười mỗi loại đều mua một ít, rót vào một cái túi giấy dai.

“A tỷ rất hào phóng!”

Diệp Nhất Y sờ đầu nàng, “Đi thôi.”

Triệu Ký nổi tiếng nhất chính là sữa bò đường, sữa bò khó có được, đun thành đường càng thêm khó có được, cho viên đường nhỏ ngăn nắp màu trắng sữa vào miệng, nồng đậm vị tinh khiết và thơm sữa bò chậm rãi tan ra, quanh quẩn ở giữa môi răng, là vị ngọt ngào hiếm có.

Diệp Nhất Y lấy ra một khối sữa bò đường đưa đến bên miệng tiểu hoàng cẩu, Triệu Triệt đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, hắn không phải cẩu! Sẽ không ăn thứ gì từ trên tay người khác!

Diệp Nhất Y đành phải lặng lẽ bỏ khối đường vào trong rổ, cùng Tiểu Điệp đi ra khỏi phố xá, chờ đến nơi xốc vải bông lên nhìn xem, sữa bò đường ở nơi đó đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại một con tiểu cẩu làm bộ ngồi nghiêm chỉnh, chẳng qua lỗ tai và cái đuôi không ngừng run rẩy, bại lộ sự chột dạ.

Diệp Nhất Y đi tới dưới gốc cây liễu hôm qua, nhanh chóng dọn lên tiểu thực quán của bản thân, đem phù dung tô bày ra.

Hôm nay nàng tới muộn, cũng không hy vọng xa vời còn có thể gặp được vị nữ lang hôm qua, bất quá khiến nàng ngoài ý muốn chính là, không bao lâu, liền có một vị tiểu lang quân tới.

“Chính là nương tử bán bánh đậu xanh hôm qua?”

“Là ta, ngài……”

Tiểu lang quân kia cười từ túi tiền lấy ra một quan tiền đặt lên: “Tiểu thư nhà ta hôm qua nếm thử bánh đậu xanh của nương tử rất là thích, hôm nay đặc biệt phái ta đến chỗ này chờ, nói nương tử vô luận hôm nay bán cái gì, nhà ta đều mua.”

Diệp Nhất Y ngây ngẩn cả người.

“Toàn bộ?”

“Đúng vậy, tay nghề nương tử rất tốt, nữ lang và phu nhân nhà ta đều rất thích, ta đã chờ ở chỗ này từ giờ Thìn, sợ bỏ lỡ điểm tâm của nương tử.”

Diệp Nhất Y nghe hắn nói chờ từ giờ Thìn, liền cực kỳ ngượng ngùng: “Thật sự xin lỗi, hôm nay trong nhà đột phát việc gấp, lúc này mới chậm chút.”

“Không thành vấn đề, nương tử bán điểm tâm hôm nay cho ta đi.” Tiểu lang quân kia trước sau như một đưa một quan tiền đồng lên, Diệp Nhất Y vẫn như đang trên mây.

“Vị lang quân này, một quan thực sự cũng có chút nhiều, ta hôm nay làm cũng không nhiều lắm, này đó, ngươi thu về đi thôi.”

Nhìn Diệp Nhất Y đưa lại một phần, lang quân kia lập tức xua tay: “Không dám không dám, nữ lang nhà ta phân phó nhất thiết phải để nương tử nhận lấy, đúng rồi, nữ lang nói, nương tử nếu băn khoăn, làm thêm chút điểm tâm cùng bánh ngọt, đưa đến trong phủ.”

Như thế được không, Diệp Nhất Y hỏi: “Trong phủ họ gì?”

“Liễu Am, Trần.”

Diệp Nhất Y nhận dược địa chỉ nhân gia lúc sau mới nhận lấy một quan tiền, trong lòng vẫn còn vài phần kích động, đây cũng coi như là ngày thu vào nhiều nhất từ lúc nàng ra quán tới nay.

“Tiểu Điệp, hôm nay chúng ta có thể mua gà con.”

Tiểu cô nương vừa rồi đã nhìn thấy hết thảy, trong lòng kích động không kém Diệp Nhất Y, nghe nói cuối cùng cũng có tiền mua gà con, thiếu chút nữa liền hưng phấn đến nổi nhảy cẩng lên tại chỗ.

Bộ dáng hưng phấn của hai tỷ muội rơi vào trong mắt Triệu Triệt, hắn thực khó hiểu, đồng thời tâm tình cũng rất phức tạp. Cũng chỉ là một quan tiền mà thôi, đến nỗi vui vẻ thành như vậy?

Nhìn tiểu thực quán đơn sơ của Diệp Nhất Y, Triệu Triệt trầm mặc.

“Trần? Trần gia……” Diệp Nhất Y lâm vào tự hỏi, nàng mới đến Đại Lương không bao lâu, đối với hoàn cảnh quanh thân cũng sờ chưa thấu, lại càng không hiểu biết đến những gia đình có tiền có thế ở Lương Thành, xem ra trở về nên đến hỏi thăm Phúc tẩu.

Triệu Triệt nhìn nàng với biểu tình không nói nên lời, toàn bộ Lương Thành cũng chỉ có một cái Trần phủ, lão nhân Trần gia kia bởi vì có vài phần học thức, được đề bạt đến chức vị thái phó, chỉ là làm người quá mức cổ hủ cũ kỹ, ngày thường không ít lần hứng chịu tức giận của Triệu Triệt.

Trần gia cũng không biết, nữ tử này, sợ là thật sự trú ngụ trong nhà, không để ý đến chuyện bên ngoài đi.

Hôm nay mới ra quán liền thu quán, tâm tình Diệp Nhất Y miễn bàn thật tốt, lúc đang thu dọn quán lại có mấy vị nữ lang tuổi thanh xuân tiến lên.

“Di, đây không phải là vị tiểu nương tử hôm qua sao? Hôm nay như thế nào mới đến liền đi nha?”

“Hôm nay điểm tâm đều bán hết sạch.”

“Nhanh như vậy?” Vài vị nữ lang kia kinh hô, “Xem ra nương tử sinh ý quá mức rực rỡ, chúng ta lại bỏ lỡ.”

“Xin lỗi vài vị, ngày mai, ngày mai tiểu tập chắc chắn sẽ làm nhiều hơn.”

“Chúng ta đây có thể chờ nương tử, nương tử đừng để chúng ta chờ vô ích.”

Vài vị nữ lang cười quạt, khi nói chuyện cũng không biết ai phát hiện tiểu hoàng cẩu trong rổ, kinh hỉ kêu một tiếng: “Nha, vật nhỏ từ đâu ra, đáng yêu biết bao.”

Nữ lang kia một bên nói một bên liền muốn duỗi tay qua sờ, đồng bạn bên cạnh nhìn cũng rất hiếm lạ: “Trông nhỏ quá, bộ dáng như mới sinh ra được mấy tháng, mềm mại đáng yêu, mau để ta sờ sờ.”

Triệu Triệt đè thấp thân mình, lui về phía sau một bước.

Làm càn! Làm càn!

Nếu ai dám chạm vào hắn, hắn nhất định sẽ hung hăng cắn lên người họ, cắn đứt toàn bộ ngón tay các nàng!

Diệp Nhất Y nghiêng thân qua, nhắc cái rổ phía sau tới: “Xin lỗi vài vị nương tử, tiểu gia hỏa này rất sợ người lạ, còn rất hung, sợ sẽ cắn người, nương tử vẫn không nên lấy thân phạm hiểm.”

Nghe nói rất hung và sẽ cắn người, vài vị nữ lang tuổi thanh xuân kia lập tức liền từ bỏ tâm tư đùa cẩu: “Thôi thôi, bị cắn thì mất nhiều hơn được.”

Diệp Nhất Y cười làm lành, chờ vài vị nữ lang kia đi xa, mới thu dọn quán xong, lại cầm rổ lên mang theo Tiểu Điệp trở về.

“Hôm nay biểu hiện không tồi, về nhà khen thưởng xương ăn.”

Triệu Triệt còn đắm chìm trong cơn tức giận vừa rồi thiếu chút nữa bị xâm phạm, hoàn toàn không để ý nữ nhân bên cạnh nói gì, chờ phản ứng lại, mới phát giận đã không còn kịp rồi, đành phải buồn bực và khuất nhục ngao hai tiếng, bò thấp đầu, ủy khuất ba ba.

Diệp Nhất Y nói mua gà con là trực tiếp đi đến nông hộ bên kia mua gà con, kể từ ngày đầu tiên nàng xuyên qua tới nay liền muốn xây một cái ổ gà ở trong sân, nuôi ba bốn con gà, gà sinh trứng trứng sinh gà, ngẫm lại liền cảm thấy mỹ mãn. Chỉ là một con gà con đến hai mươi văn, tiền trên tay hai tỷ muội dư lại không nhiều lắm, vẫn luôn không thể bỏ được, hôm nay, mới chọn lựa kỹ càng ba con gà con, lòng tràn đầy vui mừng mang về nhà.

Tiểu Điệp là ba phần nhiệt tình, hôm qua vừa có cẩu, hôm nay có gà, miễn bàn vui sướng như thế nào. Chỉ là tiểu cẩu không thân cận với nàng, Tiểu Điệp cũng không nhụt chí, liền đi phục vụ những con gà con vàng nhạt đó.

Diệp Nhất Y quy hoạch trong sân đại khái một trận, vòng qua một nơi liền chuẩn bị coi như ổ gà, từ giờ trở đi chậm rãi dựng rào, chờ về sau gà con lớn lên rào tre cũng dựng xong không sai biệt lắm.

Gà con rất dễ nuôi, một hai mảnh lá cải và gạo kê liền có thể vui vẻ ăn, Diệp Nhất Y sau khi uy gà ăn xong mới chú ý tới thân ảnh màu vàng cứng đầu cứng cổ trong viện, thở dài, “Ngươi đã đói bụng hay chưa nha, một hồi cùng nhau ăn cơm với chúng ta?”

Tiểu hoàng cẩu ngồi xổm trong một góc quật cường chỉ cho Diệp Nhất Y một bóng dáng, cái đầu tròn tròn tức giận, Diệp Nhất Y nhớ tới vừa rồi mấy cái nữ lang trên chợ muốn làm gì đấy, tâm tư nổi lên, nhân cơ hội tại đây xoa một phen viên viên hồ hồ trên đầu, phát hiện bị đánh lén, tiểu hoàng cẩu nhe răng trợn mắt xoay người về phía trước Diệp Nhất Y đã thu hồi tay, hắc hắc hắc cười vui sướng cực kỳ.

Triệu Triệt vừa bực vừa giận, thật sự không nghĩ ra nữ tử này vì sao lại đáng giận như vậy, động bất động liền duỗi tay tới sờ lỗ tai hắn! Còn nửa điểm bất giác quá mức, ở trước mặt mình cười đắc ý.

Diệp Nhất Y sau khi xoa đầu cẩu tâm tình liền sung sướng, thu hoạch đồ hôm nay cùng dọn tới phòng bếp, bắt đầu cân nhắc bữa tối hôm nay.

Bánh vẫn là món chính lưu hành nhất ở Đại Lương, Diệp Nhất Y hôm qua khi hầm nấu xương sườn còn để lại một ít thịt mỡ, dứt khoát liền đem thịt mỡ chiên thành tóp mỡ, nhào bột tất cả làm thành bánh nhân thịt chiên giòn.

Cục bột dưới bàn tay linh hoạt của Diệp Nhất Y rất nhanh đã biến thành một nắm bột mì trắng trẻo mập mạp, chiên đi chiên lại thịt vụn nhiều lần đã không còn mùi vị của thịt mỡ, biến thành tóp mỡ giòn, hành thái cùng nhau được bao vào cục bột, sau đó ấn bẹp cán viên, biến thành một đám mặt bánh.

Thịt mỡ chiên ra mỡ heo được Diệp Nhất Y đổ ra một phần cất giữ, phần còn lại cho vào trong nồi đun nóng, bánh nhân thịt(4) tròn tròn được chiên trong nồi, không bao lâu bề mặt liền chuyển sang màu vàng giòn, tiếng xèo xèo toát ra mùi hương.

Diệp Nhất Y một bên chiên bánh rán, một bên đem miến ngâm mềm cùng một ít nấm rửa sạch phơi nắng trong viện. Những cây nấm dại đó đều là lúc trước nàng đi xung quanh núi nhỏ đào, dân bản xứ cũng không nhận ra, nào biết đây là mỹ vị khó có được, chỉ dùng nấm này nấu canh, cũng tươi ngon vô cùng.

“Ăn cơm thôi.”

Hoàng hôn đã xuống, từng nhà khỏi lửa lượn lờ, Tiểu Điệp nghe thấy giọng nói của a tỷ vội vàng thu dọn trong viện chỉnh tề, chạy về phía phòng bếp hỗ trợ.

Tiểu hoàng cẩu từ nãy đến giờ vẫn luôn oa ở trong góc không rên một tiếng giờ phút này lỗ tai cũng dựng dựng, nhẹ nhàng quét động cái đuôi trên mặt đất, cũng không lưu tình tiết lộ nội tâm chờ mong với chủ nhân.