Cẩm Lý - Sóc Nguyệt Khán Phượng Ca

Chương 9




Bỏ qua những biến chuyển nhộn nhịp trong năm qua thì chỉ còn gần một tháng nữa là tới ngày lễ lớn nhất trong năm, chính là Tết nguyên đán.

Mọi thứ dần dần trở nên bớt quan trọng hơn hẳn.

Trong quân đã bắt đầu lên kế hoạch nghỉ phép nghỉ lễ. Cẩm Lý phải duyệt kha khá đơn xin nghỉ phép, hầu như đều là những người đã lâu không về, y xem xét một lượt, chấm duyệt công minh.

Vấn đề lương bổng cũng là điều được quan tâm rất lớn. Thường phía Bắc trấn không quan tâm lắm, bởi toàn những con người nghiêm cẩn nghiêm túc, hơn nữa đều là con em gia thế, không đặt nặng tiền bạc, ngược lại Nam trấn dạo này bắt đầu rục rịch chuyện ăn chơi như thế nào.

Lão Hồ Lô cũng hay lượn qua lượn lại bên Xuân Vũ Vệ, khu nhà của Nam trấn nằm cách nhau một khoảng sân lớn, từ khi Cẩm Lý về kinh thì nó đã được dỡ bỏ rào ngăn cách, trở thành khu sân chung của hai Vệ, cũng là nơi tụ tập ăn chơi chung của hai bên.

Thái Tử Hồng Lịch không có ở cung, cho nên triều Lăng Gia Dich hết sức tiến cử Tứ hoàng tử Hồng Viên là người chủ trì sắp xếp ngày tết. Vì chuyện ở An Xá khi trước, hoàng đế đồng ý hạ chỉ ban ấn, Hồng Viên từ đầu tháng đã bắt đầu rục rịch xây xây đắp đắp, còn bỏ không ít công sức tìm nguyên liệu quý hiếm này nọ.

Bộ Hộ và bộ Lễ cũng ra sức không ít, nhưng đều bị Hồng Viên bác bỏ, Lăng Gia Dịch thì tối ngày vào cung, muốn cho hắn chủ ý.

Trong triều tuy có nghị luận nhưng lại không có cách nào lay chuyển ý chỉ của hoàng đế, chỉ có thể âm thầm phản đối.

Lúc này những kẻ ủng hộ Hoàng Hậu và ngũ hoàng tử Hồng Sâm cũng bắt đầu thêm mắm thêm muối, Hồng đế ngồi bên lề lại chẳng tỏ vẻ gì đang quan tâm.

" Đại nhân, ngài nghĩ hoàng thượng đang nghĩ gì vậy?"

Lý Nam là người thân cận bên người Lý Phượng Ca, hắn vừa nghe thuộc hạ của tứ hoàng tử giương oai tác quái ở Bắc trấn phủ, cả người cứ run lên vì tức. Cẩm Y Vệ vốn dĩ không thuộc bất cứ phủ nào, chỉ nghe mệnh lệnh hoàng đế. Hồng Viên ngang nhiên vì được Hồng đế ban chỉ, cả ngày chỉ tay khắp nơi, hống hách vô cùng.

Nội tổ của Lý Phượng Ca là Thái sư Lý Cần, thầy dạy ba đời của hoàng thất, cũng là thầy của Hồng đế, thái tử Hồng Lịch. Ngày nhỏ trước khi gia nhập Cẩm Y Vệ, Lý Phượng Ca và Hồng Lịch từng học chung tại Quốc Tử Giám do Lý Cần làm thầy.

Khi đó Lý Cần từng tuyên bố không muốn dạy Hồng Viên, khiến hắn ôm tâm lý ghen ghét từ nhỏ, sau này đều đi khắp nơi gây khó dễ cho Lý Phượng Ca, bao gồm cả lần này, hắn ngang nhiên điều động quân Cẩm Y Vệ đi làm tay sai, Cẩm Y Vệ dù sao cũng là thân quân, xuất thân cao quý, sao có thể chịu nhục. Lý Phượng Ca nghe lệnh điều động chỉ hừ lạnh, không thèm chấp hành. Ai biết mấy hôm sau đơn truyền đã lan tới tận tai Lý Dung, Hoàng đế bóng gió nhắc nhở, chuyện này mới dần chìm xuống.

Lý Phượng Ca nhắc nhở hắn:

" Chuyện không cần quan tâm đừng quan tâm."

Cẩm Y Vệ do Lý Phượng Ca dẫn đầu hôm nay phải túc trực ngoài Tịnh Hành Cung của Hồng Viên, hắn vô cùng đắc ý, chỉ đích danh Lý Phượng Ca tới hầu hạ. Lý Phượng Ca ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng chán ghét.

Đường tới Tịnh Hành Cung của Hồng Viên đi ngang qua sườn Nam Trấn Phủ, đương lúc đó Hồng Viên ngồi trên kiệu nói:

" Lý Phượng Ca, nước."

Hắn phe phẩy quạt, kiêu ngạo chờ kẻ đáng ghét kia dâng nước.

Lý Phượng Ca đứng bất động. Hắn đường đường là Thượng Tướng Quân Cẩm Y Vệ, sao có thể hạ mình như vậy.

" Ây dô, ngươi điếc à? quên Lý Dung nói gì rồi sao?"

Lý Phượng Ca ánh mắt sắc lạnh, liếc nhìn hắn.

Hồng Viên mỗi lần bị hắn nhìn đều như biến thành con gà con bị con hổ lườm vậy, nhưng hắn nhất quyết không tỏ ra yếu thế.

Phùng Chí vung tay quát:

" Lý Phượng Ca, ngươi không nghe tứ hoàng tử nói gì à?"

Lý Nam nổi giận muốn tuốt kiếm, Lý Phượng Ca đã nhanh tay ra tay trước, hắn vung Tú Xuân Đao dí lên cổ Hồng Viên, xung quanh lập tức trở nên nhốn nháo:

" Lý..Lý Phượng Ca, ngươi làm phản à?"

Phùng Chí run run chỉ hắn, Lịch An không thèm kiêng dè gì nữa, đá mạnh vào mông gã, gã ngã dúi dụi.

" Làm phản?"

Lý Phượng Ca lạnh lùng nói:

" Tứ hoàng tử, lời đại nghịch bất đạo này đừng tùy tiện nói ra."

Đám người hầu xung quanh Hồng Viên đương nhiên không so được với Cẩm Y Vệ quanh năm huấn luyện, một đap đã ngã lăn lông lốc cả đám. Hồng Viên thấy quân mình thất thế cả thì co rúm lại, nhưng vẫn cứng miệng:

" Ta..ta là Tứ hoàng tử...ngươi...ngươi dám ra tay với ta?"

Lý Phượng Ca ánh mắt sắc lạnh:

" Bổn tướng là Cẩm Y Vệ, có kim bài tiền trảm hậu tấu, bất cứ ai cũng không ngoại lệ, đương nhiên là với cả Hoàng tôn tông thất."

Hồng Viên sợ xanh mặt.

" Ngươi đừng có làm bừa...! Mẫu phi ta là Mạnh Quý Phi....! Ngươi...ngươi dám...!"

Lý Phượng Ca cười nhạt, dí đao gần hơn:

" Ta quan tâm ngươi là ai sao? Thân quân của bệ hạ ngươi cũng dám động tay? cho rằng ta là con mèo hen nhà ngươi nuôi sao?"

Lý Phượng Ca bình thường lạnh lùng, khi tức giận ánh mắt còn mang mười phần sát khí trông mới càng đáng sợ, dọa Hồng Viên co rúm, mặt quay đi chỉ dám len lén liếc, tay cầm quạt run lẩy bẩy.

Lý Phượng Ca thấy hắn co quắp như con chuột, rút lại đao:

" Hồng Viên, mấy ngày qua cho ngươi chơi cũng đủ rồi chứ? Bổn tướng quân nhịn ngươi có mức độ thôi. Ngươi không phải cửu ngũ chí tôn, có những thứ tay không nên vươn tới. Sau này bớt nói chuyện đại nghịch bất đạo, kẻo Tú Xuân Đao của ta thực sự hạ thủ vô tình."

Hồng Viên bị dọa sợ, Phùng Chí bò lồm cồm đến đỡ hắn, vội vàng ngồi lên kiệu chạy mất. . truyện ngôn tình

Ai ngờ mới chạy được nửa đường, chẳng hiểu vì sao đột nhiên ngã sấp mặt. Lý Nam buồn cười không nhịn được, cùng các huynh đệ khác há miệng cười đến đau cả bụng. Mấy ngày qua bị hắn quay đến tích một bụng lửa, hôm nay cuối cùng cũng được xả ra.

Lý Phượng Ca phất áo rời đi.

" Lý đại nhân."

Chợt trên đầu có tiếng gọi. Lý Phượng Ca khựng lại.

" Chẳng mấy khi có dịp tới đây, vậy vào uống chén rượu đi."

Cẩm Lý đu trên cành Mộc Lan, cười với hắn.

Lý Phượng Ca nhìn thấy trên tay y cầm một cái ná cao su, lại nghĩ đến vừa nãy Hồng Viên ngã lộn nhào, khuôn mặt cau có liền giãn ra một chút.

Hắn vốn định đi thẳng nhưng cửa lớn Nam Trấn Phủ đã mở, Cẩm Lý nói lớn:

" Mời Lý đại nhân vào."

Vốn người Bắc Trấn Phủ và Nam Trấn Phủ có hiềm khích, Lý Phượng Ca bất động thì bọn họ đương nhiên cũng không động, Lý Phượng Ca đã dám bước vào thì bọn họ cũng phải ngang nhiên khí thế.

Nam Phủ Trấn không có dáng vẻ uy nghiêm như Bắc Phủ Trấn, nhiều loại xuất thân, sắp xếp, sinh hoạt có chút tùy ý.

Bây giờ đang là chiều, người Xuân Vũ Vệ và Xích Tước Vệ mỗi chiều đều tổ chức vài trò chơi.

Cẩm Lý ở phủ ăn mặc rất tùy ý, chỉ một lớp trung y trắng, tóc buộc hờ, y cầm ra hai hũ rượu:

" Thanh Phương Tửu, Túy Tiên Sầu, ngươi muốn cái nào?"

Lý Phượng Ca nếu là bình thường sẽ không động đến rượu, nhưng nhìn y bất giác lại đáp:

" Thanh Phương Tửu."

Cẩm Lý cười, đặt xuống hai ly bằng ngọc lưu ly, quay ra hỏi đám Lịch An:

- "Còn các ngươi?"

Đám người Lý Nam ngồi thẳng tắp không đáp, Cẩm Lý buồn cười:

" Ở đây không nhiều quy củ, cứ thoải mái đi."

Lý Phượng Ca hơi nghiêng mặt, ra chiều đồng ý.

Được Thượng Tướng quân cho phép đương nhiên cũng thả lỏng hơn. Trái ngược với sự bài xích của Bắc Trấn, Nam Trấn khá thoải mái, tuy không thả lỏng hoàn toàn, nhưng cũng đã tốt hơn trước đây rất nhiều.

Cẩm Lý mời Lý Phượng Ca ra ngồi tại bàn trà cạnh gốc Mộc Lan, đây là nơi y tự mình thiết lập.

Lý Phượng Ca ngẩng đầu nhìn cành Mộc Lan vươn dài, nhớ lại trước đây cũng từng tới đây chơi nhiều lần, sau này, cũng gần chục năm mới lại tới nơi này.

Lần đầu hắn tới đây, nơi này còn sạch sẽ và quy củ hơn nhiều. Hàng rào bị phá bỏ này trước đây là một bức tường rất cao. Cây mộc lan này cũng chưa lớn như vậy.

Lúc nào cũng ồn ã tiếng huấn luyện, duyệt binh.

Cũng có một người hay cầm ná cao su đứng trên tường thành, khi thì bắn người, khi thì bắn chim.

Đã quá lâu.

Hắn đã quên mất gương mặt của người đó.

Đây là lần đầu tiên sau khi Cẩm Lý tới kinh thành, hai người mới có dịp ngồi lại với nhau thế này, đúng là một cảnh tượng hiếm có.

Lý Phượng Ca từ nhỏ lạnh lùng xa cách, kiệm lời ít nói. Cẩm Lý thì lại ríu rít không thôi, luôn miệng kể chuyện, chờ khi y ngừng, Lý Phượng Ca mới hỏi:

" Ngươi thực sự tên là Cẩm Lý?"

Cẩm Lý nghiêng đầu:

" Chẳng phải bản lý lịch của ta ở trong Bắc Trấn Phủ của ngài sao? chuyện này có gì mà phải nghi ngờ?"

" Lần trước ngươi nói, tên ngươi được đặt theo quê hương, nơi có cá chép hoa vô cùng đẹp, nơi đó có phải Thủy Túc Nhai không?"

Cẩm Lý hơi khựng lại, ánh mắt Lý Phượng Ca minh bạch trong suốt, nhưng đối với Cẩm Lý, đó là sự dò xét. Y không biết hắn vì sao lại nhắc tới nơi đó, nhưng điều này chứng tỏ hắn đã mang theo một mối nghi ngờ với y.

Cẩm Lý uống nốt ngụm rượu dở, cười nói:

" Thủy Túc Nhai là nơi nào? ta chưa từng nghe nói, nhưng Lý đại nhân chắc có nghe qua vùng Hồ Cảnh Đông? nơi này nổi tiếng với Hà gia, từng nuôi và cống nạp nhiều giống cá quý hiếm tới kinh thành."

Đây là một câu trả lời đạt tiêu chuẩn, vì "Cẩm Lý" mà y mượn danh, đúng là đứa con côi đến từ Hồ Cảnh Đông, chỉ cần Lý Phượng Ca trở về lật lại lý lịch, sẽ thấy y nói không sai một chữ.

Hơn nữa Hồ Cảnh Đông cứ một năm lại tiến cống cá cảnh quý hiếm cho hoàng đế, nơi đó đã sớm không còn là vùng đất hẻo lánh nữa, hắn còn từng phụ trách vận chuyển cá quý về kinh những ngày còn là tiểu binh nhỏ nhoi, sao có thể không biết.

Lý Phượng Ca không vạch trần, bởi Cẩm Lý trả lời đã đủ kín kẽ, dù trước đó y từng nói đây không phải tên thật của mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, cành mộc lan này đã lớn hơn nhiều sau cả chục năm, sắc hoa đỏ thắm quả thực không phù hợp với tác phong quân doanh, nhưng chẳng hiểu vì sao năm đó có lão tướng từng đề xuất muốn chặt nó đi, Lý Dung, lão Hồ Lô đều phản đối, hoàng đế nói đây chỉ là chuyện cỏn con, không ảnh hưởng đến công việc là được, cho nên nó thoát nạn, cành mộc lan này đã lâu đời, cũng đã chứng kiến bao chuyện vật đổi sao dời, người đến người đi, chỉ có nó mãi mãi cô độc trong sân Nam Trấn Phủ, ngày ngày rung rinh như chờ đợi cố nhân về.

Hai người ngẫu nhiên sẽ nói vài chuyện nhỏ nhặt, Cẩm Lý biết thực ra Lý Phượng Ca chưa bao giờ buông bỏ cảnh giác đối với mình, y cũng vậy, suy cho cùng ai cũng mang một tâm tư dò xét để tiếp cận người kia, cùng ngồi uống rượu đã làm sao? Ai đảm bảo như vậy đã có thể xưng huynh gọi đệ.