Cẩm Lý - Sóc Nguyệt Khán Phượng Ca

Chương 1




Ngày mười lăm tháng tám, toàn kinh thành tất bật chuẩn bị cho đêm Trung Thu, kinh đô phồn hoa được khoác lên mình sắc đỏ của hoa đăng, mùi thơm ngát của hoa tươi, cách xa mấy trăm dặm cũng có thể cảm nhận được.

Hôm nay cũng là ngày Thượng Tướng Nam Trấn về triều.

Nói về triều đại Hồng Lịch, cấm quân được phân chia thành hai bộ phận chính, Bắc Trấn và Nam Trấn.

Bắc Trấn, bảo vệ trái tim của kinh đô, bao gồm các đội cấm quân kề cận hoàng cung, nhận lệnh trực tiếp từ thiên tử, là những kẻ bảo vệ hoàng thành từ trong bóng tối.

Nam Trấn, là lớp áo giáp bên ngoài, xử lý ngoại loạn, quyền lực tuy kém cạnh hơn Bắc Trấn tại kinh đô nhưng phạm vi hoạt động xa hơn, bao gồm các huyện, xử lý loạn thần xa tận biên cương, tuy vậy quyền điều động Bắc Trấn, binh bộ thì hoàn toàn nắm trong tay.

Sau gần ba tháng Thượng Tướng quân Nam Trấn được lệnh xử lý ba tên loạn thần mưu sát hoàng đế, Nam Trấn đem theo hơn ba mươi người, dùng ba tháng huyết tẩy huyện Thanh Hà, thu về ba vạn lạng bạc tiền tham ô, diệt gần một trăm loạn thần cấu kết với thổ phỉ, một chuyến đi làm danh tiếng Nam Trấn tăng vọt, chấn động cả kinh thành, nhiều người nói, Bắc Trấn lần này đã sụt giảm uy danh, vì nội loạn khi mới nhen nhóm ở hoàng cung đã không ngăn cản kịp thời.

Đoàn xe của Nam Trấn đã tiến tới cổng thành, tất cả binh lính nhìn thấy y phục màu xanh hoa văn chim ưng đều lập tức mở cổng quỳ phục. Bọn họ đều biết, lần này Nam Trấn công cao hiển hách, tiếp đón chu đáo là điều tất nhiên.

Lục Sinh Hữu Xuân Vũ Vệ trung lang tướng Nam Trấn mới được bổ nhiệm bẩm:

" Đại nhân, đã đến kinh đô, nếu đúng như dự kiến thì nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ diện kiến thánh thượng."

Trong xe ngựa truyền ra âm thanh ư hử khe khẽ, lát sau dường như mới chỉnh lại cổ họng, đáp:

" Ừm."

Kinh đô lúc này sắp tới trưa, đường xá vẫn còn khá đông đúc, đoàn xe chậm rãi tiến vào cổng thành, đi ngang qua khu chợ lớn, cửa xe ngựa bỗng được vén lên.

Lục Sinh đi bên cạnh ngạc nhiên:

" Đại nhân?"

Người trong xe ngựa chợt nói:

" nghỉ ngơi."

" Nhưng chúng ta sắp phải diện kiến thánh thượng."

Lục Sinh xem thời gian, nói.

" Hoàng Thượng có thể chờ được."

Không chờ Lục Sinh nói gì thêm, cửa xe ngựa được thả xuống, Lục Sinh cho tất cả mọi người ngồi ăn uống tại một hàng mì bên cạnh, hơn ba mươi người xuất cung, hiện tại cũng chỉ còn mười ba người. Ai cũng là thanh niên trai tráng, ăn uống như rồng cuốn, ắt hẳn là vì nhịn đói nhiều ngày.

Lục Sinh cầm một bát mì nóng gõ gõ cửa xe, cửa xe vén lên, một bàn tay trắng xanh xao vươn ra, Lục Sinh còn cẩn thận lót một chiếc khăn cho đỡ nóng, người nọ tiếp nhận bát mì nóng hổi, nói:

" Mì kinh đô dầu mỡ quá, không được thanh đạm như Thanh Hà."

Lục Sinh đứng cạnh nghe vậy nói:

" Đại nhân chịu khó một chút, sau này ta sẽ tìm riêng đầu bếp cho ngài"

Người nọ không nói gì, lát sau mở cửa sổ, đưa lại bát mì không:

" Không cần, ở kinh đô, phải tập lối sống của kinh đô, chuẩn bị lên đường đi."

Lục Sinh vâng lệnh, nhắc nhở mọi người chuẩn bị.

Đoàn xe tiến đến trước cổng hoàng cung, có một nhóm thái giám đứng trước cổng chờ sẵn, vừa nhác thấy bọn họ đã chạy đến bẩm:

" Thượng Tướng quân đường xa vất vả, hoàng thượng lệnh cho lão nô chờ ngài ở đây tiếp đón."

Lục Sinh thúc ngựa tiến lên, nhảy xuống, chắp tay đáp lễ:

" Lão công công khách khí rồi."

Lã Bác Vận mỉm cười đáp lại, mắt liếc nhìn cánh cửa xe im lìm, lão là một trong bốn cao thủ trong nội cung, cũng là người thân tín bên cạnh hoàng thượng, đích thân lão tiếp đón đủ biết hoàng thượng coi trọng người này thế nào.

" Mời Thượng Tướng xuống xe, từ đây tới đại điện phải đi bộ rồi."

Người trên xe à một tiếng, Lục Sinh vươn tay mở rèm xe, người nọ chậm rãi bước xuống.

Lã Vận Bác đôi mắt mở lớn.

Người nọ là một thiếu niên, thoạt nhìn chưa quá hai mươi, làn da quá sức xanh xao, khoác y phục xanh sẫm thêu hoa trắng, thoạt nhìn có chút nhã nhặn và bệnh tật.

Lục Sinh cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên người y, y quay người chào Lã Vận Bác:

" công công, thất lễ rồi."

Lã Vận Bác nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đáp:

" Thượng Tướng Quân khách khí."

Đôi mắt y bình thản quá đỗi, con ngươi mang màu trà nhàn nhạt, không giống với người bản địa ở kinh thành.

Sau khi bỏ lại xe ngựa, vũ khí, dẫn đầu là thiếu niên nọ, theo sau Lã Vận Bác tiến vào hoàng cung.

Trên bậc thang cao vút, thiếu niên ngước mắt nhìn, màu đỏ trên y phục cấm vệ quân chói mắt cực kỳ, y nheo mắt.

Thống lĩnh cấm vệ quân Bắc Trấn, Lý Phượng Ca đứng trước cửa cung, Tú Xuân Đao giắt bên hông, Phi Ngư Phục thẳng thớm, bên cạnh hắn là tướng lĩnh khác của cấm quân đang đứng xếp hang hai bên đều tăm tắp, ánh mắt chiếu xuống mang đầy vẻ dò xét.

Lý Phượng Ca nhướng mắt đánh giá y, thiếu niên nọ cũng đơn giản là nheo mắt nhìn lại.

Ai cũng biết, hoàng cung là địa bàn của Cẩm Y Vệ, Bắc Trấn Phủ Ty.

Đám người Nam Trấn thanh phục thêu chim ưng đứng thẳng tắp, đối lập với cẩm y đỏ thắm.

" Đây là Thượng Tướng mới của Nam Trấn? Trông như con mèo bệnh!"

Một viên lính đứng trong hàng ngũ Cẩm Y Vệ nói.

Lục Sinh nhíu mày.

Những người khác của Nam Trấn cũng nghe thấy, lập tức cau mày liếc sang, đám người Bắc Trấn bụm miệng cười. Lý Phượng Ca cũng nghe được, hắn cau mày, đám người kia vội im miệng, nhưng thấy phản ứng của Nam Trấn chẳng có gì, lát sau lại rào rào nghị luận.

Càng lúc càng khó nghe, thiếu niên nọ đứng đầu lại chẳng thèm để lọt tai, đôi mắt dán vào cửa đại điện, tay khẽ kéo hai vạt áo, nói:

" Ai cũng biết, dưới chân thiên tử là thiên hạ của Bắc Trấn, quả nhiên danh không bằng thực."

"Ngươi..!"

Cấm quân sau lưng Lý Phượng Ca nghe vậy, tức tối tiến lên, nhưng lập tức bị người kéo lại.

Y quay sang nhìn Lý Phượng Ca:

" Sau này còn nhờ Lý thống lĩnh chỉ giáo." . Truyện Cổ Đại

Lý Phượng Ca bị y chọc một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ cười nhạt.

Hai bên lập tức giương cung bạt kiếm, thiếu niên nọ đáp.

Lã Vận Bác lần nữa tiến ra cửa, mời thiếu niên nọ vào, y giương tay che miệng, ngăn tiếng ho khàn khàn thoát ra khỏi cổ.

Y cùng Lý Phượng Ca sóng vai bước vào đại điện.

Y rất đúng quy cách bái kiến thiên tử.

Hồng đế tuấn nhan lạnh nhạt, long bào thẳng thớm uy nghi, đôi mắt tĩnh lặng uy nghiêm.

" Ngươi chính là người có công lớn, diệt trừ gian tặc được đích thân Thượng Tướng Quân Dịch Viên đề tước?"

Thiếu niên không hề xiểm nịnh, ngữ khí lãnh đạm nói:

" Thần vô năng, được lão Thượng Tướng ưu ái, còn đề tước, còn mong thánh thượng ban ân."

Hồng đế khóe miệng hơi nâng.

Rõ ràng y có thể thừa nhận, phong quang vô hạn mà xin ban thưởng, y đem theo công trạng hồi kinh, tỏ ra huênh hoang một chút cũng chẳng có ai dám bắt bẻ, y lại chỉ nói xin ban ân, chức Thượng Tướng này y được truyền lại không chính thống, đương nhiên còn cần hoàng đế ngự ban thánh chỉ, không thể không nói, y rất biết người biết ta.

Đối với chức Thượng Tướng Nam Trấn, lần này về kinh lại giống như cục than nóng bỏng tay, người người nhòm ngó.

" Ngươi tên gì?"

Hồng đế lãnh khí hỏi.

Thiếu niên hơi trầm mặc một lát, xung quanh cũng tĩnh lặng, Lã Vận Bác khẽ e hèm nhắc nhở, thiếu niên nọ mới lơ đãng ngẩng đầu lên, chậm chạp trả lời:

" Thần gọi Cẩm Lý."

Hồng đế phất tay:

" Ban thưởng tất cả những người có công, riêng Cẩm Lý, chiếu theo đề tước của Nguyên lão Thượng Tướng quân, lãnh tước Thượng Tướng Nam Trấn."

" Tạ hoàng thượng."

Buổi chầu cứ thế kết thúc trong êm đềm, Lục Sinh ôm bộ thanh phục thêu ưng bốn vuốt đi bên cạnh Cẩm Lý, hỏi:

" Đại nhân, giờ hồi Nam Trấn Phủ ty chứ?"

Cẩm Lý ngáp một cái rõ dài, uể oải đáp:

" Về về về, tối nay còn có yến tiệc thiết đãi, bổn lão gia còn tẩy trần ngủ một giấc!"

Nam Trấn Phủ ty cách hoàng cung nửa canh giờ đi đường, khung cảnh vẫn tấp nập không khác gì trước đây.

Cẩm Lý lười biếng nằm trên xe ngựa, vừa nhác thấy bóng cổng phủ Nam Trấn, cả người nhoài khỏi cửa sổ, thấp thoáng thấy cành Mộc Lan đỏ sẫm vươn khỏi bờ tường.

Cẩm Lý cảm thán:

" Trấn Nam Phủ ty trồng cây tốt thật."

Lục Sinh nhìn theo hướng y, nói:

" Thượng Tướng quân bình thường vẫn hay chăm chút, còn cho di dời vài gốc trồng ở nhiều nơi khác trong phủ."

Cẩm Lý bước xuống xe ngựa, hai tay chắp sau lưng, đứng trước cổng lớn.

" Cách xa tận Thanh Hà, hay Lang Đô, ta cũng có thể ngửi được mùi Mộc Lan này. Đi, đưa lão tướng quân về nhà thôi."