Cam Lai

Chương 86: Nghẹn




Leng keng!

Chuông treo cửa vang lên, tôi bước vào Kitchen & Bar rồi tiến thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình. Anh chủ đứng sau quầy Bar thấy vậy liền nở một nụ cười tươi rói.

“Hiếm hoi lắm mới thấy em ngày Tết, chúc em năm mới vui vẻ nhé”.

Tôi mỉm cười đáp lại:

“Chúc anh năm mới vui vẻ, làm ăn phát đạt, tiền vào như nước và luôn giữ chỗ …”

“… cho thằng em này đến ngồi”, anh ấy tiếp lời.

Tôi chớp mắt nhìn anh ấy một hồi rồi bật cười.

“Không trật một chữ nào”.

“Năm nào em cũng chúc đúng một câu, anh nghe bốn lần tự nhiên nhớ rõ, thật không sáng tạo gì cả”, anh ấy thở dài đáp lại.

“Em lười nhác lắm, anh biết mà”, tôi nhún vai nói, bộ dạng chẳng để ý lắm.

Mặc dù đã lâu không đến Kitchen & Bar nhưng không gian nơi đây vẫn như cũ, không có gì đổi mới quá, trừ việc mấy bức tường xung quanh được sơn mới lại thay cho màu sơn đã cũ. Phong cách anh chủ theo đuổi tương đối “tây hoá” nên nội thất bên trong cũng không trang trí theo kiểu ngày Tết cổ truyền, nhiều lắm có thêm một chậu cây đào lớn cùng với mấy gói phong bao lì xì được treo lủng lẳng bên trên.

Nếu theo truyền thống mọi năm, chắc anh chủ định tổ chức sự kiện kiểu “Hái Lộc Đầu Năm” để kéo khách cùng nhau tham gia cho vui. Dù gì anh ấy cũng là tuýp người ưa thích sự náo nhiệt nên làm vậy cũng chẳng có gì bất ngờ. Chưa kể, dạng sự kiện như thế này gần như được xem là chiến dịch cố định của mấy nhà kinh doanh trong dịp Tết đến xuân về rồi.

“Anh nhớ mình có đặt một biển mở cửa vào lúc chiều mà, bây giờ em đến không phải sớm quá sao?”, anh chủ đột nhiên hỏi.

“Em biết, em có thấy mà. Nhưng vì thế nên em mới vào”, tôi gật đầu đáp lại, tiện thể cũng gọi một ly nước trái cây để uống.

“Ngày đầu năm đã có tâm sự rồi hả?”, anh ấy hơi nhướng mày ngạc nhiên, đồng thời cũng tiếp nhận yêu cầu của tôi. Quan hệ giữa tôi và anh ấy cũng tính là thân thiết, dù sao trước khi yêu Hải Minh, tôi gần như tâm sự mọi thứ với anh ấy. Đương nhiên, quan hệ giữa chúng tôi cũng chỉ dừng lại mức anh em bạn bè thôi.

“Có đôi chút, nếu anh không phiền thì tiếp tục nghe nữa nhé!”, tôi bày tư thế chắp tay trước ngực như thể đang hối lỗi, nhưng gương mặt lại tươi rói như được mùa. Nhìn vào bộ mặt ngán ngẩm kia của anh ấy, tôi đại khái hiểu mình “thuyết phục” thành công rồi.

“Anh sẽ nghe. Nhưng đợi một chút, để anh làm xong ly nước cho em đã”, anh ấy đáp, hai tay bận bịu chuẩn bị mọi thứ để pha chế.

“Để nhân viên của anh làm là được rồi, yêu cầu nước của em cũng đơn giản mà”, tôi hơi nhướng người nhìn vào trong quầy Bar, anh ấy đúng là tay chuyên nghiệp, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ việc bắt tay vào làm nữa là xong.

“Em là khách mở hàng, anh phải tự tay làm, huống hồ em khó tính như vậy, chỉ có anh mới chiều nổi khẩu vị của em”, anh chủ liếc mắt nhìn tôi, chỉ là ánh nhìn này trong mắt tôi lại giống như đang lườm nguýt hơn, anh ấy giống con mèo bị giẫm vào đuôi thật, chưa gì đã xù lông.

Không bao lâu sau, ly nước trái cây của tôi đã yên vị ngay trước mặt. Đây là một loại tổ hợp vitamin C đầy tuyệt diệu – Cam và chanh dây, tức gấp đôi độ chua tự nhiên lên nhưng qua tay nghề của anh chủ, ly nước này thật sự rất dễ uống, không những không bị chua gắt mà còn khiến tâm trạng tôi dễ chịu đi rất nhiều.

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy rồi đưa một ngón cái đầy hào phóng.

“Duyệt!”.

“Anh biết mình giỏi rồi, bây giờ nói chuyện của em đi”, anh ấy cười nói.

Nghe vậy, tôi lần lượt gõ từng ngón tay của mình lên trên bàn, bộ dạng suy tư như thể đang sắp xếp những gì cần nói ở trong đầu. Anh chủ là một người lắng nghe tâm sự lý tưởng nên anh ấy không có gì phải vội, thay vào đó, anh ấy vẫn tập trung vào công việc lau ly tách của mình. Tay làm việc nhưng tai vẫn nghe không sót một lời, đây là một kỹ năng tôi có cố cũng không học được, nó quá khó.

Từng tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ quả lắc vang lên theo thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu, tôi chậm rãi nói:

“Anh còn nhớ tính chóng chán sau khi hẹn hò của em chứ?”.

“Anh vẫn nhớ, hôm chia tay em uống rất nhiều. Nhưng em hẹn hò lại rồi sao?”, anh ấy ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, em đang hẹn hò, cũng hơn một tháng rồi”, tôi gật đầu thừa nhận.

Trong khoảnh khắc đó, động tác lau ly của anh chủ đã dừng lại, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ thôi nhưng tôi để ý đến. Chuyện tôi hẹn hò thật sự tác động đến tâm trạng của anh ấy, nói thật, tôi cảm thấy có lỗi nhưng quan điểm của tôi là vậy, nếu không thể đáp lại anh ấy, vậy nên từ chối thôi.

“Là người lần trước?”, anh ấy hỏi, giọng vẫn bình thường.

Che giấu tốt thật.

“Ừ, là Minh”.

“Vậy chúc mừng em nhé”, anh ấy cười thành tiếng.

“Em cảm ơn, và em hi vọng mối quan hệ này sẽ kéo dài hơn những gì em lo lắng ở trong đầu”, tôi từ tốn đáp.

“Bây giờ em vẫn chưa chán phải không?”, anh ấy hỏi, hai mắt trầm ngâm như đang suy tư chuyện gì đó. Tôi không nhìn ra điều gì kỳ lạ trong mắt anh ấy, có thể tôi chưa sõi đời bằng anh ấy, nhưng cũng có thể, khả năng đọc vị của tôi đã bắt đầu mai một đi rồi.

Hổ bị nhốt trong lồng lâu ngày sẽ mất đi sự uy mãnh của chúa sơn lâm, người chìm đắm trong yêu đương lâu ngày cũng đánh mất đi sự nhạy bén của mình. Có thể tôi như vậy thật, nhưng cũng có thể không, hoặc nhiều khi, tôi đánh mất đi khả năng của mình từ lúc nào không hay.

Tôi không biết, cũng không muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Đây chính là tình trạng hiện tại của tôi, một con người đầy rẫy sự mông lung và lo âu đến mối quan hệ của mình. Tôi cứ nghĩ khi xác định được tương lai, mình sẽ không rơi vào tình trạng này nữa nhưng xem ra, tôi quá tự tin rồi.

Đã lâu rồi không gặp, khủng hoảng tuổi hai mươi của tôi ơi.

“Em sẽ không chán … Ít nhất em mong là vậy”, tôi cầm ly nước lên làm một hớp rồi đáp.

“Vẻ tự tin thường ngày của Tử Duy anh biết đi đâu rồi?”, anh ấy đặt cái ly vừa lau xuống rồi cười nói.

“Nếu tự tin, em đã chẳng đến đây”.

“Thôi nào, nghe như quán anh là nơi trút bầu tâm sự của em ấy”.

“Xin lỗi anh nhé, nhưng sự thật là vậy”.

Anh chủ bật cười rồi lắc đầu, sau đó anh ấy rời khỏi quầy Bar rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh. Tôi quay người lại đối mặt với anh ấy rồi nói tiếp:

“Anh đã từng bao giờ rơi vào tình trạng như em chưa?”.

“Em trông mong nhiều vào anh quá, anh còn đang mong muốn yêu đương nghiêm túc đây. Nhưng tiếc quá, bị từ chối rồi nên anh khó hiểu được cảm xúc của em. Chỉ là lấy kinh nghiệm sống của một người anh hơn em mười tuổi thì anh khuyên em không nên nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu. Chuyện gì đến sẽ đến, em cũng đâu thể ngăn được vĩnh viễn, nếu em yêu chàng trai kia và cũng nhận lại tình cảm tương tự, vậy cứ tận hưởng thôi”, anh ấy đáp.

“Em từng nghĩ như anh khuyên, đáng tiếc, không có hiệu quả”, tôi lắc đầu nói.

Anh chủ gõ nhẹ lên mặt bàn một hồi, hai mắt thâm thúy nhìn lấy tôi, vẫn như cũ, tôi không đọc được gì cả. Nhưng không hiểu sao, tôi có niềm tin anh ấy sẽ giúp tôi hiểu ra được chuyện gì đó.

“Em vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ chứ?”.

“Khục, khục, …”

Tôi ho sặc sụa rồi đặt ly nước xuống, sao anh ấy lại chọn đúng thời điểm này để nói nhỉ?

Có biết người yêu cũ là chủ đề cấm kỵ không?

“Nào nào, đừng chột dạ chứ”, anh ấy từ tốn vỗ nhẹ lên lưng tôi rồi nói.

Tôi lườm anh ấy một hồi rồi lấy giấy lau mấy vết nước còn dính quanh miệng, tiện thể cũng đưa chân sang đá anh ấy một cái.

“Em ấy liên quan gì đến chuyện này?”.

“Rất có liên quan đấy, dù sao đó cũng là khởi đầu cho chứng “sợ yêu” của em còn gì”, anh ấy nhanh nhẹn xoay ghế tránh đi chân của tôi rồi mỉm cười, bộ dạng vô tư không giống một ông anh ba mươi hai tuổi chút nào. Nhưng tôi phải thừa nhận, anh ấy nói không sai. Chứng lo âu hiện tại của tôi xuất phát từ hệ quả của mối quan hệ trước, có điều, nếu muốn tôi gặp lại người yêu cũ thì nói thật, tôi chưa có dũng khí đó đâu.

Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Vậy anh muốn em làm gì?”.

Anh ấy mỉm cười đáp lại:

“Em có thể không nghe nhưng đây chỉ là góc nhìn của anh thôi nhé. Theo anh thấy, không phải em đang lo âu cho mối quan hệ của mình mà đúng hơn là em đang sợ hãi và mặc cảm với bản thân. Sự đổ vỡ trong mối quan hệ cũ vẫn còn ám ảnh em, em không sợ mình mất cảm giác với chàng trai kia, mà ngược lại, em sợ bị bỏ rơi, giống như những gì em đã làm với người yêu cũ trong quá khứ”.

Anh chủ cười nhưng lời của anh ấy lại không “cười” được chỗ nào, mỗi một câu một từ của anh ấy giống như những trái bom đang dội thẳng về phía tôi không nhân nhượng. Tôi có cảm giác mình được “khai thông” nhưng cùng lúc đó, lại cảm thấy xấu hổ vì bị “bóc trần”.

Nghe anh ấy nói, tôi đột nhiên cảm thấy có lý đến mức không thể chối cãi, tôi không đáp anh ấy nhưng lại hơi cúi đầu mà thở dài. Anh ấy mỉm cười vỗ vai tôi rồi đứng dậy vào bên trong.

“Cảm ơn lời khuyên của anh nhé, em đã hiểu vấn đề của mình rồi”, tôi ngẩng đầu nói.

“Không có gì, về sau thường xuyên đến đây là được”, anh ấy cười cười đáp lại.

“Em sẽ đến, chỉ là … xin lỗi anh chuyện vừa nãy nhé”, tôi nhìn anh ấy, mặc dù chỉ nhìn bóng lưng thôi nhưng tôi hiểu, bị từ chối không phải cảm giác vui vẻ gì.

Anh ấy đột nhiên quay người lại rồi nhìn tôi một cách nghiêm túc, lần này, sự nhạy bén của tôi bất chợt quay trở về. Tôi đọc được rồi, trong mắt anh ấy bây giờ là một nỗi buồn man mác, nhưng lại được che phủ bằng một cái nhìn chững chạc. Quả là đôi mắt của người trưởng thành, mười năm nữa, có lẽ tôi sẽ được như thế đi.

“Lần sau đến nhớ mang theo người yêu, đừng đi một mình nữa”, anh chủ nói.

“Anh không sợ nghẹn?”.

“Nghẹn lâu ngày quen rồi”.