Cam Lai

Chương 82: Thần giao cách cảm




Sự kiện đêm ba mươi rạng sáng mồng một thật sự khiến tôi mệt mỏi đến độ không muốn rời giường vào ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ mười giờ sáng nhưng tôi lại chẳng muốn rời giường một chút nào, cả người vừa mệt mỏi vừa lười biếng. Thành thử nguyên ngày hôm đó, trừ bỏ việc ăn cùng đi tắm ra, hầu hết thời gian còn lại tôi dành để nằm chơi trong phòng.

Bố mẹ tôi đã đặt vé từ trước nên vào khoảng tầm đầu giờ chiều đã lên máy bay rồi đi du lịch. Mẹ lo cho tôi nên vốn định hủy chuyến bay nhưng để trả ơn bố đã che giấu chuyện nên tôi đã đứng ra thuyết phục mẹ. Trong suy nghĩ của mẹ, bà không rõ vì sao tôi lại đột ngột tụt huyết áp, chỉ nghĩ là bệnh tình thay đổi, nhưng bố hiểu quá rõ, nguyên nhân là từ ông, nên chỉ cần ông không gây áp lực thì không lý gì bệnh lại trở nặng.

Mặc dù bố không nói gì nhưng tôi biết, bản thân ông cũng áy náy lắm. Chỉ có điều bố không giỏi biểu lộ cảm xúc nên người ngoài không nắm được tình hình, nhưng tôi hiểu rõ là được rồi. Mặt khác, kể từ sau chuyện đó, mỗi lần thấy bố là tôi lại cảm thấy xấu hổ. Lúc đầu tôi không quá để ý nhưng hôm qua trước khi đi ngủ mới phát hiện quần áo trên người mình đã thay đổi.

Có lẽ hôm qua vì ngã trong nhà tắm nên quần áo chắc cũng ướt khá nhiều nên bố mới giúp tôi thay ra. Lúc đó chắc hẳn bố cũng thấy rõ mấy vết đỏ chi chít trên người tôi rồi. Bây giờ nghĩ lại, may người thấy là bố nên mới không để lộ biểu cảm ra bên ngoài, đổi lại người khác chắc cả xóm biết hết mất. Nhưng thôi, chuyện qua rồi, không nên suy nghĩ nhiều, mất công bị mẹ để ý đến thì xong.

Về phần thuyết phục mẹ tiếp tục kế hoạch du lịch với bố cũng dễ lắm, cứ đẩy hết cho anh trai là được. Dù sao từ nhỏ đến lớn, mẹ biết rõ anh trai thương tôi đến mức nào, chỉ cần tôi bị bệnh thì không có bạn bè gì hết, chỉ lo ở nhà chăm sóc tôi thôi. Nhờ vậy, mẹ mới chịu gật đầu rồi cùng bố ra sân bay.

. . .

Ở nhà.

“Bây giờ em đỡ bệnh rồi chứ?”, Tử Nam hỏi.

Tôi lườm anh ấy rồi nói:

“Em khỏe rồi, nếu anh muốn về quê bạn gái thì nên chuẩn bị sớm đi”.

“Em khỏi thật rồi à?”.

“Anh yên tâm, em rõ người mình thế nào mà”.

“Kiểm tra lại đã”, anh ấy không tin lắm nên vào trong nhà lấy một cái máy đo huyết áp rồi giúp tôi đo. Một lát sau, nhìn vào những chỉ số trên đó, anh ấy mới gật đầu tin tưởng lời nói của tôi. Không phải bình thường anh trai không tin tôi mà vì liên quan đến bệnh trạng nên không thể lơ là, phải kỹ tính mới tốt.

“Thế này thì anh yên tâm rồi, mấy ngày tới em nhớ tự chăm sóc mình đấy”, anh trai cất máy đo huyết áp đi rồi nói.

“Em tự chăm sóc mình được mà. Khi nào anh đi?”.

“Khoảng chiều tối mai, còn buổi sáng cùng em đi chúc Tết họ hàng xa đã”, anh ấy nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lại.

“Còn phải đi chúc Tết nữa sao?”.

“Phải đi chứ, mọi năm cả nhà mình đều trốn nên không nói, năm nay có anh với em ở nhà thì phải đi thôi”.

“Anh quen không?”.

“Cũng quen đôi chút, nói chung không hoàn toàn xa lạ đâu, em chỉ cần đi theo thôi, còn lại để anh lo là được rồi”, anh ấy nói, gương mặt vẫn cứ “đơ” như cũ. Mặt này mới đúng là anh trai tôi này.

Ngày mồng một đầu năm của tôi kết thúc khá nhẹ nhàng, bằng việc ăn, chơi, ngủ và đi chùa. Mọi năm tôi đều thích đi chùa để cầu may cho một năm mới, dù không quan tâm lắm chuyện nó có linh nghiệm hay không nhưng vì đã thành thói quen rồi nên cũng khó bỏ. Tôi vốn định rủ Hải Minh đi cùng nhưng vì anh trai lúc nào cũng kè kè bên cạnh không chịu rời đi nên đành từ bỏ. Vì bố đã biết tôi là người đồng tính rồi nên áp lực của tôi không còn quá nặng nữa, chỉ là tôi không biết nên nói như thế nào với anh trai. Có đôi khi, chủ động mở miệng cũng khó lắm.

Sau khi dành nửa ngày trời để suy nghĩ, tôi quyết định tạm gác chuyện come out với anh trai lại, chờ thêm một, hai năm nữa rồi nói cùng với mẹ luôn cũng được.

. . .

Mồng hai Tết.

Sức khoẻ của tôi hoàn toàn trở lại bình thường. Hôm nay, tôi lái xe ô tô chở anh trai đi thăm mấy họ hàng xa sống cùng thành phố. Mọi người nghe không nhầm đâu, là tôi lái xe ô tô chở anh ấy đi chứ không phải ngược lại. Trong hè năm vừa rồi, tôi đã thi đậu bằng lái xe ô tô nên không có gì lạ cả, tay lái của tôi không đến nỗi tồi, chỉ là chưa thể kiểm soát tốt với tốc độ vượt quá bảy mươi cây số trên giờ thôi. Nhưng nếu để đi lại trong thành phố thì kỹ năng lái xe hiện tại xem như đủ dùng rồi.

Anh trai tôi không giỏi lái xe lắm, đúng hơn thì anh ấy không có duyên với lái xe. Năm nay dù đã hai mươi tám tuổi nhưng lại thi rớt bằng lái xe đến tận bốn lần, cuối cùng bố tôi đành bất lực, không cho anh ấy thi nữa, mất công may mắn cầm được bằng lại đi gây hoạ cho người khác. So ra thì tôi có được một vài chỗ hơn anh ấy nên cũng khá hãnh diện với chính bản thân mình.

Đương nhiên, giây phút hãnh diện của tôi chẳng kéo dài được bao lâu thì đã bị “sự ngầu lòi” của anh ấy đánh gục. Họ hàng xa chúng tôi đến thăm không phải quá xa lạ, đại khái tôi vẫn nhớ một vài gương mặt trong tiệc tất niên của gia đình nhưng vẫn như cũ, tôi khó thân quen với họ. Anh trai tôi cũng không khác gì đâu, chỉ là anh ấy có năng lực quảng giao siêu phàm, nói chuyện với người xa lạ mà như thể đang nói chuyện với người thân trong gia đình vậy.

Ân cần và gần gũi là hai từ tôi dùng để miêu tả anh ấy trong những trường hợp như thế này. Nhờ có anh ấy, chuyến đi thăm hỏi chúc Tết họ hàng lại nhẹ nhàng hơn bất cứ chuyện gì.

Trưa đến.

Tôi lái xe chở anh ấy đi thẳng sang trọ của bạn gái, theo dự định, anh ấy sẽ ở lại đó đến chiều rồi cùng nhau lên xe về quê luôn. Mặc dù tôi gọi là trọ nhưng thực chất, “chị dâu” lại ở hẳn trong một chung cư tầm trung, nghe bảo tự mình làm lụng tiết kiệm được một khoản rồi vay tiếp ngân hàng để mua căn hộ. Tính ra chị ấy cũng có bản lĩnh riêng nên tôi hơi khó hiểu không biết chị ấy nhu nhược ở chỗ nào.

Cho đến khi nhìn thấy tận mắt thì tôi hiểu rồi. “Chị dâu” có vẻ ngoài khá đáng yêu, theo tôi thấy là vậy, chiều cao không đến một mét sáu, gương mặt sáng sủa, trang điểm nhẹ để tươi thêm chứ không cầu kỳ quá nhiều. Gu ăn mặc cũng mang hơi hướng hiện đại, chí ít khi ở nhà, chị ấy không mang đồ bộ “huyền thoại” của các mẹ, các chị đất Việt. Nhìn qua thì chị ấy không có điểm nào gọi là nhu nhược nhưng tốt nhất không nên đánh giá thông qua mỗi vẻ bề ngoài.

Chị ấy trông vậy thôi chứ thực ra khá tự ti, lúc gặp tôi thì nói chuyện khá nhỏ, nghe qua khá giống đang thì thầm. Lúc đi vào trong chung cư cùng anh trai lại vô tình bị mấy người đi chúc Tết đi ra đụng phải. Người ta còn chưa kịp nói gì thì chị ấy đã ríu rít xin lỗi rồi, đến độ đối phương cảm thấy có chút không quen nên phải tránh đi mất.

Ngồi trong xe, tôi nhìn bóng lưng chị ấy một hồi rồi cảm thán, tôi không biết chị ấy làm nghề gì để kiếm sống nhưng với loại tính cách “dồn hết mọi tội lỗi về mình” như thế này thì chắc chỉ có mỗi anh trai tôi mới phù hợp với chị ấy. Anh ấy có bản lĩnh rất tốt, tuổi còn trẻ nhưng đã là trưởng phòng kinh doanh, có anh ấy đứng ra gánh vác thì chị ấy sẽ không bị vướng bận quá nhiều.

Thu tầm mắt của mình lại, tôi ngồi dựa vào ghế, mấy ngón tay động đậy gõ theo nhịp điệu vào vô lăng một hồi rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Hải Minh.

『Minh à, về sau em sẽ bảo vệ anh』

Ting!

Không qua hai giây, anh ấy đã nhắn tin lại cho tôi. Tôi không thể kìm nén được nụ cười hạnh phúc của mình. Chúng tôi cứ như thần giao cách cảm, không cần biết thời điểm nào, chỉ cần nhắn thôi là trong thời gian nhắn, đối phương đã có hồi âm lại rồi.

Hải Minh:『Em đang gặp chuyện gì sao?』

Tôi:『Không có chuyện gì, em bình thường mà』

Hải Minh:『Vậy sao em lại nhắn tin đó vậy?』

Tôi:『Anh chê em không bảo vệ được anh hả?』

Reng!

Tôi vừa nhắn tin đó xong thì không đến năm giây, chuông điện thoại vang lên. Người gọi đến không ai khác là anh ấy, có lẽ chính anh ấy cũng đang cảm thấy bất ngờ và khó hiểu “ngẫu hứng” nhất thời này của tôi đi?

Tôi bắt máy lên rồi nhẹ giọng nói:

“A lô, xin hỏi ai đấy ạ?”.

“Cái gì? Em không lưu số anh hả?”, anh ấy đột nhiên hỏi, giọng có vẻ hơi cao, nhưng pha lẫn trong đó lại có một chút khàn khàn do viêm họng. Tôi biết quá rõ nguyên nhân tại sao dẫn đến tình huống này nên liền đau lòng.

“Em đùa thôi, em có NINE của anh thì đương nhiên phải có số điện thoại chứ, hơn nữa, cho dù không lưu, em vẫn nhớ rõ số điện thoại của anh mà”.

“Anh biết ngay mà”, anh ấy cười đáp, sau đó đột nhiên lại hắng giọng lên một đợt, tựa như đang muốn làm thông cổ họng mình rồi nói tiếp:

“Anh không chê em đâu, được em bảo vệ đương nhiên là diễm phúc của anh, chỉ là anh muốn biết nguyên nhân tại sao em lại nói anh câu đó thôi. Dù gì em cũng đâu phải người tùy hứng”.

Tôi nở một nụ cười đáp lại:

“Không to tát lắm đâu, em chỉ muốn bảo vệ anh thôi. Anh là bảo bối quý nhất của em ngoài gia đình, tự nhiên em sẽ không để anh phải chịu khổ”.

“Em làm anh cảm động quá rồi đấy”, anh ấy trầm ngâm không hồi âm cũng phải một khoảng thời gian rồi mới đáp lại một câu này.

“Anh cứ cảm động đi, những ngày tháng cảm động vẫn còn nhiều lắm. Với lại …”, tôi dừng một chút, khóe miệng cong lên đầy hạnh phúc rồi nói tiếp:

“Em yêu anh”.

Dù đã nói rất nhiều lần nhưng với tôi, chúng vẫn chưa đủ, nói thôi thật sự không đủ. Tôi ham muốn hơn thế nhiều.

“Ừ, anh cũng yêu em. À, em đang ở đâu vậy? Để anh qua”.

Sao đoán ra nhanh vậy?

Quả nhiên, anh ấy thật hiểu tôi.