Cam Lai

Chương 7: Tin đồn




Nhu Vân rủ tôi đi ăn thịt nướng nhưng thực chất quán này cũng không chỉ bán mỗi một món ấy, đây là một quán nướng kết hợp với lẩu được kinh doanh theo phong cách Buffet. Chúng tôi chỉ cần trả trước một khoản tiền nhất định là có thể ăn tất tần tật mọi thứ được bày biện ở trong này.

Thịt nướng đương nhiên là món chính, bao gồm thịt bò Việt cho đến bò Úc, bò Mỹ rồi heo Việt, heo Mỹ, thậm chí trong menu còn có cả thịt dê lẫn hải sản. Ngoài nướng còn phải kể đến lẩu, ở đây chỉ bán mỗi hai loại là lẩu Kimchi hoặc lẩu Thái. Dĩ nhiên, quán chỉ cung cấp nồi nước thôi, còn muốn ăn kèm với gì thì chúng tôi đều có thể tùy tiện cho vào, Buffet mà.

Trừ bỏ những thứ đó ra thì quán còn phục vụ thêm cả các món ăn kèm khác như Kimbap, gà chiên, gà sốt mật ong, khoai tây chiên, cơm rang cùng canh rong biển. Ai muốn ăn gì thì cứ lấy tự nhiên, chỉ cần lấy đúng khẩu phần ăn của mình và không để đồ thừa lại là được. Riêng phần đồ ăn dùng để nướng thì ăn bao nhiêu cứ gọi, nhân viên sẽ tự động mang ra. Ở góc độ kinh doanh thì quán nướng này lựa chọn phương thức chủ động kiểm soát lưu lượng để tránh bị lãng phí, nói không ngoa thì đây là một sự lựa chọn khá khôn ngoan.

Thông thường, mỗi một người sẽ phải tốn khoảng hai trăm ngàn để được ăn tất cả những thứ này nhưng vì ưu đãi từ công việc của Nhu Vân nên chúng tôi chỉ tốn khoảng một trăm rưỡi một người thôi, cũng tương đối rẻ để hưởng thụ một bữa tối đầy đủ.

Nhu Vân đã đặt bàn từ trước nên khi chúng tôi đến là nhân viên liền cấp tốc mang từng khay đồ nướng ra đặt lên bàn, đồng thời họ cũng giúp chúng tôi bỏ than lên rồi hướng dẫn sử dụng an toàn. Cá nhân tôi không cần thiết phải nghe vì biết rồi, nhưng phải công nhận, dịch vụ nơi này khá là tận tụy đến từng chân răng.

Tôi cầm cây gắp rồi gắp từng miếng thịt được tẩm gia vị đầy đủ kia cho lên vĩ nướng, sau đó chỉ cần ngồi đợi vài ba chục giây là sẽ có đồ để ăn ngay. Từng tiếng lèo xèo của mỡ cháy vang lên liên tục, theo đó, một mùi hương thơm của thịt liền thoang thoảng qua mũi của hai người chúng tôi.

“Mùi thơm thật, cậu nhớ nướng cháy một chút để ăn cho ngon nhé!”, Nhu Vân đưa mặt lại gần phía trước hít hà vài hơi rồi nhắc nhở.

“Ăn cháy không tốt cho sức khoẻ đâu”, tôi đáp nhưng tay thì vẫn dùng cây gắp đè miếng thịt sát xuống vĩ để cho chúng cháy nhanh hơn chút.

“Tử Duy, hưởng thụ chút đi, cứ thế này thì cậu sớm thành ông già mất”, Nhu Vân cười cười nói.

Nghe vậy, tôi liền bĩu môi không đáp. Nhu Vân có niềm đam mê ăn uống rất mãnh liệt nên cô biết cách ăn như thế nào gọi là ăn ngon, còn tôi thì cứng nhắc hơn chút, ăn no là được. Đương nhiên, đồ ăn ngon thì tốt nhưng không phải lúc nào cũng có thể ăn được ở trong quán ngon.

Một lát sau, từng miếng thịt chín đầu tiên được gắp ra rồi cắt thành từng miếng vừa miệng. Mẻ đầu tiên của tôi cũng xem như hoàn thành, mẻ tiếp theo sẽ do Nhu Vân đảm nhận rồi sau đó chúng tôi lại tiếp tục luân phiên nhau để thay đổi.

Tôi lấy một miếng là xà lách lớn đặt trên lòng bàn tay, tiếp theo gắp mấy miếng Kimchi bỏ lên trên rồi cuối cùng là gắp thịt bỏ vào rồi chấm nước sốt cho vào miệng. Thịt rất mềm, hơn nữa lại rất ngọt, phối hợp thêm vị cay cay của sốt cùng chua chua của Kimchi nữa thì đúng là thiên đường. Tôi hưởng thụ miếng thịt đầu tiên trong bữa rất sung sướng, đến mức hai mắt phải nhắm nghiền lại đầy vui vẻ. Tôi lấy giấy lau tay rồi cho Nhu Vân một ngón cái. Nhu Vân thấy thế liền cười tít mắt rồi bắt đầu công việc ăn uống của mình.

Hai người chúng tôi ăn rất nhiều, nhân viên phục vụ gần như phải ra vào liên tục mấy chuyến liền thì mới có thể đáp ứng được tốc độ tiêu hoá dạ dày của chúng tôi. Nhu Vân dùng đũa gắp một miếng thịt kèm với Kimchi cho vào miệng nhai rồi nuốt.

“Hôm nay cậu không tập Kendo à? Tớ còn tưởng phải đợi đến nửa tiếng sau cậu mới nhắn lại đấy”.

Tôi cầm chai nước lên làm một ngụm rồi đáp lại:

“Có tập nhưng tâm trạng không tốt, thầy đuổi về sớm”.

“Tâm trạng không tốt sao? Có chuyện gì nói tớ nghe xem nào”, Nhu Vân có chút hứng thú, cô mỉm cười rồi tì hai tay lên trên bàn, toàn bộ trọng tâm dồn về phía trước. Đại khái thì đây là bộ dạng nhiều chuyện đầy quen thuộc của cô trong mắt tôi.

Tôi không trả lời vội bởi trong đầu bây giờ đang phân vân có nên nói hay không, một tay thì vẫn gắp thịt vào trong vĩ để nướng rất đều đặn không sót miếng nào. Một lát sau, tôi đáp:

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là tớ nghĩ có lẽ cũng nên yêu đương lại thôi”.

Vừa dứt lời, Nhu Vân liền ho sặc sụa một, hai tiếng, nước trong chai đang uống dở cũng vì vậy mà vấy ra xung quanh, cô nàng nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực. Tôi rút một tờ giấy ra đưa cho cô rồi nói:

“Mặt tớ có gì sao?”.

“Không có gì nhưng tớ nhớ là cách đây vài ngày cậu bảo là chưa muốn yêu đương mà phải không?”, Nhu Vân nhận lấy tờ giấy lau một ít nước dính trên người rồi đáp lại.

“Đó là chuyện của mấy ngày trước, cũng tức là chuyện quá khứ rồi”, tôi nhún vai nói.

Nhu Vân đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt đầy tự hào, cô cười nói:

“May quá, trước khi tốt nghiệp, tớ còn có cơ hội nhìn cậu thoát khỏi cuộc sống cằn cỗi này đấy. Mà tiện thể đây, cậu nhắm đến người nào vậy?”.

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu đáp lại:

“Đại khái là có nhưng cũng đại khái là không”.

“Cái gì mà dở dở ương ương vậy, rốt cuộc cậu có đối tượng theo đuổi chưa?”, Nhu Vân có chút không hiểu, đồng thời tay cô cũng không quên gắp mấy miếng thịt chấm thẳng vào sốt rồi ăn, bỏ qua luôn việc cân bằng rau thịt.

“Tớ còn đang phân vân có nên theo đuổi hay không đây”, tôi đáp, giọng có chút hơi hậm hực, một tay đang cầm gắp tiện thể đè ép miếng thịt đang cháy dở kia sát xuống dưới vĩ, đè rất mạnh bạo.

Nhu Vân ngửi thấy được một mùi khét nên nhanh chóng dùng cây gắp trở mặt miếng thịt lại, đáng tiếc, cứu cánh hơi chậm nên phần cháy xem chừng cũng vượt quá mức tiếp nhận của cô rồi. Nhu Vân gắp miếng thịt cháy đó ra một cái đĩa khác rồi thay một miếng thịt tươi mới vào chỗ của nó.

“Bây giờ thì tớ hiểu được tâm trạng cậu tệ đến mức nào rồi đấy, cô nàng kia có người yêu rồi sao?”.

Tôi rất hiếm khi biểu lộ tâm trạng của mình ra rõ như thế này nên Nhu Vân có vẻ cũng khá ngạc nhiên nhưng vẫn như thường lệ, cô nàng tiếp nhận vấn đề rất nhanh, hơn nữa còn đánh vào đúng trọng tâm.

“Có người yêu hay chưa thì tớ không biết nhưng khá nhập nhằng với nhiều người thì tớ biết rồi”, tôi nói.

Từ khi về nhà vào ba ngày trước, tôi đã lục tung hết những group hay fanpage có tiếng trong trường cùng trong thành phố để xem những bài đăng có liên quan đến Hải Minh. Đại đa số những bài đó đều khen cậu ấy đẹp trai thôi nhưng mục đích của tôi là đọc khu bình luận, nếu cậu ấy đã có người yêu hay đang trong mối quan hệ với ai đó thì kiểu gì cũng sẽ có người biết.

Kết quả lại có hơi ngoài ý muốn, về mặt chính thức thì cậu ấy chưa tuyên bố đang yêu ai nhưng tin đồn đang yêu ai, hẹn hò với ai thì lại đầy rẫy đếm không xuể. Thậm chí trong đó còn có người đăng lên không ít bằng chứng trên mạng xã hội đâu. Đơn cử như việc Hải Minh like bài hay ảnh của cô nàng nào đó trên Instagram là kiểu gì cũng có người chỉ ra được Lovestagram ở trên. Khái niệm này tôi vốn nghe được ở trong cộng đồng Kpop, đại loại là ám chỉ việc người nổi tiếng thả thính nhau trên Instagram thôi.

Tôi biết cậu ấy nổi tiếng với phái nữ nhưng đến mức có người rảnh rỗi đi “bóc” cậu ấy ở mảng này thì đúng là đáng sợ, không khéo bản thân cậu ấy cũng có cả fan hâm mộ cũng nên.

Tôi chỉ đếm qua đôi chút thôi nhưng nhìn chúng thì cậu ấy có tin đồn hẹn hò với gần năm người, trong số đó không ngờ lại có cô bạn thân của tôi - Nhu Vân. Khi thấy được tên của cô thì tôi cũng phải giật mình ngồi thẳng người dậy đấy, Nhưng vì biết rõ tình trạng quan hệ của Nhu Vân nên tôi mới cho đó là tin vịt thôi.

Nhưng dù gì tôi cũng vô tình thấy rồi nên trong lòng sẽ có chút lưu ý, nếu Nhu Vân cùng Hải Minh đã từng có tin đồn với nhau thì giữa hai người nhất định phải có một mối liên hệ nào đó. Tôi tò mò muốn biết mối liên hệ đó là gì nhưng lại không biết mở miệng hỏi như thế nào.

“Khá nhập nhằng với nhiều người sao?”, Nhu Vân hỏi.

Tôi gật đầu xác nhận là có nhập nhằng, hai mắt nhìn thẳng vào mắt tựa như muốn nói cô cũng là một trong số cái nhập nhằng đó. Đương nhiên, Nhu Vân cũng không hiểu được ngụ ý của tôi đâu, chỉ là sắc mặt của cô càng lúc càng kém rồi nhìn tôi đầy tội nghiệp, một lát sau lại thở dài nói:

“Tử Duy đáng thương, cũng may cậu bắt đầu không muộn, nếu không về sau lỡ vớ phải cô nàng hư hỏng nào đó thì thảm rồi”.

“Tớ thảm thương hồi nào, đừng nói bậy”, tôi híp mắt lại lườm Nhu Vân.

Nhu Vân bật cười nhưng vẫn cố gắng nhỏ tiếng lại để tránh ảnh hưởng đến những người xung quanh. Cô cố nén cười rồi nói:

“Được rồi, được rồi, không đùa cậu nữa nhưng tớ khuyên là không nên dây dưa với những người như vậy, chỉ tự rước đau khổ về mình thôi”.

“Nghe cậu nói có vẻ tích lũy nhiều kinh nghiệm rồi đó nhỉ?”, tôi gắp miếng thịt cho vào miệng ăn rồi đáp.

Nghe vậy, Nhu Vân liền ho khục khục vài cái, lần này cô cũng trùng hợp đang cầm chai nước lên uống. Không biết có phải là vô tình không nhưng mỗi một lần tôi nói một câu đủ sốc óc thì Nhu Vân lại đang uống nước. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không khéo có ngày cô thành người đầu tiên chết vì sặc khi uống nước mất.

Nhu Vân vội vàng xua tay nói:

“Nói bậy, tớ còn chưa biết mùi hẹn hò là thế nào đâu”.

“Thật không đấy? Chỗ này có hai chúng ta thôi, không cần giấu tớ đâu”, tôi mỉm cười nói, tiện thể cũng buông đũa xuống rồi tì hai tay lên bàn bắt chước bộ dạng nhiều chuyện của cô ban nãy.

Nhu Vân tiếp tục lắc đầu, dáng vẻ rất thành thật.

“Thật, tớ chưa hẹn hò với người khác bao giờ cả, cậu đừng nghĩ lung tung”.

Trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một ý nghĩ, tôi khẽ cong môi lên rồi nói ra:

“Vậy tin đồn giữa cậu với Hải Minh lớp bên là như thế nào?”.