Cam Lai

Chương 63: Tượng thần Hi Lạp




Mặc dù Hải Minh đã tỉnh nhưng nghĩ đến việc hôm qua cậu ấy còn ngủ sau cả tôi thì tôi cũng không thúc cậu ấy rời giường “sớm”, để cho cậu ấy làm thêm một giấc nữa cũng không sao. Tôi ngồi dậy rời khỏi giường, tiện thể cũng lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra rồi đi thẳng vào phòng tắm, tối hôm qua đi chơi về trễ quá nên chưa tắm, bây giờ tắm táp lại một chút cho sạch sẽ mới được.

Cậu ấy đã nhìn thấy thân thể của tôi rồi nên tôi chẳng cần phải mặc lại quần áo làm gì, dù sao vài giây sau đó cũng phải cởi ra lại thôi. Phòng tắm của Chòi rất sạch sẽ, theo như lời của cậu ấy thì nó được xây dựng xong gần đây nên mọi thứ vẫn còn rất mới mẻ. Tôi từng ngủ ở không ít khách sạn nhưng đây có thể là nơi khiến tôi cảm thấy hài lòng vượt trội so với giá tiền bỏ ra, nếu người quen có ý định đi Đà Lạt chơi thì tôi nhất định sẽ giới thiệu Chòi cho họ, nơi này thực sự rất đáng để bỏ tiền ra.

Cảm nhận từng dòng nước ấm chảy trên cơ thể mình, tôi từ tốn vuốt mặt mình rồi vuốt tóc ra sau đầu. Thoải mái thật, không mấy khi tôi cảm thấy thư thái và an nhàn như bây giờ, kiểu như trong đầu không phải vướng bận vào những suy nghĩ rối ren ấy. Ngoài Hải Minh ra, tôi không nghĩ còn ai khác có thể khiến tôi bình tâm như thế này. Có thể mọi người nghĩ đây là hiệu ứng của việc đắm chìm trong mộng tưởng yêu đương nhưng tôi không nghĩ nó như vậy đâu.

Tôi đã từng trải qua một mối tình không thể nói là đẹp nhưng nó đem về cho tôi rất nhiều bài học, tựa như biết cách trân trọng những thứ đang có và có một góc nhìn vừa xa vừa rộng hơn chẳng hạn. Tôi có thể yêu cậu ấy một cách mù quáng nhưng chỉ cần có điểm bất lợi đến tôi thì không đời nào tôi lại để yên nó hoành hành được. Ai cũng xứng đáng nhận được hạnh phúc mà, không ngoại trừ tôi.

. . .

Rời khỏi phòng tắm, tôi lò mò tìm máy sấy tóc, Hải Minh vẫn đang nằm lười biếng ở trên giường, không ngủ, cũng không chơi điện, chỉ có nằm trương thây ra đó thôi. Không thấy cậu ấy động đậy gì, tôi có hơi thắc mắc:

“Cậu đang làm gì thế?”.

Cậu ấy xoay người lại hướng mặt về phía tôi, tiện thể vò hai cái chăn lại rồi ôm ở trước người, trông có chút giống con Koala đang bám trên cành cây, cậu ấy đáp:

“Tớ lười dậy quá”.

“Sáng nay cậu bị con lười nhập vào rồi sao?”, tôi cười nói.

Tiếng ro ro của máy sấy vang lên xen lẫn vào câu nói của tôi, từng lọn tóc phấp phới lên xuống không ngừng, thi thoảng theo sự chuyển động của tay tôi thì chúng cũng thay đổi hướng phất phơ trông khá tự nhiên.

“Ừ, chắc là bị nhập rồi, cậu lôi nó ra giúp tớ đi”, cậu ấy đáp.

Nghe vậy, tay cầm máy sấy của tôi có hơi dừng lại một chút nhưng không được bao lâu lại tiếp tục chuyển động đều đặn như cũ. Tôi bật cười nói:

“Cậu dậy tắm đi, người bốc mùi hết rồi kìa”.

Cậu ấy lấy tay kéo áo ra trước một chút rồi kê mũi vào để ngửi, sau đó có hơi nhăn mặt lại rồi vươn tay ra phía trước như một đứa trẻ. Tôi hiểu ý, liền nắm lấy tay cậu ấy rồi kéo người dậy. Nói về sức lực, tôi còn khỏe hơn cậu ấy nhiều, đây có lẽ là sự khác biệt của thuần tập gym và tập gym kết hợp với tập võ đi.

Cậu ấy bước vào phòng tắm, tôi liền thở nhẹ một hơi, có thể cậu ấy không thích mùi của bản thân nhưng tôi lại … nghiện nó, hơi khó để hình dung nhưng mùi của cậu ấy rất đàn ông. Nó mang một mùi mồ hôi đặc trưng nhưng không hề gây khó chịu, chưa kể, tôi lại cảm thấy mùi này chân thực một cách khó tả, càng ngửi lại càng thấy thích. Tôi ngửi cả buổi sáng nay cũng xem như “đủ dùng” cho cả ngày rồi.

Sấy tóc xong xuôi, tôi lấy một tờ giấy và cây bút ra để liệt kê những chỗ đi chơi và đi ăn hôm nay. Tuy rằng tôi có máu nghệ thuật, vẽ vời cũng khá tốt nhưng con người tôi không phải tùy hứng đâu, phải có kế hoạch hoặc chí ít là một danh sách những việc cần làm mới có thể an tâm được.

Mặt khác, hôm nay là ngày cuối năm, đường phố nhất định sẽ đông đúc hơn mọi ngày, phải cân nhắc một số chỗ để đi chơi thoải mái mà không lo về biển người. Ngoài ra, buổi tối kiểu gì cũng có sự kiện countdown (đếm ngược) trong thành phố nên tôi còn phải xem thử giờ giấc đi lại như thế nào cho phù hợp.

Tôi nghiêng đầu hướng về phía cửa phòng tắm rồi nói lớn:

“Buổi tối cậu có muốn đi countdown không?”.

“Hả? Cậu nói cái gì?”, tiếng cậu ấy vọng ngược trở lại, xem chừng tiếng nước chảy át đi tiếng gọi của tôi rồi.

“Thôi, để lát nữa tắm xong tớ nói cũng được”, tôi đáp lại.

Tiếp theo, tôi lại quay về kiểm tra danh sách mình lập ra, tiện thể cũng cân nhắc lại thêm một lần nữa. Bất tri bất giác, mười lăm phút đã trôi qua, tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Hải Minh ló đầu ra ngoài cửa rồi nói:

“Duy à, lấy giúp tớ một bộ đồ mới với”.

Thì ra cậu ấy quên mang quần áo vào trong, bây giờ nhắc đến mới nhớ lúc nãy cậu ấy chỉ đi thẳng vào nhà tắm mà không mở cửa tủ quần áo, tôi cũng thật đãng trí mà, không nhắc nhở cậu ấy một tiếng.

“Cậu muốn bộ nào?”, tôi hỏi, đồng thời cũng mở cửa tủ ra để tìm.

“Bộ nào cũng được, cậu chọn giúp tớ đi”, cậu ấy đáp.

Tôi nhìn đống quần áo của cậu ấy một lượt, trong đầu nhanh chóng tự động phối chúng lại thành các bộ đồ khác nhau, không qua mấy giây, tôi lấy giúp cậu ấy một bộ tương đối ổn rồi mang đến trước cửa phòng tắm. Cậu ấy lập tức mở toang cửa phòng, một tay tiếp nhận bộ đồ, một tay cầm khăn lau mái tóc đang ướt, trên người không có bất cứ thứ gì che đậy.

Cả người tôi cứng đờ lại, tôi từng thấy nửa thân trên của cậu ấy, cũng từng thấy cặp chân dài thẳng và cơ bắp kia nhưng đây là lần đầu tôi thấy được chỗ nhạy cảm của cậu ấy. Mặc dù nó chỉ đang trong trạng thái bình thường thôi nhưng trong đầu tôi lại nhịn không được gào rú đầy phấn khích.

Ngon!

Thực sự đấy, niềm kiêu hãnh của đàn ông con trai phải như vậy mới đúng. Đương nhiên, tôi không mặt dày đứng đó nhìn lâu đến thế, dù tôi có cảm giác cậu ấy cố tình phơi ra đó để tôi nhìn. Tôi đưa quần áo cho cậu ấy xong liền quay lưng trở về để kiểm tra tiếp danh sách, mang tai có hơi ửng hồng nhẹ, không biết có bị cậu ấy phát hiện không.

Cầm tờ danh sách trong tay, những con chữ vẫn luôn hiện hữu trước mặt nhưng đầu óc tôi lại không cách nào tập trung vào nó được, thay vào đó, hình ảnh cơ thể hoàn mỹ của cậu ấy lại xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong đầu. Nếu trước đây cậu ấy là một tượng thần Hi Lạp với tấm đen che đậy chỗ nhạy cảm thì bây giờ, tấm đen phiền hà đó đã hoàn toàn biến mất đi rồi.

Thình thịch, thình thịch!

Càng nghĩ đến nó, tim tôi lại đập nhanh liên hồi như trống trường, màn đánh úp này của cậu ấy thành công không chỗ nào chê, đầu tôi giờ đây đã không cách nào dứt ra được khỏi chỗ đó của cậu ấy. Không biết từ bao giờ, chỗ đó của tôi bắt đầu phản ứng lại với hình ảnh trong đầu, hai chân liền tự động khép lại rồi co lên.

Ngồi trên giường, tôi âm thầm gửi đến cậu ấy một ánh mắt ai oán đến không thể nào ai oán hơn, mới sáng ra mà cậu ấy đã muốn chơi trò kích thích rồi, ai chịu cho nổi đây.

Cậu ấy lấy máy sấy ra để sấy tóc, động tác khá kỹ càng, sấy cũng rất cẩn thận. Thấy vậy, tôi liền đặt tờ giấy xuống rồi vẫy tay gọi cậu ấy mang máy sấy lại chỗ này. Sau đó, tôi ngồi thẳng lưng, một tay cầm khăn tắm rồi lau đầu giúp cậu ấy.

“Tóc cậu khá cứng, sấy nhiều dễ khô tóc cùng da đầu, mới đầu không cảm thấy nhưng đến trưa ra gàu ngứa lắm, phải lau khô đầu trước đã”.

Cậu ấy khá ngoan, còn cúi thấp đầu phối hợp để tôi dễ lau đầu hơn. Tôi tò mò không biết biểu cảm của cậu ấy bên dưới lớp khăn này sẽ như thế nào nhỉ?

“Một lát nữa cậu muốn ăn gì, để tớ đưa đi”, cậu ấy đột nhiên hỏi.

“Cháo đi, hôm qua tớ ăn hơi nhiều nên bây giờ còn hơi nặng bụng”, tôi nghĩ nghĩ một chút rồi đáp.

Hôm qua chúng tôi ăn tối ngay tại chợ Đà Lạt, đồ ăn phong phú vô cùng, từ xiên que nướng, bánh tráng nướng cho đến Takoyaki, chim cút quay đều có đủ. Cứ gặp món gì ngon là hai đứa chúng tôi lại tấp vào gọi một phần để ăn, đến mức lúc về bụng còn hơi trướng lên đôi chút, phải đi bộ một vài vòng mới không bị căng bụng khó chịu. Mặc dù đã ngủ qua được một đêm rồi nhưng bây giờ tôi vẫn cảm thấy còn đầy hơi lắm, buổi sáng này nên ăn thanh đạm thôi.

“Vậy để lát nữa tớ xuống hỏi lễ tân thử xem có quán nào gần đây không”, cậu ấy cười nói.

“Ừ, giao cho cậu cả đấy”.

Lau khô tóc cho cậu ấy xong, tôi cắm phích cắm của máy sấy lại vào ổ rồi sấy sơ qua giúp cậu ấy. Dáng đầu của cậu ấy vẫn tốt như thường lệ, chạm vào có cảm giác rất tốt, mỗi lần sờ đến là nụ cười của tôi liền hiện ra trên môi.

“Hôm nay trông cậu vui lắm đấy”, cậu ấy nói, đồng thời cũng nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, nhìn không thôi cũng cảm thấy ấm áp rồi.

“Vậy hả? Tớ không để ý đến”, tôi cười đáp lại.

“Tớ để ý là được rồi, đẹp trai lắm”, cậu ấy nháy mắt đưa ngón tay cái lên trước mặt.

Tôi mỉm cười tiếp nhận, nhìn vào hành động tán tỉnh công khai này, tôi nghĩ thời cơ của mình có lẽ cũng đến rồi. Hôm nay cậu ấy còn dám nói câu “chưa chuẩn bị tinh thần” thì tôi sẵn sàng cho cậu ấy đầu thai vào kiếp sau luôn cho có thêm thời gian.

. . .

Chín giờ mười lăm phút sáng.

Chúng tôi rời khỏi khách sạn, chính thức bắt đầu một ngày mới rong đuổi tại xứ sở mộng mơ. Một chuyện đáng tiếc là ở đây không bán cháo trắng, chỉ có cháo lòng, cháo chim bồ câu rồi cháo ếch, loại nào nhìn vào cũng thấy bổ không là bổ, muốn ăn thanh đạm thôi cũng thấy khó rồi.

Do dự xoắn quýt đến gần năm phút đồng hồ ở trên đường, cuối cùng, tôi đành phải chọn đại một trong ba. Về phần sáng hôm đó cụ thể đã ăn gì thì đừng hỏi, tôi chẳng còn chút ký ức nào đâu.