Cam Lai

Chương 60: Tình yêu thật đáng sợ




Giọng nói khá cao, thanh âm nhẹ nhàng, đây đích thị là giọng nữ. Tôi là người đầu tiên phản ứng lại giọng nói này chứ không phải Hải Minh. Có lẽ chính bản thân tôi còn nhạy cảm với tên cậu ấy hơn cả chính chủ nên mới phản ứng nhanh như vậy. Tôi vội vàng quay ra sau, kết quả không ngoài ý muốn lắm, là một người hoàn toàn xa lạ.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì cô nàng trông khá nhỏ nhắn, chiều cao có lẽ cũng tầm tầm với Nhu Vân, gu ăn mặc mang hơi hướng retro cổ điển khá quen thuộc. Nhìn chung cô khá đáng yêu, cánh đàn ông con trai nhìn vào rất dễ nổi lên ý nghĩ muốn bảo vệ. Không hiểu sao, trong lòng tôi lại có cảm giác nhất định phải phòng bị với cô.

“Hương đó à”, Hải Minh quay lại, không đến một giây sau thì đã cười nói rất vui vẻ.

Thì ra cô nàng đó gọi là Hương.

Tôi thầm nghĩ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu. Cậu ấy gọi thẳng tên của cô trong khi tên tôi vẫn phải luôn kèm theo tên đệm, mặc dù chính tôi cũng gọi như thế với cậu ấy nhưng khó chịu vẫn hoàn khó chịu.

Rốt cuộc quan hệ giữa cậu ấy và cô là như thế nào?

“Chà, không nghĩ đến lại gặp cậu ở Đà Lạt đấy, cậu đi với ai vậy?”, cô cười nói, ngữ điệu hoạt bát ngoài sức tưởng tượng, người cô thật tràn đầy năng lượng tích cực.

“Tớ đi với bạn, để tớ tiện giới thiệu luôn”, cậu ấy cười đáp, sau đó nhẹ nhàng kéo khuỷu tay của tôi lại gần rồi nói tiếp:

“Đây là Duy”, rồi cậu ấy quay sang tôi, “Còn đây là Hương”.

“Chào cậu”, tôi mỉm cười chào hỏi, bên ngoài cố bảo trì gương mặt thân thiện mà hằng ngày thường dùng với các cô nàng. Còn trong lòng rộn ràng không cách nào kiểm soát được nữa rồi, tim tôi đang đập mạnh đến mức sắp vỡ lồng ngực đây.

Hải Minh như thể đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ấy chủ động gọi thẳng tên tôi với người ngoài. Tôi không biết nên phản ứng lại cậu ấy như thế nào nữa, cậu ấy đánh úp bất ngờ quá.

“Chào Duy, cậu có thể gọi tớ là Hương nha”, Hương cười cười đáp, cô thật thân thiện, ở mặt này tôi còn thua cô đến tận mười con phố. Nếu tôi lết qua được mười con phố này thì có khi cô đã nhảy thẳng đến con phố thứ một trăm rồi, chênh lệch trình độ xã giao của chúng tôi rộng đến mức đó đấy.

Cô nhìn quanh một chút rồi quay sang chỗ Hải Minh nói:

“Đám bạn của cậu đâu rồi?”.

“Không, lần này tớ đi với mỗi mình Duy thôi, đám thằng Hoàng không đi”, Hải Minh lắc đầu đáp. Nếu tôi đoán không lầm thì “đám bạn” Hương đang nhắc đến hẳn là đám bạn trong hội nhậu nhẹt bê tha của cậu ấy, và tôi có biết một người ở trong đó, vì đó là bạn cùng lớp của tôi – Huy Hoàng.

“Vậy à, hai cậu đi một mình thì chi bằng đi cùng bọn tớ đi, càng đông càng vui”, Hương đề nghị.

Nghe vậy, tôi liền nhìn ra sau lưng cô, đằng đó là một nhóm bạn đủ đông, sáu người nếu tính cả cô, gồm hai trai và bốn gái, bọn họ hiện tại chủ yếu đang nói chuyện với nhau không để ý đến chỗ này. Có lẽ bọn họ nghĩ cô chỉ đơn thuần đi chào hỏi bạn thôi, tôi đoán chắc họ sẽ không ngờ đến lời đề nghị này của cô đâu.

“Xin lỗi cậu nhé, bọn tớ chỉ định đi riêng với nhau thôi”, Hải Minh nói, ngữ điệu có vẻ “áy náy lắm nhưng không biết làm sao được”. Tôi đứng một bên mà không khỏi âm thầm bật một ngón tay cái, cậu ấy không đi làm diễn viên thì phí quá. Nhưng nhỡ cậu ấy nổi tiếng thì tôi lại có thêm hàng tá tình địch, nên thôi, cậu ấy chỉ nên làm Hải Minh ở bên cạnh tôi là được rồi.

“Thế thì tiếc quá”, Hương cười nói, nghe qua giọng cô thì đúng là tiếc thật, thậm chí tôi còn nghe ra được một chút thất vọng ở trong.

Tiếp theo, cô cùng Hải Minh có trò chuyện hỏi han qua một vài câu xã giao thông thường, tôi không nghe được thêm thông tin gì cần lưu ý từ đó, vì vậy chỉ có thể đứng đợi những người khác chụp ảnh ở Dốc Nhà Bò xong thôi.

Mọi người biết đấy, khi trong lòng bắt đầu cảm thấy gấp gáp thì thời gian sẽ trôi qua lâu hơn bình thường. Tình huống hiện tại của tôi chính là vậy, tôi đợi năm, mười phút mà như thể đang đợi năm, mười năm. Trong lòng không hiểu sao càng lúc càng bồn chồn, cũng may là cảm giác này không diễn ra quá lâu, bởi Hải Minh đã âm thầm vòng một tay ra sau nắm lấy tay tôi.

Ở trước mặt, cậu ấy vẫn nói chuyện với Hương bình thường, thi thoảng có đá một vài câu sang tôi để tránh cho việc tôi yên lặng quá lâu, sẽ khiến đôi bên lúng túng. Mặc dù tôi là người hướng nội nhưng khi cần xã giao thì cũng không đến mức bị động, lại có cậu ấy hiệp trợ bên cạnh nữa nên không thành vấn đề.

Mặt khác, nhờ có con măng tô ngoại cỡ so với quần áo bình thường che đậy, Hương cùng mấy người bạn đối diện gần như không thể đoán được chúng tôi đang vụng trộm nắm tay ở sau lưng. Cũng nhờ vậy, cảm giác thời gian của tôi đã trở lại bình thường, tôi không còn cảm thấy chờ đợi là mệt mỏi nữa, thay vào đó lại càng mong những người khác chụp lâu một chút, để tôi có thể hưởng thụ cảm giác này lâu hơn.

Đương nhiên, mong mỏi là mong mỏi, trên đời này chẳng ai lại vô duyên độc chiếm luôn cả con dốc rồi chụp hình không để ý đến người khác. Tôi cùng Hải Minh rốt cuộc cũng chụp hình được ở con dốc rồi sau đó cùng nhau chia tay Hương để rời đi. Trước khi đi, Hương có gọi cậu ấy ra một chỗ khá riêng tư để nói gì đó mà tôi không biết được.

Nhưng tôi tôn trọng riêng tư của hai người họ nên không mặt dày bám theo, chỉ ngồi đợi ở trên xe chơi điện thoại. Một lát sau, cậu ấy trở về rồi cười nói:

“Cậu đợi có lâu không?”.

“Không lâu, tớ còn không thiếu kiên nhẫn đến thế”, tôi cười đáp.

Xin lỗi, tôi nói dối đấy, giây phút cậu ấy bước ra nói chuyện riêng với Hương là tâm trạng của tôi lại rơi vào tình huống bồn chồn, lo âu. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, cuộc trò chuyện chỉ diễn ra năm phút ngắn ngủi nhưng so với trước đó, bây giờ tôi lại cảm thấy như đang đợi cậu ấy cả năm thập kỷ. Lúc đó, tôi đã nhận ra rằng, cô nàng này có khi là tình địch của tôi thật, bởi cảm giác phòng bị của tôi với cô càng ngày càng rõ rệt.

Tôi không mặt dày nghe lén hai người nhưng trên thực tế, tôi tò mò chết đi được, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào để hỏi cậu ấy. Ôm tâm trạng bồn chồn này, tôi ngồi sau lưng cậu ấy rồi đắm chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình, bắt đầu nghĩ có lẽ cậu ấy không cảm nhận tình cảm giống như tôi đâu, tất cả chỉ là sự ngộ nhận của bản thân tôi thôi.

Là tôi đã quá mong chờ rồi sao?

Tôi không biết nữa, thật sự không biết gì hết.

“Duy?”, cậu ấy đột nhiên gọi tên tôi, đúng vậy, là gọi thẳng tên khi không có người ngoài, chứ không đơn giản là “Tử Duy” như bình thường.

“Ừ, tớ đây”, tôi nhẹ giọng đáp mà không nhận ra rằng, hai tay mình đã không còn ôm chặt cậu ấy nữa, thay vào đó là buông lỏng khá nhiều.

“Cậu để ý đến chuyện của Hương hả?”, cậu ấy hỏi, và tôi nghe rất rõ.

Bình thường tiếng rít gió bên tai khi đi đường lớn lắm mà, tại sao lúc cậu ấy hỏi câu này thì gió lại đình công rồi?

Ông trời thực sự muốn tôi phải đối mặt với tình huống khó chịu này sao?

Mệt mỏi, phiền hà, không muốn trả lời. Tôi quyết định không đáp cậu ấy mà im lặng trên suốt quãng đường đi, tôi hiểu làm như vậy sẽ đẩy chúng tôi vào tình huống không được thoải mái nhưng tôi thật sự không biết nên mở miệng như thế nào và mở miệng với tư cách gì.

Nếu tôi là bạn, thậm chí là bạn rất thân thì cũng không có tư cách đi hỏi chuyện riêng tư của cậu ấy. Nhưng nếu tôi là một người có địa vị cao hơn thế thì sẽ khác, đừng nói là hỏi, tôi nhất định phải mắng cậu ấy một trận cho khuây khỏa ở trong lòng.

Đột nhiên, Hải Minh rồ máy lên tăng tốc một cách đột ngột, theo quán tính, tôi vội vàng vòng hai tay ra trước ôm chặt cậu ấy. Lúc này, cậu ấy cũng thả tốc độ chạy chậm lại, tay trái nhẹ nhàng đặt lên hai tay tôi ở trước bụng rồi nói:

“Duy à, không có cậu ôm thì tớ không quen. Tớ biết cậu có khúc mắc ở trong lòng nhưng yên tâm, tớ sẽ giải thích cho cậu mọi chuyện, cho nên, đừng buông tay ra, tớ lạnh lắm”.

Nữa rồi, lại là chất giọng trầm ấm “thòng tim” này, tôi không cưỡng lại được nó, không đợi đại não chỉ đạo, hai tay tôi đã ôm chặt cậu ấy về phía mình, khóe miệng nhịn không được cong lên đầy vui vẻ. Mọi suy nghĩ tiêu cực trước đó vậy mà không cánh bay đi mất.

Càng ngày, tôi càng cảm thấy mình bắt đầu bị mất đi lập trường của bản thân, cho dù bản thân đã quyết định gì rồi thì chỉ cần một câu nói của cậu ấy, tự thân tôi sẽ đạp đổ hết tất cả, tựa như thể chúng chưa từng tồn tại.

Ôi tình yêu thật đáng sợ, nó thay đổi cả con người của tôi luôn rồi.

“Lần sau đừng đột ngột tăng tốc như vậy nữa, đi chậm thôi”, tôi đặt cằm lên một bên vai cậu ấy rồi nói.

“Tớ làm cậu sợ rồi sao?”, cậu ấy nghiêng đầu sang hỏi.

“Không phải, sau lưng có xe cảnh sát”.

“Hả?”.

Người cậu ấy đột nhiên cứng đờ ra, tốc độ thả chậm lại không ít, theo đó, một chiếc xe cơ động liền chạy ngang qua người chúng tôi, ngồi trên là hai anh cảnh sát giao thông áo vàng thường thấy ở các ngã tư lớn trong thành phố.

Ngay lúc tôi thoát ra được “bể khổ” do mình tạo ra thì cũng vô tình nhìn thấy hai người họ qua kính chiếu hậu xe máy, nên mới cố ý nhắc nhở Hải Minh. Không nghĩ tới là cậu ấy lại không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, thậm chí tôi còn sợ ban nãy họ đã nhìn thấy cậu ấy đột nhiên tăng tốc ở giữa đường nên đuổi theo. May mắn, mục tiêu của họ không phải là chúng tôi mà là một nhóm người khác ở trước mặt.

Tôi cúi đầu dựa vào vai cậu ấy rồi bật cười thành tiếng, bờ vai run lên không ngừng. Về phần Hải Minh, cậu ấy vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại đâu, xem ra cú “dưa bở” kia đủ sức tác động đến cậu ấy rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, ngày sau cậu ấy đi xe sẽ chú ý đến tốc độ cùng cảnh sát giao thông hơn.

Bên cạnh đó, nếu cậu ấy chỉ để ý mỗi tôi mà không nhìn lấy đường đi thì quá nguy hiểm, một lát nữa phải mắng một trận mới được, tiện thể cũng xả nốt “cục tức” bị dồn nén ở trong lòng luôn.