Cam Lai

Chương 58: Hòa hợp (1)




Oanh!

Trong đầu tôi bùng nổ một tiếng vang dội, tựa như vụ nổ Big Bang khai sáng cả vũ trụ, đầu óc tôi như muốn choáng váng ngay tại chỗ.

“Chưa chuẩn bị tinh thần” là thế nào?

Làm sao cậu ấy biết tôi định nói gì?

Liệu có phải chính cậu ấy cũng đang có tình cảm với tôi?

Không thể nào, chuyện này quá mức phi lý rồi, chắc tôi đang nằm mơ, không phải sự thực đâu. Nhưng hơi ấm từ tay cậu ấy quá chân thật, nó thật đến nỗi tôi muốn nằm mơ cũng không được, chỉ có thể tin tưởng nó là một sự thật không thể chối cãi.

Hơi thở của tôi càng lúc càng nặng nhọc, đồng dạng, cậu ấy cũng như vậy, ở khoảng cách này, tôi nghĩ cả hai đều có thể nghe tiếng tim đập liên hồi như trống trường của nhau. Cậu ấy giống như tôi, cũng hồi hộp, thậm chí, tôi càng nghe lại càng cảm nhận được nhịp đập của cậu ấy còn nhanh hơn cả tôi. Trên mặt cậu ấy đã dần xuất hiện một tầng ửng đỏ do xấu hổ nhưng cậu ấy vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt tôi.

Ánh mắt ấy, cuối cùng tôi cũng đọc được, qua không biết bao nhiêu năm tháng, rốt cuộc, tôi cũng đọc được cậu ấy đang muốn nói gì rồi.

“Chờ tớ”.

Đó là những gì tôi đọc ra được từ ánh mắt đó, cậu ấy không nói nhưng cửa sổ tâm hồn của cậu ấy đã truyền tải đủ rồi. Tôi thu tay của mình về rồi nắm lấy bàn tay đang chặn miệng mình, sau đó liền hôn nhẹ lên đó rồi đặt lên má mà mỉm cười. Tôi quyết định tạm giữ kín miệng mình, chờ đến lúc thích hợp hơn. Quả nhiên, khi yêu ai, dù xác suất thành công thế nào thì vẫn nên nói ra, trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nội tâm tôi bây giờ không chỉ đơn giản là nhẹ nhõm thôi đâu, thậm chí nó còn đang có xu hướng muốn bay vọt lên thẳng trời cao luôn rồi.

“Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn đi”, tôi nhẹ giọng nói.

Cơn buồn ngủ lúc trước đã biến đi mất, bây giờ tôi chẳng còn thiết chuyện ngủ nghỉ nữa, chỉ muốn dành thêm nhiều thời gian “tỉnh táo” với cậu ấy thôi.

Hải Minh không đáp lại vội, cậu ấy vẫn còn ngây người ra nhìn lấy tôi bằng đôi mắt chăm chú đê mê không dứt, có vẻ như đến cậu ấy còn chưa tin vào hiện thực này. Tôi có thể hiểu cho cậu ấy, đồng thời cũng tò mò không biết bằng cách nào cậu ấy lại có thể đồng điệu cảm xúc với tôi đến như vậy.

“Hải Minh, chúng ta đi ăn thôi”, tôi nhẹ giọng nói lại một lần nữa.

Lần này, cậu ấy nghe được.

“Ừ, đi ăn đi”, chất giọng trầm ấm quen thuộc ấy lại vang lên, kèm theo nó là một nụ cười tươi tắn quen thuộc. Tôi đã nhìn nụ cười này nhiều lần rồi nhưng lần này nhìn thấy nó thì trong lòng lại dấy lên những cảm xúc dạt dào khó tả. Nụ cười này chỉ nên thuộc về tôi thôi, tôi không muốn người khác thấy được cậu ấy như thế này.

Nhưng may là tôi kiềm chế được dục vọng chiếm hữu của mình, thật đáng sợ, chỉ mới bắt lấy được cơ hội thôi mà tôi đã khó lòng kiểm soát bản thân mình lại rồi. Sức mạnh của tình yêu đáng sợ hơn những gì tôi từng biết nhiều. Cảm xúc bây giờ của tôi cực kỳ mãnh liệt, so với lúc tôi yêu người cũ lại càng mãnh liệt hơn không chỉ gấp đôi, gấp ba. Nếu cảm xúc có thể cháy, vậy tôi đã sớm thành tro tàn.

Tôi rời khỏi giường trước cậu ấy, từ tốn mang lại áo khoác cùng giày rồi đứng đợi. Cậu ấy không để cho tôi đợi lâu, tác phong của cậu ấy rất nhanh, cũng rất gọn gàng. Hai chúng tôi đứng đối diện nhau, chiều cao không chênh lệch bao nhiêu nhưng cảm xúc lại đồng điệu khó lường. Tôi chủ động đưa tay ra phía trước, cậu ấy liền mỉm cười nắm lấy rồi cho vào trong túi áo măng tô.

. . .

Nhu Vân đã lên danh sách giúp tôi những quán ăn cần phải đi khi lên Đà Lạt, danh sách cực kỳ dài, tôi cũng xem qua từ trước, thậm chí đã đánh dấu một vài chỗ có vị trí nằm gần khách sạn Chòi. Chỗ chúng tôi ăn trưa nay chỉ là một quán cơm bình dân, giá cả khá mềm nhưng đồ ăn lại cực kỳ ngon. Gu ăn uống của tôi khá giống với Nhu Vân nên nếu cô nói ngon thì nó sẽ ngon thật, về phần Hải Minh, cậu ấy ăn giống tôi, chỉ cần có thêm nhiều rau là xong.

Quán cơm đó cách Chòi chỉ có tầm năm phút đi bộ, vừa vặn, chúng tôi bây giờ lại muốn đi bộ cùng nhau. Đi xe trên đường phố Đà Lạt không dễ, nhất là với những người có tay lái yếu nhưng bù lại, đi bộ ở đây lại là sự lựa chọn thích hợp nhất, bởi nó giúp tăng trải nghiệm du lịch lên đến một cấp bậc cao hơn rõ rệt. Tuy nhiên, chúng tôi lại không để ý chuyện đó, chỉ cần có thêm thời gian ở bên nhau, như vậy là đủ rồi.

Tôi với cậu ấy đi lại rất tự nhiên, hai tay vẫn nắm chặt nhau trong túi áo măng tô. Người đi lại trên đường tinh mắt vẫn để ý đến nhưng chẳng nhìn nhiều, mà cho dù có nhìn thì tôi cũng không ngại. Nơi đây vốn là đất khách, chúng tôi chỉ là lữ khách đến đây du lịch, hai bên chỉ như người dưng nước lã. Sự việc diễn ra tại nơi đây thật sự chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng tôi ở dưới Đà Nẵng một chút nào, nên tôi không sợ bị người ta kỳ thị hay chỉ trỏ. Huống hồ, có Hải Minh ở bên cạnh rồi thì không lý gì tôi phải sợ cả, bởi tôi không cô đơn.

Dọc đường đi, chúng tôi vẫn nói chuyện cười đùa với nhau như thường, không chỗ nào thể hiện ra sự lúng túng vì tình huống lúc nãy ở trong phòng, nói theo cách của Hải Minh thì có lẽ đây là “chuẩn bị tinh thần”. Nhìn từ bên ngoài, bây giờ chúng tôi trông thật giống một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, làm tôi thật sự trông mong vào kỳ nghỉ lần này quá.

Hai người chúng tôi ăn bữa trưa khá đơn giản, mỗi người làm một đĩa cơm thập cẩm có đầy đủ rau, dưa, thịt, cá là đủ rồi. Đúng như Nhu Vân nói, quán cơm bình dân này rất ngon, mấy món ăn được nêm nếm rất vừa miệng, không hề nhạt nhưng cũng không quá mặt, ăn kèm với cơm thực sự tuyệt hảo.

Hải Minh rất thích mấy món ăn ở đây, cậu ấy ăn đến tận hai đĩa, đồng thời cũng ngốn hơn hai đĩa rau đầy ắp. Dì chủ quán ngạc nhiên không thôi, bởi bình thường vốn đâu có người trẻ tuổi nào ăn nhiều rau đến thế. Khi kết thúc bữa ăn, cậu ấy cũng vừa vặn ngốn xong đĩa rau thứ ba.

Sau đó, chúng tôi đứng dậy thanh toán rồi đi dạo quanh quẩn khu vực quanh Chòi để tiêu hoá, tiện thể cũng đi ngắm cảnh một phen. Mặc dù là buổi trưa nhưng vì đang là mùa đông nên tôi chẳng thấy một ánh mặt trời nào, vừa vặn, thời tiết như này lại hợp ý tôi vô cùng. Trời vừa đẹp mà người đi bên cạnh cũng đẹp nữa.

Tôi nhìn cậu ấy mà vô thức nở một nụ cười, cậu ấy nhìn sang rồi cười nói:

“Mặt tớ còn dính đồ ăn hay sao mà làm cậu cười vậy?”.

“Không, tớ chỉ thấy cậu đẹp trai thật đấy, nhìn nhiều không chán”, tôi mỉm cười đáp lại.

“Vậy nhớ nhìn kỹ một chút, tìm xem có chỗ nào xấu không”.

“Để làm gì?”.

“Để tớ đi tút tát lại cho đẹp”.

Nghe vậy, tôi liền nhịn không được đưa tay bụm miệng bật cười thành tiếng.

“Cậu cũng có khiếu khôi hài rồi đấy”, tôi nói.

“Bộ đó giờ tớ không có hả?”.

“Không, cậu nhạt lách”.

“Vậy cậu chia cho tớ một ít muối đi”.

“Để đấy, tối ghé chợ tớ mua cho cậu mấy cân”.

Vừa nói chuyện, hai chúng tôi vừa bật cười không rõ lý do, đoạn đối thoại của chúng tôi rất bình thường, thậm chí không có chỗ nào hài hước nhưng chúng tôi vẫn có thể cười được. Đôi khi, không cần thứ gì đó quá mức kích thích đâu, chỉ cần có thể ở bên nhau thì mấy câu nói bình thường cũng đủ khiến chúng tôi vui vẻ rồi.

Bình thường, tôi có thể xem là một người biết cách ăn nói, những người từng nói chuyện với tôi đều nhận xét những câu chuyện tôi nói không gây nhàm chán, thậm chí càng nghe càng cảm thấy thú vị. Khi ở cạnh Hải Minh, tôi nói rất nhiều, nhiều hơn hẳn bình thường, đương nhiên, câu chuyện cũng thú vị hơn không chỉ vài lần.

Người ta thường nói, hành động vô thức phản ánh tiềm thức ẩn sâu bên trong một con người, tôi yêu Hải Minh, đó là sự thực, mọi hành động của tôi đều trở nên vượt lẽ thường mỗi khi ở gần cậu ấy. Và nói thật, tôi thích điều đó, thích đến chết đi được.

“À, Tử Duy này, chúng ta mua cái đó đi”, Hải Minh đột nhiên cắt ngang, tiện thể chỉ tay vào sạp hàng nhỏ ở ven đường, bên trên là hàng đống thú bông cùng các loại chăn nệm được bày ra khá gọn gàng. Tôi còn không hiểu ý của cậu ấy là gì cho đến khi tiếp cận gian hàng đó.

Thì ra, thứ cậu ấy muốn mua là một loại mũ bóp hơi tai vểnh mới nổi gần đây. Tôi biết loại này chủ yếu thông qua Nhu Vân, vì cô là một người hâm mộ Kpop cuồng nhiệt lâu năm, dạo gần đây cô chia sẻ trên trang cá nhân khá nhiều về hình ảnh mấy cái mũ này. Tôi không nghĩ người ta lại bán ở nước mình nhanh đến thế.

Mẫu mã tạm thời không có nhiều, chỉ có ba loại là thỏ, sói cùng Pikachu, trong đó loại sói không thể bóp hơi, chỉ có đội cho vui thôi. Tôi lấy mũ thỏ chụp lên đầu mình rồi bóp thử, quả nhiên, tôi có thể cảm nhận được một bên tai của mình giật nảy lên khá đột ngột. Thế là tôi liền bóp thêm mấy cái, cái tai liền giật liên hồi không ngừng, càng bóp lại càng thích.

Tách!

Hải Minh đột ngột dùng điện thoại chụp ảnh lại làm tôi không kịp trở tay nhưng tôi cũng không cướp máy làm gì, mấy bức ảnh cũ ngày trước còn không thể xóa được thì bức này cũng có số phận tương tự thôi. Trước mắt cứ để đó đi, chờ ngày sau tìm cơ hội khác xóa đi là được.

Tôi lườm cậu ấy rồi quay sang trả giá với chủ sạp hàng, cái mũ này khá vui, mua về chơi cũng không tệ. Giá lúc đầu khá chát, là một trăm năm mười ngàn, tôi còn lạ gì với cách mở hàng bằng giá cao chót vót như thế này nữa, nên đành phải trả xuống.

Kì kèo một hồi, chủ sạp hàng đưa ra giá tám mươi ngàn, giá cũng không đến nỗi, nhưng vì có người bố là dân kinh doanh chính hiệu nên không đời nào tôi lại dễ bị lừa mua với cái giá mà mình nghĩ là “rẻ” được. Trả giá một hồi, tôi rốt cuộc cũng bóp giá đến gần với giá gốc nhất, tiện thể cũng lấy một cái cho Hải Minh.

Tôi đã mua mũ thỏ rồi nên tự nhiên sẽ mua luôn cho cậu ấy một mũ Pikachu. Mọi người đừng nghĩ thỏ phải đi đôi với sói, không phải đâu, mục đích ban đầu mua của cậu ấy vẫn luôn là phần bóp hơi chứ không phải là mặt hình tượng. Thân quen với cậu ấy lâu như vậy rồi nên tôi còn lạ gì nữa, đọc được chút suy nghĩ này của cậu ấy chỉ là chuyện đơn giản thôi.