Cam Lai

Chương 52: Đêm không ngủ (3)【Góc nhìn của Hải Minh】




Sáng nay.

Ngay khi Tử Duy trở về lều trại của lớp, tôi mới có thể đặt lưng xuống để đi ngủ nhưng không phải cứ ngủ là vào giấc, bởi đám con gái lớp tôi hỏi rất nhiều câu liên quan đến cậu ấy. Có vẻ như đến chính bọn họ cũng không ngờ quan hệ của tôi với cậu ấy tốt ngoài dự liệu đến như vậy đi. Mặt khác, bọn họ cảm thán nhiều nhất vẫn là cặp hình xăm nổi bật kia, có người nói ban đầu thấy cậu ấy “ngoan hiền” như vậy nên ai cũng nghĩ là Good Boy, về sau thay đổi phong cách thì đỡ hơn khá nhiều. Còn bây giờ thì danh xứng với thực rồi, Play Boy còn hơn cả Play Boy.

Tôi bắt đầu cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, trước đây Tử Duy kín đáo quá nên chỉ có mỗi tôi biết được, bây giờ tôi sợ không giữ nổi cậu ấy ở bên người rôi, phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.

Nói xấu?

Không được, cậu ấy không có điểm xấu nào cả, với lại, làm sao tôi có thể nói xấu cậu ấy đây. Nếu để cậu ấy biết thì chẳng phải tự ôm tạ vào thân rồi sao, không được, không được, cách này không được.

Tán tỉnh những người có ý với cậu ấy?

Cũng không ổn, như vậy thì cả đời không thoát được khỏi cái danh Fuck Boy này mất. Hơn nữa, tán tỉnh người khác ngoài cậu ấy thật sự khiến cảm giác tội lỗi trong tôi càng lúc càng nặng, đây không phải biện pháp tốt, vừa hại mình, lại vừa mệt mỏi.

Hay là tán tỉnh cậu ấy luôn?

Cách này … là tốt nhất nhưng rủi ro cao quá, cậu ấy chiều chuộng tôi không có nghĩa cậu ấy có tình cảm đặc biệt với tôi. Mặc dù chưa nhìn thấy cậu ấy thân mật với cậu trai nào khác ngoài tôi nhưng tôi lại từng nhìn thấy cậu ấy cùng Nhu Vân. Nếu không hiểu rõ quan hệ giữa hai người cậu ấy thì có khi tôi cũng cho rằng bọn họ đang hẹn hò đấy. Trừ những chỗ nhạy cảm ra thì cả hai người đụng chạm nhau khá thoải mái, tôi còn thầm rủa Nhu Vân không ít đâu.

Càng nghĩ, tôi lại càng thấy đau đầu, bây giờ tôi chẳng còn hơi sức đâu để tâm đến mấy câu hỏi của đám con gái trong lớp nữa, tâm trí tôi bây giờ chỉ có mỗi Tử Duy thôi. Nhưng tiếng lải nhải của bọn họ vang lên không ngừng, làm tôi cảm thấy khá khó chịu, đến lúc nhịn không được nữa, đành phải nói:

“Tớ buồn ngủ rồi, để tớ ngủ một chút đi”.

Nói là vậy nhưng ở bên ngoài, tôi vẫn cố tỏ vẻ đáng thương một chút để đám con gái nhượng bộ. Quả nhiên, chiêu này dùng rất tốt, dùng mười lần thì cả mười lần đều hiệu quả như nhau. Cuối cùng tôi cũng lấy lại được không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Ngay lúc chuẩn bị vào giấc thì đột nhiên, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của Tử Duy vào đêm cuối tháng tám ở Windy Pub. Tôi giật mình bật người ngồi dậy rồi vội vàng mang dép chạy sang lều trại lớp một.

Thôi xong, sao tôi lại quên mất thói quen ngủ của cậu ấy được chứ, khi đi ngủ, ai biết được cậu ấy có tự mình cởi quần áo ra như lần trước không.

“Hải Minh, không ngủ hả?”

“Cậu đi đâu vậy?”.

Mấy đứa bạn cùng lớp lên tiếng hỏi nhưng tôi không nghe thấy, bây giờ trong đầu tôi bắt đầu lo sốt vó đến nơi rồi đây. Lúc sang lều trại của lớp một, tôi rất nhanh tìm được Tử Duy giữa biển người, dù sao bây giờ cũng không có mấy người nằm ngủ trừ những người tham gia Trò Chơi Lớn lúc đêm.

“Ủa, cậu sang đây làm gì vậy?”, Nhu Vân hỏi, cô nàng cũng là người đầu tiên phát hiện tôi, trên tay cô bây giờ là một tấm chăn mỏng được gấp khá gọn gàng nhưng dường như cô nàng đang có ý định xổ nó ra lại. Chỗ Nhu Vân cách Tử Duy gần nhất nên không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu, cô nàng định đắp chăn giúp cậu ấy. Tự nhiên trong người tôi cảm thấy khó chịu quá, nhưng may là tôi kiểm soát mình lại được.

“À, Tử Duy để quên đồ, tớ qua đưa thôi”, tôi đáp.

“Cậu ấy đi ngủ rồi, hay để tớ cầm giúp cho, lúc nào cậu ấy tỉnh thì tớ sẽ trả lại”, Nhu Vân nói.

“Thứ này không thể để con gái cầm được, tớ bỏ vào túi cậu ấy là được rồi”.

Thật lòng thì tôi rất muốn tát vào mặt mình lúc này, khi không tự nhiên lại nói mấy câu dễ gây hiểu lầm, nhìn vào ánh mắt của Nhu Vân là biết, tràn ngập sự khinh bỉ không bờ bến. Bình thường cô đã chẳng “nương tay” với tôi thì bây giờ lại càng không thể nào “nương tay” được. Mặc dù cảm thấy hơi ngại bởi lời mình nói nhưng tạm thời tôi vẫn cảm thấy yên tâm bởi Tử Duy vẫn chưa nổi hứng cởi quần áo ra.

Nhu Vân không để ý đến tôi nữa, cô nàng chỉ vị trí túi cho tôi rồi đi đắp chăn cho cậu ấy, tiện thể cũng vắt chăn qua cho những người khác nằm bên cạnh. Tôi cũng không hơi đâu đứng đực ra đó, đã viện một cái cớ rồi thì phải diễn cho trót. Sau khi giả vờ cho “thứ gì đó” vào trong túi cậu ấy thì tôi không vội trở về, thay vào đó ngồi lại cạnh cậu ấy để trò chuyện với những người đã tỉnh, mục đích chính vẫn là canh chừng..

Trò chuyện được một hồi, hai mắt tôi thật sự không chống đỡ cơn buồn ngủ được nữa, đành phải xin phép mượn chỗ nằm một chút. Cũng may không ai từ chối nên tôi có thể quang minh chính đại nằm cạnh Tử Duy, Nhu Vân cũng cho tôi một tấm chăn mỏng khác để đắp tạm. Thấy cô tốt như vậy, tự nhiên tôi cảm thấy ân hận mấy lời “rủa” trước đó của mình quá. Quả nhiên một khi đã lên cơn ghen thì đầu óc không cách nào tỉnh táo được, toàn làm mấy chuyện không đâu.

Nhân lúc không mấy ai để ý, tôi hất chăn trên người Tử Duy ra rồi cùng cậu ấy đắp chung một tấm chăn. Tôi giả vờ ngủ được một lúc, sau đó liền vươn tay, vươn chân ra ôm chặt cậu lại, phòng trường hợp lúc tôi ngủ đi thì cậu ấy sẽ không thể cựa quậy tay chân để cởi đồ ra giữa thanh thiên bạch nhật.

Người cậu ấy thật ấm, thời tiết cũng sắp chuyển lạnh rồi nên cậu ấy cứ như “nguồn ấm” của tôi vậy. Mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhưng khi nằm với cậu ấy, cả thế giới cứ như chỉ còn mỗi hai chúng tôi, thật yên bình, thật ấm áp.

. . .

Đến trưa, tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của Nhu Vân, gương mặt cô hốt hoảng, tôi không hiểu lắm cho đến khi nhìn sang bên cạnh. Mọi người bây giờ đều ra sức để gọi Tử Duy dậy. Từ việc hét lớn ở bên tai cho đến việc dựng người ngồi thẳng dậy, không việc gì không làm, thậm chí có người còn định cầm chai nước tạt vào để cậu ấy tỉnh nữa cơ nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Sau khi cẩn thận kiểm tra tình huống người cậu ấy thì tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tôi nói:

“Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi”.

“Ngủ gì mà như xác chết vậy?”, một cậu bạn hỏi, vẻ mặt nghi hoặc khó tin.

“Vẫn có trường hợp này mà, mẹ tớ làm bác sĩ nên tớ có thể cam đoan, cậu ấy chỉ đang ngủ thôi”, tôi khẳng định.

Như đã nói, mẹ tôi là bác sĩ, mà không phải bác sĩ bình thường đâu, bà rất có tiếng trong giới y khoa. Tại thành phố, chỉ cần báo tên mẹ tôi thì không bác sĩ nào là không biết nên những gì bà nói đều có căn cứ và tính xác thực chắc chắn. Mẹ từng dạy tôi cách phân biệt giữa một người đang ngủ và một người bị ngất nên không lý nào tôi nhận biết sai được, cùng lắm thì có thể gọi điện để xác nhận lại.

Và sự thực là bây giờ tôi cũng đang xác nhận lại tình huống của Tử Duy với mẹ đây, y khoa vốn dĩ không phải chuyên ngành của tôi, tôi không đời nào tự vỗ ngực bảo rằng mình giỏi hơn bác sĩ được. Mặt khác, có bác sĩ xác nhận thì bạn cùng lớp của cậu ấy mới an tâm.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa thì hội trại cũng kết thúc, tôi tự mình xung phong đưa cậu ấy về nhà, dù gì tôi cũng đi xe buýt nên không cần thiết phải lo đến chuyện xe cộ. Cõng cậu ấy trên lưng, tôi có cảm giác như mình đang cõng cả thế giới, cậu ấy là cả một thế giới của tôi. Ngực cậu ấy áp rất sát với lưng tôi, nhịp tim của cậu ấy vang lên rất rõ ràng và đều đặn.

Thình thịch, thình thịch!

Theo đó, tim tôi cũng hòa chung vào nhịp đập của cậu ấy, tâm hồn chúng tôi bây giờ cứ như đã đồng điệu với nhau luôn rồi. Cậu ấy nằm trên lưng tôi không yên vị một chút nào, cả người cứ hay trượt xuống liên tục, mỗi lần như thế là tôi phải xóc cậu ấy lên để lấy lại tư thế cho phù hợp. Chưa kể, tôi cũng nhân dịp này “xơ múi” cậu ấy một chút.

Mông cậu ấy rất căng, lại còn tròn nữa, cậu ấy tập gym gần như toàn cơ thể nên các khối cơ phát triển rất đều, cơ mông càng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tôi trực tiếp chạm vào mông cậu ấy như thế này, trước đây chỉ toàn cậu ấy chạm rồi véo mông tôi thôi. Còn bây giờ, tôi rất hài lòng, nếu có thể, tôi bóp mông cậu ấy hết cả buổi luôn cũng được. Dù sao cậu ấy vẫn đang ngủ say như chết, đảm bảo không thể biết được tôi đang làm gì đâu.

. . .

Ngồi trên tuyến xe buýt trở về thành phố, tôi để cậu ngồi dựa đầu vào vai mình. Cậu ấy ngủ say như chó con, có làm gì cũng không khiến cậu ấy tỉnh dậy được. Trên người cậu ấy đột nhiên bị vạt nắng giữa trưa phủ lên, tôi liền nhanh chóng lấy áo khoác của mình đắp giúp cậu ấy. Xe buýt không có rèm che, đây quả thực là thiếu sót lớn, lúc về phải nhắn tin phàn nàn mới được

Tôi đưa tay lên chỉnh lại mấy lọn tóc chỉa lung tung ở trên đầu cậu ấy, một ý nghĩ bất chợt nảy lên ở trong đầu, tôi nhìn đỉnh đầu của cậu ấy mà mỉm cười, sau đó từ tốn đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

“Xem như đây là nụ hôn đầu tớ tặng cậu đi”, tôi nói thầm ở trong lòng.

Trong xe buýt bây giờ chỉ có mỗi hai người chúng tôi cùng bác tài, bác tài lo tập trung lái xe nên sẽ không để ý đến chúng tôi làm gì, thành thử, tôi lại có không gian riêng để tiếp tục “xơ múi” cậu ấy tiếp. Tôi từ tốn đan tay mình vào tay cậu ấy, cảm nhận sự vừa vặn này mà tự mỉm cười. Thi thoảng, tôi lại đưa tay lên chọt nhẹ vào môi cậu ấy, căng mọng và mềm mại, đây là hai từ tôi có thể nghĩ ra khi miêu tả môi của cậu ấy. Nếu có thể trực tiếp hôn lên đó thì tôi không còn gì phải hối tiếc nữa, chỉ là tạm thời tôi không làm.

Tôi có thể hôn đầu, hôn trán, hôn tay, thậm chí là hôn má cậu ấy nhưng tôi tuyệt đối sẽ không hôn môi. Hôn môi có ý nghĩa thiêng liêng, bởi nó đánh dấu cho sự bắt đầu của một mối quan hệ yêu đương. Tôi rất muốn hôn cậu ấy nhưng chỉ khi chúng tôi thành người yêu, tôi mới có được “đặc quyền” chiếm lấy đôi môi căng mọng và mềm mại đó thôi .

“Tử Duy, tớ theo đuổi cậu nhé?”, tôi ghé miệng lại gần cậu ấy rồi nói nhỏ.

“Ưm …”, cậu ấy đột nhiên cựa quậy nói mớ mấy tiếng không rõ ràng. Cậu ấy an tĩnh ngủ hết cả buổi không phát ra một tiếng nào, vậy mà lại lên tiếng vào ngay lúc này, tôi thật sự không biết phải nói như thế nào nữa. Tôi khẽ mỉm cười rồi hôn nhẹ lên bàn tay vừa vặn đang bị tôi đan chặt.

“Cậu đồng ý rồi đấy”.

Xe buýt vẫn lăn bánh ở trên đường, tốc độ không nhanh nhưng nếu đi thì nó vẫn sẽ cập bến như cũ. Ước gì thời gian bây giờ có thể ngừng trôi, để tôi có thể sống trong hạnh phúc này lâu hơn, dù chỉ một chút thôi cũng được.