Cam Lai

Chương 50: Đêm không ngủ (1)【Góc nhìn của Hải Minh】




Nước chảy róc rách từ vòi sen, tôi chống hai tay ở trên thành bồn rồi nhìn lấy mình ở trong gương. Gương mặt có hơi đờ đẫn vì ngủ khá nhiều nhưng chí ít, tinh thần vẫn tỉnh táo đôi chút. Tôi cúi đầu rửa mặt rồi đánh răng, tiện thể cũng thay lại quần áo mới sau khi đã tắm táp xong.

Ting!

Tiếng thông báo điện thoại vang lên, tôi vô thức cầm lấy điện thoại xem một chút, tay còn lại vẫn miệt mài dùng khăn để lau khô đầu. Bên trên màn hình là tin nhắn trong nhóm của lớp, chúng nhảy liên hồi như một đoạn code chạy trên máy tính không ngừng nghỉ, nội dung đa dạng nhưng không đến mức quá chú ý. Tôi thoát ra ngoài rồi vào khung tin nhắn NINE của Tử Duy.

『Ừ, ngủ ngon』

Đây là tin nhắn cuối cùng ngày hôm nay của cậu ấy, tôi nhìn vào đó mà nở một nụ cười, không biết từ bao giờ, tôi lại đi để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này. Đúng hơn thì cứ liên quan đến cậu ấy là tôi sẽ cố gắng nhìn nhiều một chút. Tôi lướt tay kéo lên trên xem lại mấy đoạn hội thoại nhiều ngày trước, dạo gần đây, chỉ cần không bận việc thì tôi sẽ lên NINE để đọc lại mấy mẩu tin nhắn vụn vặt này, thi thoảng còn tự bật cười vì mấy chuyện đùa đã cũ.

Xem không được bao lâu, tôi vô thức thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, không biết nên diễn tả ra sao nhưng đây là lần đầu tôi nói dối Tử Duy. Tôi nhắn cậu ấy bây giờ muốn đi ngủ nhưng thực tế là đang đi tắm, từ sau khi đưa cậu ấy về nhà đến giờ, tôi đã ngủ được một giấc rất dài rồi, đêm nay xem chừng phải thức khá lâu đây.

Tôi đi vào bếp, tiện thể bắt một bình siêu tốc để pha mì tôm, tuy rằng tôi đã ăn tối rồi nhưng bụng vẫn còn reo đói không ngừng. Nhiều khi, cá nhân tôi phải chịu thua với sức ăn của mình, ước gì có thể chuyển nó sang cho Tử Duy một chút thì tốt quá. Cậu ấy không gầy, tôi đương nhiên hiểu rõ, chỉ là lúc ôm lại có cảm giác thiếu thịt, cơ bắp của cậu ấy rắn chắc thật sự, tôi còn đang ngờ vực liệu tỷ lệ mỡ trong người cậu ấy có phải chỉ rơi vào tầm mười đến mười lăm phần trăm không nữa. Dáng người cậu ấy thực sự rất chuẩn, nếu mang lễ phục lên người thì chắc phải đẹp không chỗ chê.

Trong lúc đợi nước sôi, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Vân Anh.

『Em lấy được ảnh từ bên ban tổ chức chưa?』

Không thấy trả lời, rõ ràng trạng thái đang online mà, xem ra con bé này dám lơ cả tôi luôn rồi. Cùng lúc đó, tiếng bình siêu tốc báo hiệu đã đun nước xong, tôi tạm đặt điện thoại xuống rồi chế nước pha mì.

Ting!

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, không đúng lúc gì cả, tôi nghiêng người nhìn qua một chút, rốt cuộc con bé này cũng trả lời lại.

『Trên đời này có ông anh nào lại chuyên lợi dụng quan hệ đến thế không?』

Tôi:『Có anh đây』

Vân Anh:『Toàn bộ da trên người anh dồn hết lên mặt rồi hả?』

Tôi:『Bây giờ em mới biết sao? Muộn rồi đấy』

Tôi vừa nhắn xong, Vân Anh đã nhắn lại một biểu tượng giận dỗi, đồng thời cũng không quên gửi thêm một đường dẫn album ảnh chụp từ hội trại. Con bé này đúng là ngoài nóng mà trong cũng nóng, từ nhỏ đến lớn cứ phải cà khịa một vài câu thì mới chịu tập trung vào vấn đề chính.

Tôi:『Cảm ơn em nhé, hôm nào anh đãi một bữa』

Có làm việc thì có thưởng, tôi cũng không hoàn toàn là người lợi dụng quan hệ để làm chuyện riêng như Vân Anh đã nói.

Vân Anh:『Một suất lẩu nướng cao cấp vào cuối tháng』

Không, tôi rút lại câu hồi nãy, không nên tính phí với con bé này, có ngày sạt nghiệp mất. Đáng tiếc, lời đã nói, tin nhắn đã gửi thì không đời nào có thể rút lại, đành phải muối mặt chuẩn bị tiền để đãi cái dạ dày không đáy kia mới được.

Theo đường dẫn kia, tôi vào bên trong thư mục ảnh rồi bắt đầu lục lọi tìm tòi mấy bức ảnh có Tử Duy cùng tôi ở trong. So với ảnh được chụp lén bằng điện thoại thì ảnh được chụp công khai bằng máy ảnh sẽ chân thực cùng sắc nét hơn rất nhiều. Tử Duy không tham gia quá nhiều trò nhưng vì cậu ấy khá có tiếng nên số lượng ảnh lại không ít. Thông thường, xen lẫn những bức ảnh đầy chất lượng thì kiểu gì cũng sẽ có những bức chụp bị rung máy hoặc run tay, thậm chí là mấy bức “dìm hàng” nhưng không ngờ tôi lại không tìm thấy được bức nào trong số chúng.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy đội truyền thông của khoa làm ăn có tâm ngoài ý muốn phết, không cần biết là vì lý do gì nhưng tấm nào tấm nấy có mặt Tử Duy đều xuất sắc không chỗ chê. Tôi điên cuồng lưu chúng về máy không chớp mắt, lúc bắt gặp mấy tấm ảnh khoe thân thì sau khi lưu về, tôi cũng tiện tay xóa chúng ra khỏi album. Bây giờ tôi đang dùng tài khoản phụ ẩn danh nên dù có người cố tình tìm ra nguyên nhân thì cũng chẳng tìm được đâu.

Mặt khác, hiện tại số ảnh này vẫn chưa bị tuồn ra ngoài, chỉ có một vài thành viên trong ban tổ chức mới xem được thôi nên tôi phải tranh thủ xóa đi mấy bức ảnh “nhạy cảm” của Tử Duy mới được. Mà phiền hà một chuyện là tay chụp ảnh này sao lại chụp cậu ấy nhiều thế không biết, nhất là từ đoạn cậu ấy cởi áo để lộ hình xăm ở trên hai cánh tay sau khi bị bóng nước cùng bột mì tấn công.

Nói đến bóng nước cùng bột mì, tôi lại không thể không nghĩ đến Thanh Hoa, mặc dù đã đoán trước thể nào cô cũng sẽ chuẩn bị mấy trò để tôi khoe thân nhưng không ngờ là ngay sáng hôm qua, Tử Duy lại bị đám con gái lớp tôi chụp lén lại. Kết quả cậu ấy lại bị vạ lây. Lúc chiều tôi có sang lớp cậu ấy xem một chút thì phát hiện ra cậu ấy vẫn chỉ mang một túi đeo chéo như bình thường, loại túi này đảm bảo sẽ chẳng đủ không gian để chứa đựng thêm quần áo đâu. Cũng may là mấy bữa nay chị gái tôi cãi nhau với chồng đến mức phải về nhà mẹ đẻ để tránh mặt, nên tôi cũng tiện đường nhờ chị ấy mang hộ thêm một bộ quần áo nữa lên trại giúp. Không ngoài dự đoán, bộ quần áo đó rốt cuộc cũng có chỗ để dùng.

Lúc xóa xong mấy bức ảnh “nhạy cảm” của Tử Duy, tô mì của tôi cũng trương lên hết cả rồi nhưng may là vẫn còn chút nước, ăn không đến nỗi ngán, dù sao trong nhà vẫn còn không ít rau sống.

. . .

Sau khi giải quyết được cái bụng đói của mình, tôi trở về phòng, khóa trái cửa rồi bắt đầu xem lại mấy bức ảnh đã lưu lúc nãy. Không hổ danh là ảnh chụp bằng máy ảnh thứ thiệt, chất lượng quả thực rất cao, độ chân thực cũng tốt không cách nào tả được, tôi có thể phóng to đến cận mặt mà hình ảnh vẫn không gặp hiện tượng nhòe hay vỡ.

Khách quan mà nói, Tử Duy không tính là đẹp trai vào ánh nhìn đầu tiên nhưng cậu ấy chắc chắn ưa nhìn, nếu chấm trên thang mười thì cậu ấy cũng được bảy điểm đấy. Cậu ấy là dạng người càng nhìn lâu sẽ càng cảm thấy đẹp trai, tôi càng nhìn cậu ấy thì lại càng mê mẩn không biết trời trăng mây gió gì. Cứ mỗi lần không ở gần cậu ấy là trong lòng tôi lại nôn nao, bồn chồn khó hiểu, nhiều lúc còn âm thầm nổi giận không rõ nguyên nhân khi thấy cậu ấy cười nói với một cô gái khác.

Tuy rằng tôi chưa từng hẹn hò với ai nhưng đã từng trải nghiệm qua cảm giác yêu một ai đó rồi, tôi có thể nhận định rằng mình đang yêu, và đối tượng chính là Tử Duy. Trước đây, tôi cứ nghĩ mình thích con gái cho nên khi phát hiện tôi có cảm giác với cậu ấy thì bản thân tôi thật sự không chấp nhận được. Thậm chí tôi còn vụng trộm tán tỉnh một cô nàng khác ở sau lưng.

Kết quả chẳng mấy khả quan, ngày đầu tôi còn có thể tập trung vào “mục đích” nhưng những ngày sau thì chịu rồi. Càng nhắn tin với cô nàng đó, cảm giác tội lỗi trong tôi lại càng nhiều hơn một tầng, đến mức mỗi lần nhìn thấy cậu ấy ở trường là tôi phải tự động tránh mặt đi. Bây giờ nghĩ lại thật xấu hổ, hận không thể quay ngược thời gian lại để đánh bản thân mình một trận ra trò. Thế là từ đó, tôi từ bỏ việc tán tỉnh và chấp nhận bản thân mình đã có tình cảm với cậu ấy.

Đương nhiên, tôi không đánh đồng việc yêu cậu ấy với việc xu hướng tình dục của tôi. Tôi không chắc mình là người đồng tính, nhưng dị tính thì chắc chắn không. Giây phút trái tim tôi đập mạnh vì cậu ấy thì hai chữ “dị tính” đã sớm bay ra khỏi đầu rồi. Tôi từng “thử” khá nhiều cách để xem mình có hoàn toàn đồng tính không, đại khái thì cách nhanh nhất là xem AV nhưng phiền là tôi lại chẳng có hứng thú với dòng phim này.

Nam nữ thì thôi, chỉ cần là người đã xem qua mấy chục lần thì cảm xúc cũng sớm chai sạn rồi. Thứ tôi xem là GV, phải công nhận một điều là nội dung của GV dạo gần đây phong phú chẳng khác gì AV, thậm chí ở một vài phương diện còn nhỉnh hơn khá nhiều. Tôi tò mò với dòng phim này nên xem không ít nhưng cũng như AV, hứng thú chỉ đến vào lúc đầu thôi, còn về sau tôi chủ yếu quan sát cách hai đứa con trai làm tình với nhau là chính. Tức là đứng ở góc độ nghiên cứu để xem ấy, nên thành ra cảm xúc cũng bị chai sạn không kém gì xem AV.

Tôi thường nhanh có hứng thú với một thứ nhưng cũng chóng chán lắm, nhiều lúc tôi nghĩ mình không có quá nhiều nhu cầu lắm, nếu như xuất gia đi tu luôn thì có khi sẽ đắc đạo sớm. Nói như vậy cũng có khả năng tôi yêu Tử Duy chỉ là tình cảm nhất thời. Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy nhưng không qua mấy giây thì đã tự tát mình một cái thật mạnh rồi, tình cảm của tôi làm sao có thể rẻ rúng như mấy sở thích nhất thời ấy được.

Ngoài cách cơ bản đó ra, tôi vẫn còn một cách nữa, nhưng tôi không chọn cách này, như vậy quá có lỗi với Tử Duy, cũng quá có lỗi với chính bản thân mình, đó là tình một đêm. Xem bằng mắt không được thì trực tiếp thử bằng thân, trong thời đại thế giới phẳng như bây giờ, chỉ cần chiếc điện thoại được kết nối mạng đầy đủ thì tôi có thể liên lạc với bất cứ ai tôi muốn. Tìm một vài người đồng tính ở trên mạng cũng chẳng có gì khó, lên Twitter là có đầy ấy mà.

Tuy nhiên vẫn như cũ, có đánh chết tôi cũng không chọn cách này, suy đi tính lại, tôi quyết định không thèm “thử” nữa, cứ để cảm xúc của mình thuận theo tự nhiên là được rồi. Nếu đã yêu Tử Duy, vậy thì cứ yêu cậu ấy thôi.