Cam Lai

Chương 35: Học nhóm




Hai cô gái duy nhất trong nhóm đến với một bộ dạng không thể nào thảm hơn. Hôm nay Nhu Vân mang một bộ đầm cam đất mang phong cách vintage rất đẹp nếu không kể đến mảng ướt lớn dưới góc phải của bộ đầm. Mặc dù đã không còn nước nhỏ xuống nhưng tâm trạng của cô lại đang càng ngày càng đi xuống đây. Thanh Hoa cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu nhưng vì cô mang quần jean nên không đến mức thảm như Nhu Vân được.

“Hai cậu làm sao thế?”, Hải Mình nhìn hai cô nàng một chút rồi tò mò hỏi.

Thanh Hoa từ tốn tiến vào ghế trong đối diện tôi rồi ngồi xuống, tiện thể cũng lấy vài tờ giấy mềm ở hộp giấy trên bàn để thấm bớt nước ở những chỗ đang ướt ở trên người. Cô nàng nói:

“Ban nãy bọn tớ đi trên đường thì bị một bà cô trong tiệm tạp hóa bên đường tạt nước ra, may lúc đó đường vắng nên tớ né kịp, nếu không thì đã ướt hết người rồi chứ không phải chỉ như thế này thôi đâu”.

Nhu Vân nhận giấy từ chỗ Thanh Hoa rồi cúi người đắp chúng lên trên bộ đầm yêu quý của mình, đồng thời gương mặt cũng biểu lộ một nét tức giận hiếm khi xuất hiện.

“Mà cái bà đó cũng quá đáng, đã là người tạt rồi còn không xin lỗi, ngược lại còn mắng bọn tớ đi đứng không cẩn thận nữa. Giờ nghĩ lại thật tức chết đi được”.

“Được rồi, chuyện cũng đã qua, đừng cố nhớ làm gì cho mệt, hai cậu uống gì để tớ đi gọi”, tôi nói.

Tính tình của Nhu Vân bình thường rất tốt nhưng một khi đã nổi giận thì cô nàng sẽ mắng chửi người đến hết ngày mà không chán một chút nào, thậm chí càng mắng lại càng hăng. Cho nên rút kinh nghiệm từ những lần trước, mỗi lần Nhu Vân tức giận như thế này thì chỉ cần cho cô nàng ăn thật no, uống thật đã là sẽ làm nguôi ngoai đi cơn giận.

Thanh Hoa nhìn sang thực đơn đồ uống một chút rồi nói:

“Cậu gọi giúp tớ một ly trà đào ít đá đi”.

“Của tớ là trà đen nhiều váng sữa”, Nhu Vân nói.

Tôi gật đầu rồi đứng dậy đến quầy tính tiền gần cửa để gọi nước uống. Về phần thanh toán thì không vội, Ground vốn có thiên hướng cổ điển nên việc trả tiền cũng để lại phía sau, bao giờ chúng tôi về thì trả là được. Sau đó, tôi quay lại chỗ ngồi của mình thì ba người bọn họ đã bắt đầu trò chuyện rôm rả rồi.

Thanh Hoa thấy tôi trở về thì ngay lập tức chuyển sang chế độ chăm học để nói về chủ đề nghiên cứu sắp tới. Ngay từ khi tôi chấp nhận cô nàng vào trong nhóm thì trong buổi tối hôm đó, nhóm chat của chúng tôi được hình thành. Cô nàng cũng trực tiếp trở thành trưởng nhóm.

Vốn dĩ tôi sẽ làm trưởng nhóm nhưng vì Thanh Hoa đã gia nhập nên cái chức này không ai hợp hơn cô nàng được đâu, chưa kể kiến thức của cô cũng thuộc hàng chắc nịch nhất trong số bốn người nên sẽ đủ sức để điều phối buổi học nhóm này. Cảnh tượng học hành nói thẳng ra thường rất hiếm khi nghiêm túc được tại các buổi học nhóm nhưng với chúng tôi, đó là chuyện hết sức bình thường, thậm chí là hiển nhiên.

Trừ Nhu Vân thì cả tôi lẫn Hải Minh đều là những gương mặt thân quen trong danh sách nhận học bổng từng kỳ, chỉ cần tập trung học thì chúng tôi học bao lâu cũng không phiền. Học nhóm cũng không ngoài dự liệu.

Thanh Hoa chủ trì rất có tổ chức, đầu tiên, chúng tôi thảo luận về những chủ đề cô Liên đã gợi ý từ tối hôm trước. Tuy rằng tất cả chúng đều là những chủ đề cũ và đã được nhiều người nghiên cứu đến muốn “nát” nhưng nếu có thể tìm ra được một chủ đề ngách ở trong đó thì sẽ đỡ tốn công hơn nhiều. Tại vấn đề này, tôi có tìm ra được một ngách nhưng hướng đi nghiên cứu sẽ cực kỳ khó bởi nó là nghiên cứu định tính.

Trình độ của chúng tôi có hạn, năng lực chuyên môn về kiến thức cũng không đủ sâu như các thầy cô nên sẽ rất khó để khai thác được các chủ đề nghiên cứu định tính. Mục đích của chúng tôi là điểm A nên nghiên cứu cần phải có số liệu để biện luận, thành thử hướng đi của chúng tôi là nghiên cứu định lượng.

Sau khi không lấy được chút thu hoạch nào từ những chủ đề của cô Liên thì chúng tôi lại lao vào việc đào móc chủ đề từ bên trong thực tế. Đến lúc này, Nhu Vân bắt đầu nhập cuộc với chúng tôi. Trong số bốn người, cô nàng là người có kinh nghiệm thực tiễn nhiều nhất, ý kiến của cô cũng phong phú vô cùng. Nhờ vào đó, cuối cùng chúng tôi cũng xác định được chủ đề riêng cho nhóm, lúc ấy, đồng hồ đã chính thức chỉ mười hai giờ hơn rồi.

“Làm bài nhóm với các cậu quả nhiên suôn sẻ thật đấy”, Thanh Hoa mỉm cười nói.

“Cũng may lần này cô Liên cho cơ hội tốt, nếu không sẽ trầy trật lắm đây ”, tôi gật đầu tán thành hai tay hai chân. Đổi lại các môn trước đây, hầu hết là chỉ có tôi cùng Nhu Vân là gồng mình lên để “gánh” thôi chứ không có dấu hiệu san sẻ như bây giờ, cá nhân tôi rất hài lòng với nhóm bốn người hiện tại này.

“Tớ dễ tính, như thế nào cũng được, chỉ cần có ba cây đại thụ như các cậu để đeo bám vào là tớ mãn nguyện rồi”, Nhu Vân cười cười nói.

“Trước đây cậu cũng hay bám Tử Duy còn gì”, Hải Minh hất cằm về phía cô nàng.

Nhu Vân bĩu môi, ngụ ý là liên quan gì đến cậu, sau đó cô đưa mắt nhìn Hải Minh rồi lại quay sang nhìn tôi.

“Tớ không ngờ hai cậu thân nhau đến vậy đấy, chuyện này cả khoa chẳng ai biết một chút gì, đến mấy group ở trong trường cũng không thấy đề cập”.

“Đúng rồi, tớ cũng khá thắc mắc quan hệ của hai cậu, bình thường không thấy chút liên hệ nào cả, vậy mà tháng trước cả hai cậu đã đi uống với nhau rồi. Hai cậu có thể giải thích một chút cho hai cô nàng này nghe được chứ?”, Thanh Hoa mỉm cười tiếp lời.

Đến rồi, hai cô nàng này bắt đầu bật chế độ nhiều chuyện của mình lên rồi.

Tôi cười khan nói:

“Biết nói từ đâu được, đại khái thì bọn tớ hợp nhau ở nhiều khía cạnh nên làm bạn với nhau thôi”.

“Ừ, chúng tớ nói chuyện rất hợp nhau”, Hải Minh tiếp lời.

“Thật sao?”, Nhu Vân híp mắt lại nhìn chúng tôi, cô nói tiếp:

“Theo tớ nhớ thì năm ngoài cậu ghét Hải Minh lắm mà Tử Duy?”.

“À, chuyện đó sao? Không phải đâu, chỉ là hiểu lầm thôi”, tôi bật cười nói. Sau đó cũng thuận tiện giải thích cho cô ngày hôm đó như thế nào, bỏ qua mấy chi tiết không nên kể thì đại khái là ngày hôm đó tôi lo cô sẽ bị một tên Fuck Boy khốn kiếp nào đó lợi dụng tình cảm nên mới tỏ ra thái độ không thích.

Nghe xong, gương mặt của Nhu Vân liền cảm kích nhìn tôi không ngớt, hai mắt cô bây giờ nhìn giống hệt mẹ tôi. Loại ánh mắt này có thể hiểu là “nuôi tốn cơm tốn gạo rốt cuộc cũng có ích”. Tiếp theo, cô thay đổi sắc mặt rồi liếc xéo Hải Minh với đôi mắt khinh bỉ không thèm che giấu.

“Nhìn gì đấy, tớ không có ý gì với cậu đâu nhé”, Hải Minh nói.

“Đừng làm tớ nổi da gà, cậu không có phúc phận ấy đâu”, Nhu Vân hừ một tiếng đáp.

Chúng tôi cười một tràng thoải mái nhưng vẫn giữ âm lượng ở một mức độ không gây phiền nhiễu đến những người xung quanh. Nhờ vào lời giải thích của tôi, bây giờ Nhu Vân mới hiểu tại sao ngày trước tôi lại “ghét” Hải Minh đến như vậy rồi, thi thoảng cô còn đem chuyện này ra để trêu chọc danh phận Fuck Boy của cậu ấy nữa.

“À, nói mới nhớ, Tử Duy, cậu cho tớ xem hình xăm của cậu một chút được không?”, giữa lúc này, Thanh Hoa đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, tôi có hơi ngờ ngợ nhưng vẫn xắn tay áo lên rồi đặt hai cánh tay lên trên mặt bàn, vừa vặn phô bày ra hết hai hình xăm ở trên đó. Hải Minh cũng có hơi chồm người đến để quan sát, so với lúc trước cậu ấy thấy thì bây giờ hình xăm của tôi đã đậm màu hơn rất nhiều. Bởi hai tuần trước, tôi đã đi tiệm xăm để lên màu lại cho chúng. Hai hình xăm này tôi đã có gần bốn năm, tự nhiên cũng đến lúc lên màu lại cho tươi mới.

Ngặt nỗi Hải Minh không phải người giỏi để ý đến chi tiết lắm nên đến tận bây giờ cậu ấy mới nhận ra tôi đã lên màu lại cho hình xăm của mình. Về phần Nhu Vân, cô nhìn nhiều lần đã quen mắt rồi nên cũng chẳng thèm để ý đến nữa.

Thanh Hoa nhìn hình xăm của tôi một hồi rồi xuýt xoa không ngớt, cô cười nói:

“Ngầu thật đấy, nếu không phải lần trước vô tình bắt gặp cậu cùng Hải Minh ở trước cổng trường thì không chắc bây giờ sẽ có người biết được đâu nha”.

“Thì tớ vốn cũng không định khoe ra ngoài mà, cậu biết đấy, rất dễ ảnh hưởng hình tượng”, tôi thu tay lại cười đáp, tiện thể cũng liếc mắt sang nhìn Hải Minh một chút tựa như thể đang tạo ra độ tin cậy cho bốn chữ ảnh hưởng hình tượng. Thanh Hoa nhanh trí hiểu ra được hành động này của tôi nên liền bật cười rồi nói:

“Thật ra thì bây giờ cậu đã sớm thành Play Boy trong mắt mấy cô nàng rồi, nếu để bọn họ biết cậu có cả hình xăm nữa thì đảm bảo sẽ có khối cô mê như điếu đổ cho xem”.

“Như vậy thì nguy thật đấy, tớ còn không ngờ sẽ có ngày được xem cảnh Tử Duy bị giành giật đâu”, Nhu Vân chen lời vào.

“Tiếng Play Boy của cậu ấy vang xa đến thế rồi sao?”, Hải Minh hiếu kỳ hỏi. Nói lại mới nhớ, cậu ấy có dùng mạng xã hội nhưng lại chẳng tham gia mấy group công cộng hay bí mật ở trong trường mấy nên đại khái cũng không quá rõ danh hiệu Play Boy mới nổi của tôi.

Thật lòng thì tôi không quá ưa thích danh hiệu Play Boy này, tài khoản mạng xã hội đóng bụi đầy yên tĩnh của tôi vì nó mà bây giờ ngày nào cũng nhận không biết bao nhiêu lời mời kết bạn cùng tin nhắn làm quen. Cuộc sống yên bình của tôi bây giờ đã không còn nữa rồi.

“Cậu mới từ trên trời rơi xuống sao? Tử Duy với cậu bây giờ là hai người được săn đón nhiều nhất ở trong khoa đấy”, Thanh Hoa lườm Hải Minh đáp lại.

“Đây này, cậu tự xem đi”, Nhu Vân bấm cái gì đó ở trên điện thoại rồi quay màn hình sang đưa cho Hải Minh đọc, phong cách của cô vẫn cứ trực tiếp như vậy nhưng cá nhân tôi lại rất thích, đi thẳng vào vấn đề và không lòng vòng mất thời gian.

Tôi cũng có hơi tò mò nên nghiêng người sang nhìn một chút, tuy rằng Nhu Vân đã thêm tôi vào bên trong group kín nhưng trong trường còn rất nhiều group kín khác mà tôi không thể nào biết được, vừa vặn, cô lại là người chuyên đi tiềm phục ở những nơi như vậy. Tôi có cảm giác ngày sau cô có khi sẽ hợp với vai trò của một phóng viên lắm đây.