Cam Lai

Chương 28: Một cặp đôi




Pháo hoa đêm là một tiết mục ngẫu hứng không báo trước của Windy Pub, không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy quang cảnh tuyệt đẹp như vậy. Tôi nghe một vài người nói cũng chỉ khoảng một tháng mới ngẫu nhiên có một lần thôi. Du khách rất thích thú vì sở hữu được cơ hội đó, tôi cũng vậy, cũng rất thích thú. Bất giác, tôi siết chặt bàn tay đang nắm lấy Hải Minh, cậu ấy có vẻ cũng bất ngờ rồi nhìn sang tôi nói:

“Cậu sợ pháo hoa sao?”.

“Đừng nói chuyện khôi hài vậy, tớ chỉ cảm thấy cậu chọn ngày thật trùng hợp thôi”, tôi mỉm cười đáp, cơn men trong người có vẻ cũng dần dần thối lui đi rồi.

“Tớ cũng khá bất ngờ, nếu biết có chuyện này thì đã sớm đặt sẵn một bàn ở gần nhất để ngắm rồi”, cậu ấy cười nói lại.

“Hôm nay là ngày rằm, người đến cũng không đông lắm đâu, có thể thong thả được”, tôi đáp, sau đó chủ động buông tay cậu ấy ra rồi trở về bàn của mình làm tiếp một hớp bia.

Cậu ấy nắm tay tôi thật chặt, từ đầu đến cuối gần như không hề buông ra một chút nào. Tôi có cảm giác càng ngày càng sa đọa vào cậu ấy rồi, phản ứng của cậu ấy lại càng khiến tôi mông lung không biết nên quyết định như thế nào mới đúng. Tôi thật sự rất muốn tỏ tình với cậu ấy luôn ngay cảnh pháo hoa này nhưng lại sợ sẽ nhận được một câu từ chối, đáng sợ hơn là có thể cậu ấy sẽ bày ra một ánh mắt kỳ thị và kinh tởm khi nhìn tôi. Nếu cảnh đó diễn ra thật, từ nay về sau, pháo hoa có lẽ sẽ thành bóng ma tâm lý của cả đời tôi mất.

Hải Minh quay trở lại bàn ngay sau đó rồi cùng uống với tôi, tôi cố gắng giấu diếm đi biểu cảm của mình rồi đối mặt với cậu ấy như bình thường, quả nhiên, cậu ấy không phát hiện ra điểm nào bất thường từ tôi. Cậu ấy cũng bắt đầu dính cơn men rồi, không suy nghĩ thông suốt được. Đột nhiên, trong đầu tôi bất chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi tì tay lên bàn nói với cậu ấy:

“Hải Minh, cậu muốn thứ gì đó mạnh hơn không?”.

“Mạnh hơn? Ý cậu là … chơi đồ?”, Hải Minh có chút hơi ngờ vực nhìn tôi, nửa câu sau của cậu ấy có vẻ không được chắc chắn lắm nhưng sâu trong ánh mắt đó, tôi cảm giác được cậu ấy đang lo lắng cho tôi.

Tôi phì cười rồi lắc đầu đáp lại:

“Kích thích không phải chỉ có mỗi chơi đồ thôi đâu, để tớ đãi cậu chầu này”.

Vừa dứt lời, tôi liền ngồi thẳng người đưa hai ngón tay lên búng một cái tách thật kêu rồi gọi cô bồi bàn đến.

“Xin hỏi hai anh dùng gì ạ?”, cô tươi cười hỏi.

“Hai ly Tequila, nhiều muối”, tôi đưa hai ngón tay lên cười đáp.

Hôm nay chúng tôi đã ăn ức gà Mexicana, một món ăn đặc trưng của nền văn hóa Mexico rồi thì không thể không thiếu Tequila được. Hải Minh bây giờ mới hiểu “thứ gì đó mạnh hơn” của tôi là thế nào nên cười gượng rồi làm một hớp bia. Tôi thấy vậy liền nhịn cười không được.

Không bao lâu sau, cô bồi bàn trở lại và trên tay là hai ly Tequila nhỏ. Mexico là đất nước có nền văn hóa đặc trưng cho mấy chữ hào sảng và nóng bỏng nên rượu Tequila phải nói là cực kỳ nặng, gần như không mấy người dám dùng rượu này để nhậu. Đúng hơn thì phong cách nhậu của người Việt chúng tôi không thể nào đáp ứng nổi với “đô rượu” như Tequila. Tôi hiếm khi uống loại rượu này nhưng một khi đã uống thì cũng có nghĩa muốn chấm dứt bữa tối hôm nay. Cơn men trong người tôi đã đủ rồi, nếu còn uống thêm nữa thì đầu óc không cách nào tỉnh táo được đâu, đến lúc đó không biết chừng lại bắt đầu hành động ngu xuẩn không kiểm soát được.

Vì rượu Tequila rất nặng nên ly đựng nó cũng rất nhỏ, đường kính chỉ dài tầm một đốt tay rưỡi, cao cũng chỉ tầm bảy đến tám phân, bên trên miệng ly là một lát chanh đặt ngang cùng một “núi” muối nhỏ được đắp bên trên. Cách uống Tequila cũng khá nổi tiếng rồi nên tôi không cần phải bày Hải Minh nên uống như thế nào, thậm chí hành động của cậu ấy còn nhanh hơn tôi một chút.

Chúng tôi lấy tay gấp miếng chanh lại kẹp muối vào trong rồi đưa lên miệng cắn, ngay sau đó, gương mặt liền nhăn nhó lại không tả được, toàn thân xoắn quýt một cách vô thức trông khá buồn cười. Vị chua cùng vị mặn hòa quyện vào nhau rất thú vị, chúng tôi nhìn nhau cố bụm miệng nhịn cười lại rồi nâng ly cạn chén. Tôi ngửa đầu uống thẳng một mạch hết ly Tequila rồi thở ra một hơi thật mạnh đầy sảng khoái.

Toàn bộ gương mặt tôi trong chốc lát liền trở nên tê dại như bị kim châm nhưng cảm giác này không xuất hiện quá lâu, chỉ tầm vài giây thôi là trở lại như thường. Tôi có thể cảm nhận được rượu Tequila đang chảy bên trong cơ thể mình, nó đi đến đâu là tôi nóng đến đó nhưng không thể không công nhận, dư vị của nó lưu lại trong cổ họng thật sự rất tuyệt, uống một ly mà muốn tê dại hết cả người. Hải Minh uống xong thì sắc mặt vẫn còn nhăn nhó như cũ, cậu ấy vội vàng xua tay lắc đầu nói:

“Thứ này mạnh quá, tớ không uống nổi nữa đâu”.

Tôi nở một nụ cười đáp lại:

“Đây là ly cuối rồi, tớ thường kết thúc việc uống bằng thứ này, cảm giác đủ mạnh rồi chứ?”.

“Bình thường không thấy cậu uống nhưng không ngờ đô rượu lại khủng khiếp đến thế, hôm nay cậu còn uống nhiều hơn tớ đấy”, Hải Minh vừa nói vừa quay đầu sang chỗ quầy Bar để gọi một chai nước khoáng, có vẻ như cậu ấy không chịu nổi được độ nặng của Tequila rồi.

Tôi nhìn vào cổ họng cậu ấy một chút rồi đưa tay ra sờ thử, kết quả cổ cậu ấy nóng không ngờ, đồng thời tôi cũng cảm nhận được yết hầu của cậu ấy di chuyển lên xuống do nuốt nước bọt không ngừng. Hành động này của tôi tuy không báo trước nhưng cậu ấy cũng không từ chối, ngược lại còn ngửa cổ để cho tôi có nhiều không gian để sờ hơn.

“Lần sau không cho cậu uống Tequila nữa”, tôi cười nói.

Hải Minh tiếp nhận chai nước từ cô bồi bàn rồi ngửa cổ làm một ngụm giải nhiệt, sau đó cậu ấy đáp:

“Cậu đúng là con sâu rượu tiềm ẩn đấy, không uống với cậu thì chắc tớ không đời nào biết được mất”.

“Tớ cũng chẳng uống nhiều đến thế đâu, dịp đặc biệt mới uống thôi. Cậu lấy thêm chút đá nữa chườm vào cho đỡ nóng đi, tớ đi vệ sinh một chút rồi quay lại lấy phòng sau”, tôi thu tay về rồi tặc lưỡi nói một câu. Hải Minh cũng gật đầu rồi lấy đá cầm lên chườm vào cổ thử.

Tôi nhìn cậu ấy cười một chút rồi đứng dậy đi vào khu nhà vệ sinh, hôm nay tôi uống hơi nhiều, còn phải uống chung với lại mấy du khách nữa nên bụng tôi cũng bắt đầu có chút hơi trướng ra rồi. Tôi tiến vào bên trong một buồng vệ sinh rồi tự mình giải quyết nỗi buồn, không bao lâu sau, tôi trở ra rửa tay rồi nhìn chính mình ở trong gương.

Ban nãy không quá để ý nhưng bây giờ nhìn lại thì mặt tôi có chút tươi hơn so với bình thường, tôi cũng không phải nhóm máu O nên trong người có cồn cũng không khiến da đỏ lừ lên được. Nhưng trên mặt có phớt một ít phiếm hồng … gợi tình.

“Trông lộ liễu quá”, tôi tự nói với mình ở trong gương. Cùng lúc này, tôi đột nhiên nghe được một tiếng động phát ra đều đặn từ phía sau nhà vệ sinh. Xuất phát từ bản tính tò mò, tôi cố tình nhẹ nhàng tiến lại gần rồi kề tai lại để nghe. Không quá ngoài ý muốn, đó là tiếng rên rỉ cùng hành sự của một cặp tình nhân. Bọn họ nói với nhau bằng tiếng anh nên chắc đều là người nước ngoài. Tôi không biết mô tả sao nhưng phải công nhận, bọn họ thật cuồng nhiệt, dường như không ngại tiếng rên của họ sẽ bị người khác nghe được.

Đương nhiên, tôi không có sở thích đi rình rập xem người khác làm tình nên cố gắng lặng lẽ rời đi không một tiếng động để về lại bàn. Nếu còn đứng đó nữa thì tôi lại phải mất thêm một ít thời gian để chỗ đó của mình dịu đi.

Lúc trở lại bàn, tôi có thử đưa tay lên kiểm tra lại cổ của Hải Minh một chút, nhiệt độ đã trở lại bình thường rồi nên cũng có chút yên tâm. Lần này, đến lượt cậu ấy đi vệ sinh, tôi nhìn vào đống chai nhựa nằm trên bàn rồi cười khan mấy tiếng, có lẽ ban nãy cậu ấy uống không ít nước. Nhớ lại cặp đôi đang hành sự kia, tôi cố tình bảo cậu ấy đi sang một phòng khác cách đó đủ xa để bảo trì sự riêng tư của bọn họ, đồng thời cũng để cậu ấy tập trung “chuyên môn” rồi trở về đây.

Nhìn từng bước đi có phần loạng choạng vì cơn men của cậu ấy, tôi nhịn không được phì cười thành tiếng mà lắc đầu, sau đó tôi đến chỗ quầy Bar để thanh toán cùng lấy phòng. Thanh toán bữa tối thì dùng thẻ của Hải Minh, còn tiền phòng thì tôi trả, tối nay tiêu khá nhiều rồi, tôi cũng không thể để cậu ấy trả hết được.

Windy Pub trừ bỏ kinh doanh Pub thì nó vẫn còn kinh doanh dịch vụ lưu trú nữa nhưng không phải là kinh doanh theo từng phòng, thay vào đó là kinh doanh theo từng căn nhà nhỏ ở trên bãi biển, theo tôi đánh giá thì cũng khá riêng tư. Đương nhiên, giá chẳng rẻ chút nào nhưng tôi cũng không nói cho Hải Minh biết để tránh việc cậu ấy phải lái xe thêm một đoạn vào trong Hội An, lấy tình huống ngà ngà say như bây giờ, tôi không yên tâm một chút nào.

Chúng tôi đến đây cũng đã gần tám giờ tối, ăn uống no say xong cũng đã hơn mười giờ. Ban đầu tôi không quá để ý đến thời gian nhưng lúc nhìn lại thì mới biết cũng tương đối trễ rồi.

“Anh ơi, phòng đôi bên em đã hết rồi, bây giờ chỉ còn mỗi phòng đơn cho cặp đôi thôi”, cô lễ tân áy náy nói.

Nghe vậy, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một ý nghĩ không được đứng đắn lắm nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại. Tôi khẽ nhếch mép lên một chút rồi liếc mắt nhìn về hướng Hải Minh, người đang loạng choạng bước về đây. Sau đó tôi ghé sát lại vào bên tai của cô lễ tân rồi nói nhỏ:

“Không sao, bọn anh là một cặp”.

Cô lễ tân nghe xong lập tức ửng đỏ hết cả mặt mày rồi lén lút nhìn sang chỗ Hải Minh. Cuối cùng liền nhanh chóng hoàn tất thủ tục rồi đưa cho tôi chìa khoá phòng. Tôi nhận lại thẻ cùng chìa khoá rồi mỉm cười nói:

“Cảm ơn”.

“Tử Duy, sao lâu vậy?”, Hải Minh tiến đến rồi khoác một cánh tay qua vai tôi, vẻ mặt tươi cười như được mùa. Tôi lặng lẽ vòng một tay qua giữ lấy eo của cậu ấy, tay còn lại thì giữ chặt lấy cái tay đang khoác trên vai rồi dìu cậu ấy trở về phòng.

“Không có gì đâu, lúc về phòng tớ sẽ nói sau”, tôi mỉm cười nói, sau đó hơi nghiêng đầu về phía sau nhìn cô lễ tân rồi gật đầu. Tuy không nhìn rõ gương mặt cô lúc đó như thế nào nhưng tôi nghĩ có lẽ cô đang đỏ mặt vì sự gần gũi của chúng tôi đi.