Cam Lai

Chương 16: Gặp nhau




Bữa trưa của tôi kết thúc khá êm đẹp, ý tôi là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cắt ngang tâm trạng của tôi ấy. Giá tiền tuy rằng không nhỏ nhưng vì tâm trạng của tôi đang vui nên giá cao mấy cũng không phải vấn đề. Tôi chưa vội về liền mà ngồi lại gọi một ly matcha rồi vừa nhâm nhi vừa nghiên cứu đống tài liệu lấy được ở khoa.

Bây giờ ngoài trời rất nóng, tôi chịu nóng rất tốt nhưng đi về rất mệt, nơi này cách nhà tôi cũng phải năm cây số là ít. Thay vào đó, ngồi lại đây hưởng khí mát của điều hòa rồi đợi chiều chiều đi tập gym luôn là khỏe nhất.

Ting!

Điện thoại tôi đột nhiên phát tiếng thông báo, tôi đưa mắt nhìn vào thì có hơi nhíu mày lại, sau đó tôi tắt điện thoại đi rồi đưa tay lên dụi mắt một chút, tiện thể cũng mở túi lấy kính ra đeo vào. Tôi vốn bị cận nhưng vì chênh lệch độ cận giữa hai mắt khá cao nên khi không đeo kính, tôi vẫn có thể nhìn bình thường, trừ việc không thể thấy được những dòng chữ quá nhỏ.

Tôi mở lại điện thoại rồi xem tin nhắn, người gửi là Hải Minh, trong số những người tôi biết cũng chỉ có mỗi một người tên là Hải Minh thôi. Hơn nữa, ảnh đại diện cũng là một gương mặt cực kỳ quen thuộc, không phải Hải Minh thì còn là ai ở đây nữa. Chưa kể đi kèm với tin nhắn còn là một lời mời kết bạn trên NINE.

“Sao cậu ấy lại biết tài khoản NINE của mình?”, tôi hơi ngạc nhiên nhưng vừa nghĩ đến thì tôi bất giác nhớ tới Vân Anh, hôm nay trước khi ra về, cô nàng có xin tài khoản NINE để sau này có chuyện gì thắc mắc liên quan đến việc cộng tác viên trên khoa thì có thể nhắn hỏi.

Mặc dù tôi không phải cộng tác viên nhưng cũng là cựu thành viên của ban truyền thông khoa nên tôi hiểu được cơ cấu truyền thông của khoa là như thế nào. Cô trưởng khoa chưa thông báo kết quả phỏng vấn nhưng tôi biết Vân Anh kiểu gì cũng đậu vì ngoại trừ cô màng thì cũng đâu còn ai đi ứng tuyển làm cộng tác viên. Huống hồ quá trình phỏng vấn cũng khá êm đẹp, được nhận chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Tôi nghĩ Vân Anh có lẽ đã nói chuyện ngày hôm đó cho Hải Minh biết rồi nên cậu ấy mới nhắn lại cho tôi, nhưng vì sao lại nhắn cho tôi?

Đây là chuyện tôi không hiểu được nhất, nhưng tôi cũng mặc kệ, Hải Minh chủ động nhắn cho tôi là chuyện đáng để ăn mừng, tôi không cần biết lý do là gì. Tôi tự mình cười cười vài tiếng ngây ngô rồi mở tin nhắn ra xem.

『Tử Duy, tớ là Hải Minh đây, cậu còn nhớ không?』

Đúng là kiểu người quảng giao, ngay từ tin nhắn đầu tiên thôi cũng đủ thể hiện ra sự thoải mái cùng gần gũi rồi. Tôi cùng cậu ấy không tính là quen biết nhưng cậu ấy vẫn dùng loại giao tiếp này để bắt chuyện, đúng thật khiến người người ưa thích mà. Tôi nhìn điện thoại mỉm cười nhẹ rồi bấm vào nút chấp nhận lời mời kết bạn, sau đó gõ bàn phím nhắn lại:

『Nhớ, là Fuck Boy của lớp hai』

Một lát sau.

Hải Minh:『Cái gì mà Fuck Boy, không phải cậu giống Fuck Boy hơn sao?』

Tôi:『Cậu được mọi người công nhận, còn tớ thì khác. Nhưng bỏ đi, nhắn tớ có chuyện gì không?』

Tôi cố gắng dùng ngữ điệu tự nhiên nhất để nhắn tin với cậu ấy nhưng chuyện này không dễ một chút nào, khi đối mặt với người mình thích thì ai nấy đều sẽ bị hạ IQ xuống dưới giá trị âm, tôi cũng không ngoại lệ. Bình thường tôi nhắn tin khá nhanh nhưng để đáp lại cậu ấy thì tôi phải bấm đi bấm lại những hai, ba lần rồi mới dám gửi, tôi sợ tôi nhắn cứng nhắc quá khiến cậu ấy không thoải mái mà nhắn thoải mái quá lại có cảm giác hơi sai sai.

Lần trước tôi vừa lườm cậu ấy như ăn tươi nuốt sống mà giờ lại tươi cười đón nhận như thể không có việc gì xảy ra hết thì có hơi hai mặt. Hơn nữa tôi cũng không thể nào cư xử quảng giao như cậu ấy được, không phải tính cách của tôi. Tôi vừa nhắn tin đó xong thì không thấy Hải Minh nhắn lại nữa, chỉ thấy báo hiệu là đã đọc thôi.

Lòng tôi có chút bồn chồn, tôi sợ câu trước đó nói thẳng quá nên có khi nào cậu ấy không thích rồi không?

Hay là do tôi tiếp nhận vấn đề nghiêm túc quá nên cậu ấy không thích ứng kịp?

Ting!

Tiếng chuông báo vang lên, tôi vội vàng quay sang xem thì sắc mặt liền đen lại một chỗ, thì ra là thông báo khuyến mãi hằng tháng của hãng viễn thông. Tôi cố gắng hít vào một hơi thật sâu rồi tự trấn định bản thân mình, tự nhủ là “không sao đâu” liên tục ở trong lòng.

Ting!

Tiếng chuông báo lại vang lên, lần này đúng thật là Hải Minh nhắn lại.

『Cậu đang ở đâu? Tớ qua』

Hai mắt tôi cố định lại ngay trên màn hình tin nhắn, hồn tôi thì đã bay về chốn phương trời nào rồi, tôi tự hỏi không biết cậu ấy có chuyện gì mà phải đến tận chỗ này để gặp tôi. Tiếng tim tôi đập thình thịch thình thịch liên tục trong lồng ngực, hô hấp cũng nặng đi hơn một chút. Tôi cố gắng nắm tay lại rồi gõ nhẹ lên trên mặt bàn của quầy Bar để làm giảm bớt sự phấn khích khó kiểm soát này.

Nếu đây không phải là nơi công cộng thì có khi tôi đã nhảy cẫng lên rồi chạy hai, ba vòng ở xung quanh chỗ ngồi rồi cũng nên. Tôi nhanh chóng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, tôi nhắn lại:

『Kitchen & Bar, số 520 đường K. Cậu nhớ gửi xe bên kia đường rồi đi sang, tiện thể đây, cậu uống gì để tớ gọi?』

Hải Minh:『Ok, một Latte đá ít ngọt đi』

Tôi:『Ok』

Tôi thở ra một hơi, tâm trạng vẫn còn đang rất cao hứng, tôi bật camera trước của điện thoại lên để xem biểu cảm của mình, xem thử nét mặt của tôi có chỗ nào lộ liễu quá không. Quả nhiên, nét mặt của tôi tươi lên hẳn so với bình thường, tôi cố gắng điều chỉnh lại như cũ nhưng thất bại toàn tập. Trong trường hợp này, lý trí của tôi đã chết lặng rồi.

“Nhắn tin với người yêu sao mà vui vẻ vậy?”, anh chủ đột nhiên lên tiếng từ phía sau quầy Bar, bây giờ đã qua trưa nên cũng không cần anh phải đứng bếp nấu nữa, thay vào đó thì đi ra đây lau dọn ly tách để chuẩn bị cho quầy Bar vào buổi tối.

Tôi nhìn anh một chút rồi nói:

“Biểu hiện của em rõ ràng lắm sao?”.

“Rõ ràng lắm, bình thường em không tươi như hoa đến thế đây, mà đúng là người yêu thật sao?”, anh hiếu kỳ hỏi.

Tôi suy nghĩ một hồi, một tay đặt lên trên bàn rồi gõ xuống từng ngón một theo nhịp điệu, khoảng tầm vài giây sau, tôi nói:

“Không phải người yêu, là đối tượng em thích thôi. Lát nữa cậu ấy sẽ đến đây, anh chuẩn bị giúp em một Latte đá ít ngọt đi”.

“Cậu ấy?”, anh híp mắt lại nhìn tôi.

Tôi đã gọi là “cậu ấy” thì tự nhiên cũng đang gián tiếp come out chính thức với anh đây nhưng vì ngại nên mới không nói trực tiếp, bây giờ anh hỏi ngược lại như thế thực sự làm tôi có hơi ngại ngùng. Tôi cảm giác mặt tôi có chút nóng nhưng nếu đã come out thì tôi sẽ không tránh ánh mắt của anh, tôi đáp:

“Đúng, là cậu ấy … anh biết đấy, là con trai”.

Anh nhẹ nhàng gật đầu rồi cười cười rất hài lòng, hiển nhiên là đã chấp nhận lời come out đầy vụng về cùng trễ nải này của tôi.

“Nhớ là Latte đá ít ngọt đấy”, tôi sợ anh để ý chuyện come out của tôi quá nên quên đi mất vấn đề chính nên phải nhắc lại cho chắc. Nào ngờ anh lại quay sang lườm tôi đáp:

“Anh mày còn chưa điếc”.

Nghe vậy, tôi liền nhịn không được bật cười thành tiếng nhưng cũng cố gắng cười nhỏ tiếng lại để tránh ảnh hưởng đến những người ở xung quanh. Sau đó, tôi cố gắng nín cười rồi ôm ly matcha của mình lên uống, từ tốn chờ đợi Hải Minh đến.

. . .

Khoảng tầm mười lăm phút sau, Hải Minh đến, tốc độ của cậu ấy phải nói là nhanh hơn những gì so với tôi dự định. Ngay khi cậu ấy vừa bước vào cửa là mọi ánh nhìn đều đổ dồn về đó. Hôm nay cậu ấy mang một bộ đồ đen từ đầu đến chân, chỉ có áo sơ mi khoác bên ngoài là có màu trắng sọc xanh, chiếc áo này hình như hôm đi xem phim cậu ấy đã từng mặc một lần rồi thì phải.

Mặt khác, cậu ấy vẫn như vậy, rất đẹp trai, vẻ ngoài chói sáng ấy của cậu ấy đi đến đâu cũng như hạc giữa bầy gà. Cậu ấy rất nhanh tìm đến được tôi bởi chỗ tôi ngồi là khu vực trung tâm của Kitchen & Bar, chỉ cần đứng ngoài cửa nhìn vào là sẽ thấy ngay.

“Xin lỗi, tớ tới trễ”, Hải Minh cười nói, bộ dạng tựa hồ có chút áy náy.

“Cậu cũng không nói đến trong bao lâu, không cần cảm thấy có lỗi”, tôi nhún vai tùy tiện đáp lại, đồng thời cũng gọi anh chủ trong quầy Bar để anh ấy mang đồ uống ra cho cậu ấy. Ngay khi anh ấy đem Latte ra đặt ngay trước mặt rồi chúc Hải Minh ngon miệng thì sắc mặt của tôi liền đen lại, tôi liếc mắt trừng anh đầy uy hiếp nhưng anh cũng chẳng để tâm mấy, bên ngoài vẫn bày bộ dạng chuyên nghiệp như thường.

Latte là một thức uống khá đặc biệt khi nó được tụng xưng là một môn nghệ thuật, bởi lớp foam bên trên mặt hoàn toàn có thể được tạo ra bởi các Barista nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp. Tay nghề của anh chủ rất cao nên bất kể là vị trí Barista hay Bartender, anh đều làm tốt cả nhưng trong trường hợp này thì anh làm tốt quá rồi.

Hình ảnh bên trên tách Latte của Hải Minh là một hình trái tim lớn với một mũi tên đâm xuyên qua, ngụ ý anh là thần Cupid đang giúp tôi se duyên. Cá nhân tôi không ngờ là ông anh này lại nhiệt tình đến thế, tôi không biết Hải Minh có thể hiểu được loại ngụ ý này không nhưng tôi nghĩ có lẽ là không đâu. Chỉ là xác suất để cậu ấy phát hiện ra vẫn luôn tồn tại một cách rõ rệt thôi.

Hải Minh cầm tách Latte lên nhấp một ngụm, sau đó liền gật gù hài lòng, môi bên trên còn dính chút váng sữa nhưng cậu ấy giải quyết rất nhanh gọn, chỉ việc le lưỡi ra liếm môi một vòng là được. Nhưng cậu ấy không biết rằng hành động đó lại khiến tôi có một vài suy nghĩ không được đứng đắn lắm ở trong đầu.

Liếm môi thôi có cần phải quyến rũ đến vậy không?

Tôi thầm mắng ở trong lòng nhưng đồng thời cũng có chút tiếc hận, ước gì tôi là người duy nhất được chiêm ngưỡng cảnh này chứ không phải là cùng nhìn ngắm với ông anh đang ở sau quầy Bar kia.