Hai đứa chúng tôi quanh quẩn trong phòng cũng không bao lâu, dù sao “cô nam quả nam” ở chung một không gian thực sự khó kiềm chế được lòng mình, trong nhà còn có những người khác nữa. Sau khi thời sự kết thúc, bác trai có gọi hai đứa ra xem Táo Quân, cả gia đình quây quần bên nhau thế này thực sự rất ấm, nếu nhà tôi sang đây nữa thì vui không gì bằng. Chương trình Táo Quân năm nay tương đối hay, gần như là món ăn tinh thần khó thiếu vào mỗi dịp ba mươi Tết, cả nhà ngồi xem mà cười như được mùa.
Lúc Táo Quân kết thúc, đồng hồ đã chỉ hơn mười rưỡi tối, Hải Minh nhanh chóng thay quần áo rồi cùng tôi đi countdown. Gia đình chị gái năm nay có con rồi nên không đi đâu, mẹ Hằng cùng bác trai phải ở nhà cúng giao thừa nên chỉ có hai đứa chúng tôi ra ngoài, vừa vặn lại có chút thời gian riêng tư. Thời tiết buổi tối không tính lạnh lắm nhưng đi gió vẫn dễ bị viêm họng, anh ấy lấy cho tôi một áo khoác gió để mang tạm, đồng thời cùng nhau chào cả nhà rồi ra ngoài.
Trên đường xuống ga ra, tôi tranh thủ lúc không có ai nhìn liền kéo anh ấy sang mà hôn lên môi, tuy rằng chỉ hôn phớt nhưng nó lại biểu lộ cho sự hạnh phúc tột cùng tôi đang tận hưởng. Anh ấy hiểu điều đó, cho nên liền tham lam giữ đầu tôi lại mà hôn thật sâu. Hai đứa chúng tôi dụi trán trao nhau những cái nhìn thâm tình rồi bật cười, sau đó nhanh chóng leo lên con mô tô để đưa nhau đến những cung đường chỉ hai đứa biết.
Tôi không phải là đứa thích chỗ náo nhiệt, ồn ào, cả thành phố đêm ba mươi lại không dễ kiếm chỗ an tĩnh. Trong không khí an vui chào năm mới này, hai đứa chúng tôi tựa như những người muốn trốn tránh khỏi “xứ xô bồ” mà tìm đến an nhàn. Đường phố rất đông, người người qua lại muốn chóng mặt, tiếng còi xe cùng vui đùa vang lên từ tứ phía. Ngồi sau lưng anh ấy, tôi vòng tay ôm chặt, áp sát ngực mình vào tấm lưng rộng lớn của anh ấy. Tôi không ngại cả hai đứa bị người ngoài dòm ngó, vì bây giờ đã không cần thiết phải che giấu mình nữa, xem như có bị người quen bắt gặp thì tôi cũng không ngại. Tôi yêu anh ấy, tôi muốn cho cả thế giới biết người con trai này là của tôi, đừng hòng ai giành giật.
Anh ấy lái xe rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi con đường đông đúc mà đến gần cửa biển. Nơi này không nhiều người, mặc dù không phải chỗ bí mật nhưng không có bao nhiêu người đến đây để đón giao thừa, bởi xem pháo hoa từ vị trí này tương đối xa. Những người lựa chọn đến đây hầu hết đều có mục đích giống nhau, đó là tìm kiếm sự yên tĩnh và riêng tư để ở bên cạnh người mình yêu. Tôi để ý có không ít ánh mắt nhìn về phía này nhưng không qua bao lâu lại tự mình thu về, không nhìn thêm. Hai đứa chúng tôi là cặp đôi đồng tính duy nhất ở đây, nổi bật là chuyện thường tình nhưng sẽ không ai vì sự nổi bật này mà bỏ lỡ khoảnh khắc của riêng mình.
“Em thích chỗ này chứ?”, anh ấy giúp tôi cất mũ bảo hiểm rồi cười nói.
“Chỗ nào cũng được mà, em chỉ cần anh thôi”, tôi cười cười đáp lại, tiện thể cũng tháo luôn hai ống tay ra, để lộ cặp hình xăm như thường ngày. Anh ấy thích tôi thế này hơn, vừa vặn, chính tôi cũng thích thế.
“Năm ngoái anh không thấy bao nhiêu người, năm nay đột nhiên nhiều thêm mấy cặp, tuy hơi mất riêng tư chút nhưng chỉ cần em không phiền, anh sẽ vui”, anh ấy khoác tay qua vai kéo tôi lại gần rồi cười hì hì, gương mặt sáng bừng của anh ấy là tâm điểm trong thế giới của tôi, càng nhìn, tôi lại càng thích mắt. Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh ấy rồi cười đáp:
“Năm ngoái anh đi xem với ai đấy?”.
“Anh đi xem một mình thôi, nhớ năm ngoái có chụp hình lại gửi em rồi mà”, anh ấy xụ mặt đáp, biểu hiện đáng thương, ấm ức như vừa bị nghi oan. Kỳ thực, tôi không nghi gì đâu, năm ngoái anh ấy đúng là đi xem một mình thật, sau đó lại còn bị mấy cô nàng bạo dạn cố tình đến làm quen nữa.
Vào năm đầu tiên ở bên nhau, tôi bị buộc phải come out với bố nên không thể đi countdown với anh ấy. Năm ngoái lại bị mẹ Hằng phát hiện ra nên chúng tôi tạm thời ở yên một chỗ, kiên nhẫn để cho bà có thời gian chấp nhận sự thật, vì vậy, ước nguyện đón năm mới cùng nhau mới tạm gác đến bây giờ. Cũng may, năm nay chúng tôi gặp may, cả hai nhà đều đồng ý để chúng tôi bên nhau nên mới có được cơ hội.
“Em biết chứ, em chỉ muốn xem thử anh còn nhớ cô nàng nào không thôi”, tôi cười nhẹ, giọng điệu có phần trêu đùa. Anh ấy cười vang rồi kề miệng sát tai tôi nói nhỏ:
“Vậy thì tiếc quá, trí nhớ anh có hạn, chỉ nhớ mỗi em. Mấy cô nàng kia không làm anh … hứng tình nổi”.
Nghe vậy, vành tai tôi bất giác đỏ ửng lên, anh ấy dạo này … bạo dạn một cách công khai thật, bản thân hứng tình liền nói hứng tình, muốn làm tôi liền nói không ngần ngại. Có điều, tôi thích nghe lắm, mọi tế bào trên người tôi bây giờ đều đã xiêu lòng vì anh ấy rồi. Một lần nữa, tôi lại rơi vào lưới tình, cả người nao nao hồi hộp, chờ đợi những gì “hấp dẫn” sẽ diễn ra. Đáng tiếc, cả hai đứa đang ở ngoài đường, sự “hấp dẫn” kia xem chừng phải đợi về nhà mới được.
Anh ấy quan sát biểu hiện của tôi một hồi rồi cười tủm tỉm khá vui vẻ, tôi khịt mũi cười khổ, hai mắt nhìn quanh tìm một chỗ tương đối đẹp, hơn nữa cũng đủ riêng tư để không bị người khác nhìn lén. Nhưng chưa kịp tìm ra thì anh ấy đã kéo tôi vào bên trong một tòa nhà gần đó, bác bảo vệ nhận ra anh ấy nên mỉm cười chào hỏi rồi để chúng tôi vào trong. Tôi chưa kịp hiểu rõ tình hình lắm nhưng cũng không thắc mắc gì thêm, anh ấy làm việc đều có mục đích cả, tôi xem kết quả là được rồi.
Ting!
Cửa thang máy mở ra, chúng tôi lên đến tầng cao nhất, đối diện là một hội trường lớn với đông đảo người đang tổ chức tiệc countdown riêng. Vốn nghĩ anh ấy sẽ đưa tôi vào đó nhưng không, anh ấy lại nắm tay tôi kéo vào lối thoát hiểm rồi đi lên thêm một tầng nữa, vừa vặn, hướng lên lại là sân thượng. Cửa ra bị khoá, nhưng tôi hiểu, anh ấy đã kéo tôi lên đây thì tự nhiên có chìa khoá riêng, quả nhiên, trong túi quần anh ấy có một chìa thật.
Cạch!
Tiếng cửa mở vang lên, một luồng gió lạnh đột nhiên thổi vào làm cả người tôi vô thức run nhẹ. Anh ấy nhanh chóng chắn phía trước người, đợi gió tan đi bớt mới kéo tôi ra ngoài. Sân thượng rộng rãi, hơn nữa lại đủ vắng vẻ, tầm nhìn từ trên cao thực sự rất tuyệt, tôi có thể nhìn rõ được toàn cảnh của thành phố ở bên dưới. Vị trí này rất đẹp, thoả mãn được mọi điều kiện lý tưởng nhất để countdown cùng người yêu.
“Làm sao anh vào được đây vậy?”, tôi quay người tò mò hỏi.
“Em thích chứ?”, anh ấy cười đáp.
“Đương nhiên là thích, nhưng sẽ không sao chứ?”.
“Không sao đâu, hơn một nửa tòa nhà này là công ty bố anh, anh có đánh tiếng với bác bảo vệ từ trước, qua giao thừa chúng ta khoá cửa lại như cũ rồi trả chìa khoá tại phòng bảo vệ là được”.
Nghe vậy, mọi thắc mắc trong đầu tôi đều được giải đáp rõ ràng, nghĩ lại cũng có phần trùng hợp, ai ngờ đâu chỗ riêng tư mấy cặp đôi lựa chọn đón giao thừa lại gần công ty bố anh ấy đến vậy.
“Anh đang định lạm quyền đấy à?”, tôi giả vờ lườm anh ấy.
“Xem con rể của giám đốc nói kìa, em đừng quên mình là đồng phạm của anh”, anh ấy áp sát người tôi mà ôm ấp, gương mặt toả sáng như sao trời. Một lời này của anh ấy đủ “khủng bố”, tôi chỉ biết bác trai làm trong một công ty bất động sản lớn của cả nước, ai nghĩ đâu lại là giám đốc chi nhánh thành phố, chẳng trách anh ấy có tư cách “lạm quyền” riêng tư thế này. Nhưng phải công nhận, máu lãng mạn của anh ấy tuyệt thật, tôi cảm động vô cùng.
“Cảm ơn anh nhé, em thích lắm”, tôi vòng hai tay ôm eo anh ấy kéo về phía mình, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai mà thủ thỉ. Anh ấy dịu dàng xoa lưng tôi, sau đó lại hư hỏng bóp mông đầy thích thú, gương mặt thỏa mãn đến lạ kỳ.
“Em thích là anh vui rồi, nếu em muốn, hằng năm mình đến đây đón giao thừa cùng nhau đi”, anh ấy mỉm cười đề nghị.
“Nếu không phiền đến mọi người, em sẵn lòng theo anh”, tôi cười tươi đáp lại. Thấy thế, anh ấy lập tức ôm lấy mặt tôi rồi đặt lên môi một nụ hôn sâu đầy khao khát và mãnh liệt, xen lẫn trong đó là sự dịu dàng yêu chiều hết mực. Tôi bị cuốn theo nụ hôn của anh ấy, cả người mê muội đắm chìm trong hạnh phúc đến độ quên luôn cả thói quen chiếm lại quyền chủ động của mình. Hơi thở hai đứa tôi nặng nhọc, từng làn hơi phả vào nhau mà sưởi ấm con tim, bốn mắt nhìn nhau, ý cười rõ rệt.
“Em yêu anh, Minh à, yêu anh nhiều lắm, yêu từ lúc nào không hay, yêu đến bao giờ cũng không đủ”, tôi thì thào.
“Anh cũng yêu em, thương em, xót em, trân trọng em. Em là trái tim anh, là tất cả lòng tốt của anh trên đời này”, anh ấy dụi trán về phía tôi rồi nhẹ giọng đáp lại, thanh âm ấm áp như rót mật vào tai. Tôi nhắm mắt lại hưởng thụ sự hạnh phúc này, hưởng thụ từng tiếp xúc thân mật của đôi ta.
Anh ấy nắm tay tôi thật chặt, sau đó lại kéo nhau lên trên nóc cao nhất của sân thượng. Chỗ này không lớn lắm nhưng bù lại, không có gì có thể chắn được tầm nhìn của chúng tôi. Ngồi trên đó, tôi nhẹ nhàng ôm gối mình rồi nghiêng đầu ngả vào vai anh ấy, bốn mắt cùng nhau nhìn lên bầu trời sao tỏa sáng cùng ánh đèn đường nhộn nhịp của phố phường. Vào giờ phút này, cả hai đứa chúng tôi đều sống trong thế giới của riêng mình, thế giới ngoài kia thay đổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi.
Giữa lúc này, anh ấy đột nhiên mở điện thoại ra xem giờ, kim phút đồng hồ đã chỉ đến số chín, còn mười lăm phút nữa là chào đón năm mới. Anh ấy mở ứng dụng mạng xã hội ra rồi viết một dòng trạng thái chào đón năm mới, sau đó lại vào trong thư mục ảnh rồi nói:
“Duy này, em chọn giúp anh một bức ảnh của hai đứa mình đi. Năm mới, anh muốn cho mọi người biết quan hệ của chúng ta”.
“Anh quyết định rồi hả?”, tôi ngẩng đầu mỉm cười.
“Vệ tinh xung quanh hai ta nhiều quá, cũng nên công khai thôi, do dự nữa anh sẽ ghen đấy”, anh ấy cười khổ đáp lại.
“Khi ghen, trông anh rất đáng yêu”, tôi cười nói.
“Em thích nhìn anh những lúc “không bình thường” nhỉ?”, anh ấy nhẹ nhàng nhéo mũi tôi.
“Phúc lợi độc quyền của em mà”.
“Của em tất, sắp đến giao thừa rồi, giúp anh chọn đi”, anh ấy cười cười hối thúc.
Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó liền cùng nhau tìm một bức ảnh vừa ý nhất để đăng lên mạng xã hội. Chúng tôi chụp chung với nhau khá nhiều, thư mục ảnh lại nhiều đến mức có những tấm hình tôi còn không nhớ được đã chụp ở đâu, một số tấm lại mang đậm kỷ niệm đặc biệt khó quên. Tìm tòi một hồi, kim phút chỉ đến số mười một, chúng tôi may mắn tìm được một tấm hợp ý, là tấm ảnh cùng nhau chụp tại Đà Lạt, sau lưng là một vạt nắng nhẹ ấm áp. Đó là vạt nắng đầu tiên chiếu xuống khi cơn mưa đông qua đi. Đây có thể xem là bức ảnh đầu tiên chụp cùng nhau khi hai đứa chính thức hẹn hò, nghe thôi cũng thấy ý nghĩa vô cùng.
Anh ấy hài lòng cài đặt giờ đăng rồi đặt điện thoại xuống, bàn tay anh ấy dịu dàng đan với tôi, ánh mắt thâm tình nhìn không lệch đi đâu. Khóe miệng tôi giương cao, lồng ngực phập phồng hoà nhịp vào nhau, thình thịch, thình thịch theo thời gian trôi.
Ba … hai … một …
Bùm!
Pháo hoa nở đầy trời, thanh âm cung chúc tân xuân vang vọng khắp mọi nẻo đường thành phố, tôi mỉm cười nhìn anh ấy.
“Chúc mừng năm mới, anh yêu!”.
“Em cũng vậy, năm mới lại tiếp tục trông cậy vào em”, anh ấy cười tươi đáp lại.
Trong khung cảnh ánh sáng rực rỡ của pháo hoa xuân về, hai bóng đen một lần nữa lại áp sát vào nhau, trao nhau không chỉ là nụ hôn mà còn là sự tin tưởng, niềm tự hào và hi vọng. Ở bên cạnh, thanh âm thông báo mạng xã hội từ điện thoại anh ấy vang lên liên hồi không dứt, tôi bật cười nhìn sang đó rồi dụi trán về phía trước.
“Mọi người chắc đang hỗn loạn lắm”.
“Anh cũng đoán vậy, một lát nữa cùng anh xem đi”, anh ấy dịu dàng miết tay tôi.
“Ừ, tiện thể, năm mới đến rồi, anh muốn ước gì không?”.
Anh ấy nhắm mắt lại ngẫm một hồi rồi cười đáp:
“Anh ước hai ta sẽ tiếp tục ở bên nhau, cùng nhau đi tiếp con đường này. Còn em thì sao?”.
“Em đã ước xong rồi”, tôi nhướng người hôn nhẹ lên môi anh ấy mà đáp.
“Em ăn gian, anh đã nói điều ước của mình rồi mà”, anh ấy bĩu môi.
“Em đâu bảo anh nói”, tôi cười đáp.
“Ồ, em muốn chạy sao?”, anh ấy híp mắt lại rồi nhào về phía tôi.
“A–!! Khoan … nhột … ha ha ha … đừng, đừng cù mà …”.
Trên bầu trời, pháo hoa tiếp tục nở rộ, chiếu sáng một bầu trời đêm sống động.
Chúng tôi đã từng quen nhau, đã từng âm thầm hiện diện trong cuộc đời nhau mà không hề hay biết, nhưng cuối cùng, như một định mệnh an bài, chúng tôi lại trở về bên nhau.
Gửi đến tương lai của chúng tôi,
Hãy thật hạnh phúc nhé!