Cam Lai

Chương 132: Gánh nặng




Tầng hai.

Đứng trước cửa phòng anh trai, tôi loay hoay đi qua đi lại không biết đã bao lâu, mỗi lần định đưa tay gõ cửa là nỗi lo lắng trong lòng lại khiến tôi phải thu tay về. Do dự một hồi, tôi vẫn quyết định gõ cửa, hôm nay mà không giải quyết thì qua ngày hôm sau khó nhìn mặt anh ấy lắm.

Cộc, cộc, cộc!

Ba tiếng gõ cửa vang lên, không một lời đáp nào vang lên, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi nên không ngạc nhiên lắm, chỉ là trong lòng không khỏi buồn rầu.

“Anh ơi, là em đây, em vào được không?”, tôi nói.

Một lần nữa, đáp lại tôi vẫn là một tiếng lặng thinh không tiếng động, tôi cắn răng nói tiếp:

“Anh không đáp tức đồng ý rồi đấy”.

Cạch!

Tôi xoay nắm tay cửa, ánh sáng hành lang liền hắt vào trong căn phòng. Bên trong tối om, không một ánh đèn điện nào được mở, chăn gối trên giường vẫn ngăn nắp như thường lệ, duy chỉ có cửa đi ban công được mở ra kèm theo một luồng gió lạnh thổi vào. Rèm cửa trắng mỏng phất phơ trong gió, đằng sau đó là bóng lưng của anh ấy. Tôi đóng cửa lại, đầu mũi có chút cay, là mùi thuốc lá.

Anh trai vốn không nghiện hút thuốc nhưng vì công việc của anh ấy rất áp lực, không làm một, hai điếu thì đầu óc không cách nào nghĩ thông. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hút thuốc ngoài lý do công việc. Tôi từ tốn bước ra ban công, trời hôm nay thật lộng gió, nó cứ thổi không ngừng. Trên mặt đất đã có sẵn mấy đầu lọc lăn lông lốc theo hướng gió, nhìn qua cũng phải năm, sáu điếu gì đấy.

Tôi bặm môi lên tiếng:

“Anh, hút thuốc nhiều không tốt đâu”.

“Anh không nghiện, làm một vài điếu cũng không sao”, may quá, lần này anh ấy cũng chịu đáp lại rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ như bị một cục đá đè lên trên. Tôi nhận ra giọng anh ấy có phần không được vui. Bình thường anh ấy không dùng giọng này với tôi đâu, xem như gương mặt anh ấy có đơ thì “màu sắc” của giọng nói sẽ không xám xịt như thế này, tôi nghe không quen.

“Anh giận em sao?”, tôi không chịu được nữa, buộc phải nói thẳng ra, tôi vốn định bắt đầu từ từ nhưng nhìn tình hình bây giờ, tôi không nghĩ “từ từ từng chút một” sẽ giúp ích, thậm chí còn có xu hướng khiến mọi thứ trở nên xấu hơn.

“Phải, anh giận … rất giận”, anh ấy nghiêng đầu sang một hướng khác để tránh phải đối mặt, lòng tôi như có cái gì đó thắt lại, hai tay nắm chặt lại, khớp tay kêu răng rắc.

“Anh … ghét em không?”, tôi cố kiềm chế bản thân để không phải xúc động, cổ họng gắng gượng nặn ra từng chữ đầy khó khăn.

“Làm sao anh ghét em được, em là em trai anh mà”, anh ấy thở dài đáp.

Bụp!

“A, đau–!!”, anh ấy vội vàng ôm một bên mạn sườn mình mà kêu than, vẻ mặt nhăn nhó nhìn lấy tôi nhưng sau đó đã vội vàng quay đi, không qua một giây lại len lén nhìn về. Tôi chịu không nổi nữa, đành phải đánh anh ấy mới hả giận được. Anh ấy giận tôi nhưng tôi cũng giận anh ấy, tôi không thích thái độ mập mờ không chính kiến của anh ấy trong trường hợp này. Tính tôi thi thoảng khó ở lắm, khi bị dồn nén quá nhiều, tôi rất dễ động tay động chân.

“Nếu anh không ghét em, vậy nhìn em và nói chuyện cho rõ ràng, còn không, em sẽ về phòng, từ mai sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa”, tôi hít vào một hơi, tay nắm chặt lan can ban công để nguôi đi cơn giận.

Anh ấy nghĩ mình buồn thì không khiến tôi tổn thương sao?

Vớ vẩn, nực cười.

Không thấy anh ấy nói gì, tôi lập tức quay lưng rời đi, nào ngờ lại bị anh ấy giữ chặt tay lại rồi thở dài nói:

“Em vẫn luôn nóng tính như ngày nào, nhưng đừng vì thế mà không nhìn mặt anh chứ, chúng ta là anh em đấy”.

“Anh còn biết mình có đứa em này nữa à?”, tôi trừng mắt.

“Được rồi, là lỗi của anh đã cư xử không khéo, em đừng giận nữa, bố mẹ đánh chết anh bây giờ”, anh ấy nói, lần này, gương mặt của anh ấy khá thành khẩn, nỗ lực biểu cảm trên gương mặt đơ ấy xem như chấp nhận được. Tôi vào phòng bật điện, từ tốn ngồi xuống giường rồi vỗ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống. Nhưng không, anh ấy từ chối ngồi cạnh, thay vào đó lại kéo ghế ngồi đối diện.

Tôi nhìn anh ấy một hồi rồi nói:

“Anh còn khúc mắc gì trong lòng thì hỏi đi, em trả lời hết nhưng nên nhớ, đời này em trai anh không yêu được con gái đâu”.

Nghe vậy, anh ấy liền bật cười, một nụ cười hiếm có.

“Bố mẹ còn hiểu đồng tính là gì thì anh sao dám tụt hậu được, anh không có vấn đề với chuyện em yêu con trai, như anh đã nói, em là em trai anh, dù em yêu ai, em vẫn là em trai anh. Nhưng anh không chấp nhận việc anh không phải là người đầu tiên biết chuyện, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì em đều nói với anh trước tiên, tại sao chuyện quan trọng như vậy em lại nói với bố mà không phải anh? Anh không đáng tin cậy sao?”, anh ấy bảo, nụ cười trên mặt cũng thu về, thay vào đó là một nét buồn thoang thoảng.

Lúc này, tôi mới hiểu tại sao anh ấy lại bỏ lên phòng, có lẽ trong lúc tôi khóc, anh ấy đã để ý đến thái độ của bố, dù sao xét trên vị trí khi ấy, anh ấy có thể quan sát cả ba người rất rõ ràng. Anh ấy chắc đã đoán ra chuyện nên mới buồn rầu bỏ về phòng. Tôi phản ứng quá chậm nên không giữ anh ấy tại chỗ được, thành thử mới dẫn đến cuộc đối thoại bây giờ.

Tôi thở nhẹ một hơi, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan, tôi nắm lấy hai tay anh ấy rồi nhẹ giọng đáp:

“Thực ra ban đầu em có cân nhắc nói với anh trước nhưng anh còn phải che giấu chuyện của mình nữa nên em định sẽ nói với cả nhà luôn một thể khi đến thời điểm. Nhưng anh biết không, vào ngày anh phát hiện dấu hôn trên người em, tối hôm đó, bố đã phát hiện em là người đồng tính, đồng thời cũng biết mặt bạn trai em. Khi đó, em không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nói thật”.

“Khoan đã, hôm đó bố biết rồi hả?”, anh ấy mở to mắt ngạc nhiên, sau đó tựa hồ nhớ đến gì đó nên gặng hỏi tiếp:

“Theo anh nhớ, hôm đó em bị tụt huyết áp, sẽ không phải …”.

“Anh nghĩ đúng rồi đấy, hôm đó vì bị bố phát hiện ngoài ý muốn, em đã rất sợ, cả người không còn sức lực, đồ ăn trong bụng có bao nhiêu đều phải nôn ra hết. Vào giây phút ấy, em đã nghĩ thế giới bắt đầu quay lưng lại với mình rồi, cũng may, bố đã chấp nhận và giúp em giữ bí mật đến bây giờ”, tôi mỉm cười kể lại.

“Có phải do cái miệng nói gở của anh không?”, anh ấy áy náy hỏi, ánh mắt thấy rõ được sự đau lòng, xem chừng hối hận vì ngày hôm đó “lỡ lời”.

“Anh đừng tự trách mình, bố phát hiện ra từ sớm rồi, hôm em trở về từ Đà Lạt, bố đã bắt quả tang em đi cùng người yêu, đến hôm đó mới chủ động nói ra thôi”, tôi lắc đầu, hai tay miết nhẹ mu bàn tay anh ấy mà trấn an. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy lo lắng thế này, trong lòng không khỏi cảm động, gia đình quả nhiên là gia đình, máu mủ ruột thịt không thể từ chối đi đâu được.

“Hôm đó anh lý ra nên ở nhà mới phải”, anh ấy thở dài nói.

“Rồi anh tính để chị dâu leo cây hay sao? Em có thể đón năm mới muộn với người yêu vì hai đứa là con trai, không quan trọng đến chuyện đó. Nhưng chị dâu lại khác, nếu hôm đó anh ở nhà, chắc bây giờ anh đang là một ông chú độc thân”, tôi buông tay anh ấy ra mà bĩu môi.

“Anh không già đến thế”.

“Anh vào nhà tắm soi gương xem mình giống một người ba mươi không?”, tôi nhếch mép.

“Sao em độc miệng thế?”, anh ấy cười khổ.

“Miệng thì nói anh em mà không biết em vốn độc miệng hả?”.

“Được rồi, anh không muốn tranh cãi với em vì chuyện này đâu”, anh ấy lay nhẹ thái dương, trông có vẻ bắt đầu ngán ngẩm tôi rồi. Nhìn bộ dạng này của anh ấy, trong lòng tôi liền thoải mái, như vậy mới là anh trai tôi, cái kiểu thở dài đăm chiêu sầu đời trước đó thực sự không hợp một chút nào.

“Mà anh hỏi này, em với bạn trai sống hoà thuận không?”, anh ấy đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên sống hòa thuận rồi, mặc dù thi thoảng vẫn có chút xích mích nhưng anh biết đấy, gia vị của tình yêu mà, không thiếu được”, tôi cười cười đáp.

Tôi và Hải Minh yêu đương hơn hai năm, số lần gây gổ của chúng tôi đếm trên đầu ngón tay, lớn nhất có lẽ là vào hè năm ngoái. Khi đó, công việc của tôi rất nặng, tần suất tăng ca gần như nguyên tháng, đến độ tính tình tôi lúc nào cũng dễ cáu gắt. Mỗi khi nói chuyện với anh ấy, thi thoảng tôi lại lớn tiếng, thời gian đầu còn kiềm chế lại được nhưng càng về sau càng hỏng, không kiểm soát được nữa. Thế là tôi tạm sang chỗ trọ của Hồng Vũ ở vài hôm để nguôi ngoai tâm trạng rồi mới về.

Tuy nhiên, chuyện đâu dễ đến thế, anh ấy không chịu được cảnh thiếu tôi nên không được một ngày đã tự tìm đến trọ của Hồng Vũ, vừa vặn lại bắt gặp phải cảnh cậu ấy đang ôm tôi để an ủi. Vì vậy, anh ấy bắt đầu ghen, chúng tôi lại cãi nhau, đến độ tôi nghĩ chắc cuộc tình này không kéo dài được nữa. May mắn, vào giây phút đó, tôi đã yên lặng mà nhớ lại những lời từng nói với bác gái, tôi yêu anh ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, anh ấy nóng giận, tôi sẽ nhường nhịn.

Là một thằng đàn ông, tôi sẽ không đi ngược với lời nói của mình, cho nên tôi đã nhẫn nhịn, từ tốn “lùi bậc thang”, nào ngờ, chính anh ấy lại có cùng suy nghĩ đó nên chúng tôi hoà giải với nhau khá nhanh. Sau lần đó, hai đứa chúng tôi biết thông cảm cho nhau, mọi khó khăn đều sẽ giải quyết được nếu cả hai chịu khó mở lời. Từ đó đến nay, thi thoảng chúng tôi có cãi nhau nhưng cũng chỉ càm ràm mấy tiếng thôi, không đến mức biến mối quan hệ thành một mớ hỗn độn. Chúng tôi học được cách nhẫn nhịn và yêu thương, quan hệ tự nhiên hòa thuận được như bây giờ.

“Tử Duy này, anh ghen tị với em thật đấy, có thể sống hạnh phúc cùng người mình yêu”, anh ấy mỉm cười nói.

“Nhưng em còn phải lo tới lo lui nhiều lắm, anh ngược lại dễ hơn em nhiều, mẹ đã chấp nhận được chuyện của em thì chuyện của anh sẽ không đến mức bất khả thi. Anh cũng ba mươi tuổi rồi, em nghĩ mẹ sẽ không kén cá chọn canh đâu”, tôi đáp.

“Em lớn thật rồi, còn biết nghĩ cho anh nữa đấy”, anh ấy cười cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Em sắp hai mươi tư rồi anh trai yêu quý ạ”.

Nghe vậy, cả hai đứa liền bật cười, một nụ cười thoải mái không còn gánh nặng. Tôi đã gỡ đi cục đá bấy lâu nay ở trong lòng, còn anh ấy, có lẽ đã quyết định cần phải làm gì rồi.