Cam Lai

Chương 130: “Xem con này, tay lạnh hết cả”




Thứ tư, ngày hai mươi tám âm lịch.

“Mẹ ơi, con về rồi”, tôi nhướng người nói vọng vào trong nhà, tay không quên kéo nguyên một va li đi theo.

Nghe vậy, mẹ liền từ trong bếp chạy ra, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng nhưng sau đó đã chuyển sang vui mừng rồi chạy đến ôm chầm lấy tôi đầy vui vẻ, đến mức còn quên cả việc cởi tạp dề cùng đặt đũa nấu ăn xuống.

“Thằng này, sao con bảo mai mới về?”, mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi, tiện thể giúp tôi kéo hành lý vào trong nhà.

“Sếp cho nhân viên về sớm, hôm nay con chỉ làm buổi sáng thôi nên đổi vé sang chiều để về luôn. À mà bố với anh đâu rồi mẹ?”, tôi nhìn quanh trong nhà rồi hỏi. Công việc của tôi tương đối bề bộn, mỗi năm chỉ đến dịp Tết mới về được nên thi thoảng cũng thấy được mấy thứ mới mẻ ở trong nhà lắm. Chẳng hạn như cây đào lớn nằm ở giữa phòng khách bây giờ, năm ngoái tôi về là cây mai, không hiểu sao năm nay bố lại chuyển sang đào rồi.

“Bố với Tử Nam không biết con sẽ về sớm nên ra ngoài mua đèn về treo rồi. Mà còn nữa, sao dạo này con gầy đi thế?”.

“Con đã sáu mươi sáu cân rồi đấy mẹ ơi, tăng thêm nữa con không chịu nổi đâu”, tôi xụ mặt than thở. Tôi là một đứa khó tăng cân, con số sáu mươi sáu là cả một nỗ lực ăn uống cùng tập gym kiên trì của tôi trong suốt bốn tháng liền mới đạt được, hiện nay, đây là cân nặng cao nhất tôi từng có. Hải Minh gần như cười không thấy mặt trời khi trông thấy thành quả, đến mức cứ mỗi tối đến là lại gối đầu lên đùi tôi rồi vỗ về không ngừng.

“Nhưng sao mẹ trông vẫn gầy thế?”, mẹ tôi e ngại nói.

“Con nặng thịt mà, mẹ xem này”, tôi cười cười đáp, tiện thể kéo áo lên cho mẹ xem cơ bụng sáu múi của tôi. Thấy thế, mẹ liền vỗ tay một cái bép vào đó rồi lườm nguýt đuổi tôi lên phòng. Tôi không đứng đó làm gì nữa mà nhanh chóng về phòng lấy đồ đi tắm, trời nóng nực thế này, ngồi chờ tại sân bay cả buổi cũng khiến mồ hôi đổ đến khó chịu.

Sau khi tắm xong, tôi trở về phòng kiểm tra điện thoại một chút, không ngoài dự đoán, bên trong là một tin nhắn báo bình an của anh ấy.

『Anh về đến nhà an toàn rồi』

Tôi cười cười rồi nhắn lại một tin tương tự, yêu nhau hơn hai năm, tôi biết anh ấy giờ đây đang cố kiềm chế không nhắn thêm lắm. Anh ấy không quen với việc rời xa tôi, cho dù đang đi công tác cũng tranh thủ thời gian để nhắn tin hỏi han, đương nhiên, anh ấy chỉ nhắn tin mỗi lúc rảnh thôi, anh ấy không “u mê” đến mức chiếm dụng thời gian công việc để làm việc riêng đâu. Bây giờ chắc anh ấy muốn nhắn thêm lắm nhưng vì đang là khoảng thời gian dành cho gia đình nên anh mới kiềm chế lại. Tôi không cần anh ấy kiềm chế, nhớ tôi thì cứ nhắn thôi, dù sao tôi cũng nhớ anh ấy mà.

Ngay khi tôi vừa nhắn sang một tin là không đến năm giây sau, tiếng thông báo của NINE lại nhảy lên liên hồi. Quả nhiên tôi đoán không sai, anh ấy túc trực điện thoại liên tục như thường lệ. Có điều tôi không nói thẳng ra mà chủ động nhắn tin tiếp với anh ấy, trên thực tế, tôi lại muốn gọi điện hơn nhưng vì đang ở nhà, cần phải “rén” lại một chút.

『Anh nói chuyện với bố rồi, ngày ba mươi anh sẽ sang đón em, em cứ yên tâm đi ^^』

Tôi:『Không phải đã bảo sẽ cùng nhau nói sao?』

Hải Minh:『Em đừng giận, anh chỉ cần vào nhà là thấy bố rồi, không tránh được, bố không có ý kiến gì đâu, chỉ muốn gặp mặt em thôi ^^』

Tôi:『Được rồi, vậy mốt em để bố ra đón anh』

Ting!

Tiếng thông báo sau đó vang liên hồi, kèm theo là mấy biểu tượng hoảng hốt liên tục của anh ấy. Tôi liền cười ngặt nghẽo một trận, thật tình, hơn hai năm rồi mà anh ấy vẫn sợ bố như sợ cọp, mỗi lần nhìn thấy ông là cả người cứng đơ như bị Medusa hóa đá. Thậm chí trong năm vừa rồi, nhân dịp chuyến công tác thường niên, bố tôi có đến thăm đột xuất một lần, khi đó tôi đang ở ngoài đường, chỉ có mỗi anh ấy ở nhà. Thế là cả hai người liền có một buổi gặp mặt “đáng nhớ”. Ngày hôm đó tôi không biết hai người đã nói gì nhưng ít nhất, bố dần chấp nhận anh ấy rồi nên tôi không dò hỏi sâu thêm.

Tôi nhắn lại:『Em đùa thôi, anh không cần hoảng thế đâu ^^』

Hải Minh:『Không, dù sợ nhưng anh vẫn sẽ gặp bố em mà』

Chà, anh ấy dùng chữ “sợ” luôn rồi đấy, nếu để mấy người hâm mộ của anh ấy ngày xưa thấy được cảnh này thì không biết tâm trạng sẽ ra sao nhỉ?

Chắc hình tượng sẽ vỡ nát đi chăng?

Nói đến hâm mộ, anh ấy vẫn như cũ, đi đến đâu đều thành tâm điểm của sự chú ý, số người theo đuổi cũng tăng lên chóng mặt. Tại công ty, anh ấy đã chính thức come out rồi, có người thích, có người không nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến công việc mấy. Chưa kể, khi mọi người biết anh ấy đã có người yêu, số lượng người theo đuổi lại giảm theo chiều dốc đứng, số lượng người quan tâm “đặc biệt” tại công ty cũng tỷ lệ thuận theo.

Khi nghe chuyện đó, tôi liền nhịn không được mà ôm bụng cười. Người lớn quả nhiên khác biệt, biết không thể chiếm được là sẽ chủ động từ bỏ dứt khoát, chứ không phải lời ra tiếng vào rồi ầm ĩ trên mạng xã hội như mấy cô nàng sinh viên ngày trước. Nhớ lại những ngày đó, tôi không khỏi hoài niệm một trận.

. . .

Tối đến, cả nhà tôi quây quần bên bàn ăn rất vui vẻ, mẹ không nói tôi đã về nên khi tôi xuống phòng ăn là anh trai kém chút nữa làm rơi luôn tô canh trên tay. Cũng may không rơi thật, nếu không mẹ nhất định sẽ không tha cho anh ấy đâu. Trái ngược với anh ấy thì bố bình tĩnh hơn hẳn, ông có tỏ ra ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về bình thường, thật không thú vị gì cả.

Trong suốt bữa ăn, bố mẹ thay phiên nhau hỏi tình hình công việc lẫn sức khoẻ của tôi, kỳ thực, cả hai đều biết hết rồi, vì hầu như tuần nào cũng gọi điện hỏi thăm mà. Nhưng vì không còn thứ gì để hỏi nữa nên mới lấy lại chuyện cũ để hỏi thôi. Chuyện yêu đương của tôi có thể là một chủ đề dễ khơi nhưng vì bố biết rõ nên mới không đề cập đến, còn mẹ thi thoảng có nhắc nhưng lại bị tôi khéo léo đẩy sang cho anh trai.

Năm nay anh ấy đã ba mươi nhưng chưa dẫn người yêu về nhà bao giờ, bố tôi không gấp nhưng mẹ lại gấp lắm rồi. Mẹ không lo chuyện có cháu bồng vì mẹ không thích trông trẻ lắm, mẹ chỉ lo anh ấy sống tận ba mươi năm trời mà chưa bao giờ hay tin hẹn hò.

Trên thực tế, cả nhà chỉ có mỗi tôi biết anh ấy đang hẹn hò với ai, quan hệ của anh ấy với chị dâu vẫn mặn nồng lắm, nghe bảo bên nhà chị dâu quý anh ấy như con trai ruột. Chỉ cần chị ấy ra mắt nhà tôi thành công nữa thì hai nhà ngồi lại bàn chuyện cưới hỏi luôn cũng được rồi.

Vốn nghĩ anh ấy sẽ nói với mẹ sự thật ngay trên bàn ăn luôn nhưng không ngờ anh ấy lại nhẫn nại đến cùng, gương mặt vẫn phát huy tác dụng “đơ” mọi tình huống như cũ, ai nói gì cũng không khiến anh ấy biến sắc nổi. Trong lòng tôi không khỏi âm thầm cho anh ấy một ngón cái, định lực của anh ấy thực sự rất đỉnh, sức chịu đựng vượt xa người bình thường, quả nhiên là thần tượng từ nhỏ đến giờ của tôi mà.

Nhờ vào sức chịu đựng phi thường của anh trai, bữa ăn tối rốt cuộc cũng trôi qua nhẹ nhõm, tôi phụ giúp mẹ rửa chén cho sạch sẽ rồi cùng nhau ra phòng khách để xem ti vi, ngồi bên cạnh mẹ, tôi liên tục âm thầm hít vào từng hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, tựa như đang muốn điều chỉnh tâm thế của mình lại để tuyên bố một gì đó.

Trên thực tế đúng là vậy, hôm nay tôi muốn come out với gia đình mình, tuy rằng có giấu diếm Hải Minh đôi chút nhưng lại không thể để chuyện này kéo dài thêm. Gia đình anh ấy đã biết chuyện, bố tôi cũng biết chuyện, bây giờ chỉ còn một mình mẹ cùng anh trai là chưa biết gì, nếu còn cố tình giấu nữa thì tôi sẽ vô tình làm tổn thương cả hai người mất. Thân là hai người thân thiết nhất với tôi trong nhà mà lại thành người cuối cùng biết chuyện, cảm giác đó thực sự không dễ chịu đâu.

Suy nghĩ một hồi, tôi đứng dậy sang chỗ ghế của bố rồi ngồi xuống, gương mặt nghiêm túc nhìn mẹ cùng anh trai đang xem thời sự. Mẹ nhận ra tình huống rất nhanh nên liền vỗ lưng anh trai ngồi thẳng người dậy. Bố tôi nhận ra được ý định của tôi nên thở nhẹ một hơi rồi cầm điều khiển tắt tiếng ti vi đi.

“Cả nhà, con … có chuyện muốn nói”, tôi bình tĩnh nói.

“Ừ, mẹ đang nghe đây”, mẹ mỉm cười đầy dịu dàng đáp lại. Bố tôi cũng vòng một tay ra sau mà nhẹ nhàng vỗ lưng để tiếp thêm dũng khí, trong lòng tôi liền ấm áp vô cùng. Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang anh trai, ngập ngừng một hồi, tôi quyết định nói:

“Mẹ, anh, con có một bí mật, hôm nay muốn thú nhận, con … là người đồng tính”.

Thình thịch, thình thịch!

Nói rồi, cuối cùng tôi cũng nói được rồi. Lồng ngực tôi phập phồng liên hồi vì hồi hộp nhưng một phần có lẽ cũng vì cảm thấy nhẹ nhõm ở trong lòng.

“Khoan, em nói cái gì cơ?”, anh trai tôi đột nhiên chồm người tới, vẻ mặt giật mình, thật hiếm có, gương mặt “đơ” mọi trường hợp của anh ấy cuối cùng cũng chịu biểu lộ cảm xúc. Tôi nhẹ giọng đáp:

“Em là người đồng tính, em thích con trai, người em hẹn hò cũng là con trai”.

“Chuyện này …”, anh ấy xoắn quýt, tay chân loạn xạ không biết nên làm gì cho hợp lý. Phải rồi, đây mới là biểu hiện nên có của người nhà khi nghe tin tôi đồng tính. Anh ấy chắc phải hoang mang lắm.

“Ra vậy, cuối cùng con cũng chịu nói rồi”, trái ngược với anh trai, mẹ tôi bình tĩnh hơn hẳn, có vẻ bố nói đúng, mẹ đã đoán ra từ trước, chẳng qua bà cần thời gian để chấp nhận. Từ đó đến giờ vừa trọn vẹn hai năm, xem ra mẹ đã đối mặt với hiện thực rồi.

Mẹ nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi mà miết, chất giọng quan tâm ấy của mẹ lại vang lên:

“Xem con này, tay lạnh hết cả, con lo lắng lắm phải không?”.

Tôi gật đầu thừa nhận, không hiểu sao, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mẹ lại khiến hốc mắt tôi nóng lên, không lâu sau đó, hai vai tôi khẽ run nhẹ, đầu hơi cúi gằm xuống, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ vậy mà rơi trên mu bàn tay.

Thấy thế, mẹ liền thở dài một hơi rồi tiến đến ôm chầm lấy tôi mà nói:

“Thật tình, đứa nào đứa nấy, lớn rồi vẫn không khiến mẹ hết lo”.