Cam Lai

Chương 12: Thú dữ chớ lại gần (3)【Góc nhìn của Hải Minh】




Trong đầu bây giờ xuất hiện không biết bao nhiêu là câu hỏi chống chéo lên nhau khiến tôi rối hết cả lên. Cô em họ tôi khá nhút nhát nên không quen với việc nói chuyện với người lạ, đành phải im lặng tránh mặt sang chỗ khác. Vì vậy tôi nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt lại một chút rồi cười nói:

“Ủa, Nhu Vân cũng đi xem phim sao?”.

Đến rạp phim đương nhiên là để xem phim rồi, không hiểu sao tôi lại thốt ra một câu thiểu não đến như vậy. Hơn nữa lại gặp phải Nhu Vân, cô nàng này lại càng không có khái niệm chừa chút sĩ diện nào cho tôi.

“Thấy rồi còn hỏi, phim cũng sắp chiếu rồi, tớ vào trước đây”.

Đấy, biết ngay mà. Cá nhân tôi còn đang kỳ vọng Nhu Vân sẽ giới thiệu tôi với Tử Duy đây, từ đó tôi có thể thuận thế để cảm ơn việc ngày hôm đó. Ngặt nỗi, hai người bọn họ lại không chơi đúng bài, trực tiếp đi thẳng đến cổng soát vé rồi đi vào trong rạp, bỏ lại tôi đứng đây như một thằng ngốc.

Trước khi đi, tôi cũng cố vụng trộm nhìn Tử Duy một chút, nào ngờ lại bị ánh mắt sắc lạnh kia của cậu ấy nhìn trúng. Tôi bất giác giật mình, bởi tôi có cảm giác “thú dữ” ngày hôm nay hình như còn khó gần hơn trước nữa thì phải. Cô em họ tôi vô tình quay mặt lại thì đụng trúng ánh mắt này nên càng nép mình đến gần tôi hơn, hình như cô nàng có chút sợ Tử Duy rồi. Cô níu chặt lấy áo tôi rồi nói:

“Anh, hai người họ là bạn anh sao?”.

“Nhu Vân thì đúng, còn người vừa lườm kia thì … có chút phức tạp, đại khái anh có quen, nhưng có chuyện gì sao?”, tôi quay đầu đáp.

Cô em họ tôi lắc đầu, hai mắt nhìn bọn họ có chút ngưỡng mộ rồi đột nhiên quay sang lườm nguýt tôi.

“Anh không có ý tứ gì hết, tự nhiên dùng bộ mặt tươi cười kia đi hỏi thăm bạn gái người ta thì hỏi sao người ta không lườm lại anh hung hãn như vậy được”.

“Bạn gái? Nhu Vân với Tử Duy á? Em không nhầm chứ?”, tôi có chút hoài nghi hỏi lại, mặc dù không rõ tình trạng quan hệ của Nhu Vân như thế nào nhưng tôi cũng quen cô khá lâu rồi, Tử Duy không giống như mẫu người cô sẽ hẹn hò lắm.

“Không nhầm, bọn họ cầm vé đôi như chúng ta mà”, vừa nói, cô em họ tôi cầm tờ vé đôi lên phe phẩy ở trên tay như một minh chứng. Tôi không quan sát kỹ lắm nên không rõ nhưng nếu em họ tôi đã xác nhận thì xác suất cao là đúng rồi đấy. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút khó chịu ở trong người. Tôi vội vàng cùng cô em họ đi soát vé rồi vào trong rạp, không ngờ là hàng ghế của chúng tôi lại ngồi ngay trước mặt Nhu Vân cùng Tử Duy.

Vì đã trải qua vụ việc một ngày ba lần gặp mặt Tử Duy ở cả ba địa điểm khác nhau rồi nên tôi cũng không còn quá ngạc nhiên với sự trùng hợp này nữa. Thay vào đó, tôi muốn thăm dò thử một chút nên bèn quay lại nói chuyện với Nhu Vân.

Vốn nghĩ cô nàng sẽ tiếp tục không chừa sĩ diện cho tôi, nào ngờ cô lại nhìn Tử Duy tựa như thể đang xem thử cậu ấy có phiền không rồi với chồm người đến nhỏ tiếng bảo tôi quay lên. Cùng lúc đó, cô em họ tôi cũng dùng tay níu lấy áo len rồi dùng ánh mắt đầy uy hiếp để bảo tôi quay lại.

Tôi cũng biết mình đi hơi quá nên lúc chuẩn bị quay lại thì một lần nữa, Tử Duy đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt không hề thân thiện một chút nào, “thú dữ” lại tiếp tục hung hãn nữa rồi. Tôi có hơi co rụt con ngươi mình lại rồi vội vàng quay lại nhìn lên màn hình, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi lung tung.

Hai người họ thực sự hẹn hò sao?

. . .

Ánh đèn mờ trong rạp vào lúc này cũng dần dần tối đi, phim bắt đầu chiếu, thế là tôi liền quyết định không suy nghĩ nữa, tập trung tinh thần lại để xem phim. Chuyện hai người họ hẹn hò cũng đâu liên quan đến tôi, hà cớ gì tôi phải đặt tâm tư của mình vào đó làm gì, tốt nhất vẫn nên coi phim thì hơn.

Nhưng ngoài ý muốn là tôi lại đánh giá thấp cái rạp phim này khi mà sau hơn ba mươi phút chiếu, cả cái rạp này đột nhiên thành nơi để hẹn hò thầm kín. Tôi cùng em họ chẳng qua chỉ là giả thôi nên mới bất động ngồi im hướng ánh mắt lên màn ảnh bên trên. Trừ bỏ chúng tôi ra thì những người còn lại có vẻ như đã tự đắm chìm vào thế giới riêng rồi.

Bộ phim tôi đang coi là một bộ tình cảm lãng mạn nên đối tượng xem chủ yếu vẫn là những cặp yêu nhau. Nhưng cũng không có nghĩa là không có những người độc thân như tôi đi xem, vấn đề là ở chỗ khung giờ này không thích hợp với việc đi xem một mình rồi gặm nhấm nỗi cô đơn thôi.

Mặt khác, tôi cũng muốn biết Tử Duy cùng Nhu Vân ở phía sau đang làm gì. Hai người bọn họ có lẽ đang hẹn hò với nhau thật, nói tôi không tò mò thì thật sự không thành thật với bản thân quá. Nhưng tôi biết, tôi không thể quay đầu lại nhìn, nhỡ đâu vô tình bắt gặp phải cảnh tượng gì … không được tốt lắm thì Tử Duy sẽ ghi thù tôi mất.

Ngày hôm nay của tôi không được mấy suôn sẻ lắm, Tử Duy lườm tôi những hai lần, có thể cậu ấy đã biết tôi nên lần trước xem như tiện tay giúp đỡ. Nhưng bây giờ thì cậu ấy lại ghét tôi rồi. Nếu tôi làm phải hành động nào đó không được hợp mắt cậu ấy thì chữ “ghét” kia sẽ thành chữ “thù” mất. Ngặt nỗi, trong lòng tôi lại cảm thấy rất bức bách, về cảm tính thì tôi vẫn rất muốn quay lại xem thử như thế nào. Còn lý trí thì vẫn níu kéo tôi đưa mắt nhìn về màn ảnh lớn phía trước, dù tôi đã chẳng còn chút khái niệm nào đối với bộ phim đang chiếu nữa rồi.

Tôi đan hai bàn tay vào nhau đặt trước bụng, một chân thì ngồi rung đùi có chút hơi bồn chồn. Mấy cặp đôi bên cạnh bây giờ cũng chẳng hơi đâu nhìn tôi nên tôi cũng không ngại phiền, nhưng cô em họ tôi lại thấy được cảnh này, liền đưa tay sang nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi nghiêng người áp sát hỏi nhỏ:

“Anh đang làm cái gì vậy?”.

Nghe vậy, tôi có hơi dựa vào ghế sau rồi nghiêng người sang nói nhỏ:

“Xin lỗi, anh hơi khó chịu ở trong người”.

“Anh không khỏe sao? Có cần về không?”.

Tôi nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:

“Không có gì đâu, một chút là hết, chúng ta xem tiếp thôi”.

Cô em họ tôi dường như vẫn còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng tôi đã kiên quyết lắc đầu rồi nên cũng không hỏi thêm gì cả, đành phải quay đầu lại tiếp tục xem phim. Tôi nhìn cô nàng một hồi rồi lại quay sang nhìn bộ phim, suy nghĩ một chút, tôi đành thở nhẹ một hơi. Đột nhiên, tôi có hơi rùng mình, hai tay tự động đưa lên ôm vai lại, hai mắt có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh lại trở về như cũ.

Sau đó, tôi chống tay phải lên thành ghế rồi hơi nghiêng đầu liếc mắt ra phía sau nhìn Tử Duy. Người ta thường nói nếu như có người nào đó đang nhìn chằm chằm vào bạn thì bạn nhất định sẽ biết được người đó là ai, đương nhiên, đây là trong trường hợp nhìn có chủ đích hoặc … nhìn ác ý. Người vừa nhìn tôi ban nãy không ai khác là chủ nhân ghế G10 – Tử Duy.

Ánh mắt của cậu ấy bây giờ còn đang chạm thẳng vào mắt tôi đây, tôi có thể cảm nhận được một cơn phẫn nộ đang sục sôi ở bên trong đôi mắt của “thú dữ” nên sắc mặt tôi cũng có chút cứng lại rồi vội vàng quay lên trên nhìn màn hình, đầu chảy đầy mồ hôi.

Sao tự nhiên tức giận rồi?

Tôi thật sự không hiểu, hơn nữa cũng không thể quay lại để hỏi. Mặt khác, ban nãy tôi cũng vô tình nhìn qua, giữa cậu ấy và Nhu Vân hình như có gì đó không được bình thường nhưng tôi lại không biết nói như thế nào, đại khái là hai người không giống như đang hẹn hò lắm. Tôi không rõ phía Nhu Vân ra sao nhưng Tử Duy thì lại nhìn chằm chằm về phía tôi rất đáng sợ, kể cả bây giờ đã quay đầu về rồi thì tôi vẫn cảm thấy có chút lành lạnh ở sau lưng.

Tôi cố gắng hít vào thật sâu rồi thở ra thật nhẹ để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó lại tiếp tục coi phim. Cá nhân tôi muốn biết tại sao Tử Duy lại nhìn như vậy nhưng vì bây giờ không phải thời điểm thích hợp nên đành phải chờ đến cuối buổi thôi.

. . .

Khoảng độ hơn một tiếng sau, bộ phim rốt cuộc cũng kết thúc, đèn trong rạp bắt đầu sáng dần lên, phần credits cảm ơn sự đồng hành của các diễn viên, nhà sản xuất cùng nhà tài trợ bắt đầu xuất hiện. Lúc này, cơ hội của tôi cũng đến, tôi vội vàng đứng dậy quay người ra sau thì ngay lập tức ngốc trệ tại chỗ.

Người đâu rồi?

Lúc tôi quay lại, Tử Duy cùng Nhu Vân đã không còn ngồi trên ghế, tôi vội vàng nhìn lên cổng trên thì vô tình phát hiện ra bóng lưng của hai người bọn họ. Rạp này vốn có hai cổng, một cổng trên và một cổng dưới, lúc đi vào thì thường mọi người sẽ vào cổng dưới nhiều hơn nhưng lúc đi ra thì đi cổng nào cũng được, vừa vặn, hàng ghế G lại gần với cổng trên nhất.

Tôi muốn đuổi theo nhưng vì những người xung quanh tựa hồ vẫn không có ý định di chuyển bởi bọn họ muốn xem liệu có after credits không. Tôi biết chắc chắn bộ phim này sẽ không thể nào có after credits nổi bởi hãng sản xuất phim này chưa bao giờ làm phần đó, và dòng phim lãng mạn cũng chẳng mấy khi có phần đó đâu.

Tôi cắn răng bước chân của mình qua ghế sau rồi chạy thẳng một mạch đến chỗ cổng ra trước sự ngỡ ngàng của cô em họ. Chắc cô nàng nghĩ tôi sẽ không đời nào hành động thô thiển như này đâu nhỉ nhưng xin lỗi, bây giờ tôi lại làm mất rồi.

Cổng ra rất nhỏ, chỉ rộng tầm một mét chiều ngang, thậm chí có khi còn không đến, số lượng người ra cũng đông nên tôi không thể nhanh chóng ra ngoài để đuổi theo được. Nhưng tôi vẫn cứ cố chấp làm thế. Ngay khi thoát ra bên ngoài thì tôi liền co chân chạy đi tìm thang máy, đáng tiếc, lúc tôi chạy đến nơi thì thang máy đã chạy vọt xuống phía dưới rồi.

Tôi dừng lại rồi dùng hai tay chống hông, đầu có hơi ngửa lên trời rồi thở ra một hơi. Kỳ thực, tôi rất muốn mắng chửi một tiếng lắm. Dù gì buổi tối nay cũng đủ tồi tệ rồi, mắng chửi thêm một hai câu cũng chẳng khiến ngày hôm nay tệ thêm, mà nếu có tệ hơn nữa thì tôi cũng mặc.

Tôi đảo mắt suy nghĩ một chút rồi bước lại gần chỗ cửa kính, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đường ra của bãi đỗ xe ở phía dưới kia. Cho đến khi tôi thấy được bóng lưng của Tử Duy cùng Nhu Vân rời đi khỏi thì tôi mới thu mắt về, trong người nao nao khó chịu không cách nào giải tỏa được. Lần này không thành công, vậy thì lần tới nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa.