Cam Lai

Chương 114: Niềm hạnh phúc tột độ




Tám giờ tối.

“Em về rồi đây”, tôi chốt cửa lại rồi nói vọng vào trong. Ngay sau đó, giọng của Hải Minh liền vang lên đáp lại:

“Em thay quần áo đi rồi mình cùng ăn”.

Sau khi cất giày lên kệ, tôi hơi hiếu kỳ nhìn vào gian bếp, bình thường anh ấy sẽ ra ôm tôi chào đón nhưng hôm nay lại không thấy người, kể ra hơi lạ. Nhưng lúc nhìn thấy một nồi cháo không hề nhỏ ở giữa bàn ăn thì tôi đại khái đã hiểu rồi.

“Anh mua nhiều thế?”, tôi từ tốn để ba lô xuống ghế rồi ôm sau lưng anh ấy, đầu nhẹ nhàng đặt ở bên vai rồi hít lấy hít để hương sữa tắm ở trên người.

Anh ấy nghiêng đầu hôn nhẹ lên má tôi rồi đáp:

“Dạo này em gầy quá, hôm qua anh ôm mà muốn xót hết cả ruột, nói thật với anh, bây giờ em còn nhiêu cân?”.

“Sáu mươi … mốt”, tôi lí nhí nói, nguyên một tháng này công việc thật sự rất bề bộn, ăn uống thất thường, lại còn ngủ trễ dậy sớm liên tục, nói thẳng ra trong một tháng qua, tôi phá sức khoẻ mình rất nhiều, đến độ giảm ba cân từ lúc nào không hay. Tôi sợ anh ấy lo nên không nói ra ngoài, không ngờ, chỉ ôm ngủ một đêm thôi mà anh ấy đã nhận ra rồi.

Nghe vậy, anh ấy liền đặt đũa lên trên bàn rồi quay lại ôm tôi, một tay nhẹ nhàng xoa lưng mà đau lòng.

“Bình thường em đã gầy rồi, bây giờ thế này khác nào trơ xương đâu”.

Tiếp tục đính chính thêm một lần nữa, tôi không gầy, chí ít là trước đây. Không hiểu sao, anh ấy có chấp niệm với việc vỗ béo tôi nhiều đến vậy, tuy tôi đã khước từ nhiều lần nhưng đến giờ vẫn luôn thất bại ngăn chặn ý định đó.

“Không đến mức thế đâu, nhìn bên ngoài không thay đổi mấy mà”, tôi trề môi đáp.

“Nếu ở cùng anh mà sút cân thế này, bố em sao có thể yên tâm để em sống cùng anh được. Hôm nay em nhất định phải ăn nhiều vào, anh đã mua món em yêu thích nhất rồi đấy”, anh ấy nghiêm mặt nói, sâu trong mắt vẫn là nét đau lòng, đồng thời cũng ánh lên một chút khẩn trương, lo âu. Có vẻ đến giờ anh ấy vẫn lo lắng đến thái độ của bố tôi nên không lúc nào có thể buông lỏng được.

Trông anh ấy thế này, tôi cũng đau lòng chứ, nhưng điều đó sẽ không khiến “sự cố chấp” bẩm sinh của anh ấy thay đổi đâu. Tôi ôm mặt anh ấy rồi đặt lên môi một nụ hôn thật dịu dàng.

“Anh đã nói vậy rồi thì em biết nói sao đây”, tôi mỉm cười dụi trán về phía anh ấy.

Anh ấy nở một nụ cười thật tươi rồi kề mũi đến miệng tôi để ngửi.

“Em uống rượu hả?”, anh ấy tò mò hỏi.

Tôi gật đầu thừa nhận, công ty tôi tương đối thoải mái với nhân viên, văn hóa doanh nghiệp lại tây hóa theo một phong cách rất “bar bủng”. Trong công ty có thể không có thứ gì nhưng riêng tủ rượu bắt buộc phải có, sếp lớn của tôi cực kỳ yêu rượu, mỗi ngày ông ấy phải làm một ly thì đầu óc mới tỉnh táo để xử lý công việc.

Hôm nay vừa vặn tôi come out cho cả văn phòng nên số rượu đó vừa vặn dùng để ăn mừng luôn. Tôi uống không nhiều, chỉ tầm năm ly Tequila uống theo kiểu truyền thống thôi nhưng cũng đủ khiến cho sếp lớn phải tán thành với “đô rượu” của tôi. Sếp lớn là người Hà Lan, vừa vặn đây là quốc gia đầu tiên trên thế giới chấp nhận hôn nhân đồng tính nên góc nhìn của ông cực kỳ bình đẳng. Ông cho tôi một cảm giác rất an tâm tại môi trường làm việc của công ty, kiểu như nếu có ai kỳ thị thì ông sẵn lòng đuổi việc người đó để bảo vệ văn hoá công ty vậy. Tôi thật sự rất biết ơn.

Ngoài sếp lớn, những người ngạc nhiên nhất hẳn phải kể đến những đồng đội cùng chạy dự án với tôi trong suốt một tháng qua. Bọn họ không ngờ chuyện tính hướng của tôi, bởi ai cũng có ấn tượng đầu như chị gái bàn bên: Đẹp trai, ga lăng, nhã nhặn và đáng tin cậy. Nói ra hơi ngại nhưng tôi nghĩ mình hoàn toàn là tuýp người hoàn mỹ cho hẹn hò và hôn nhân, nên các cô nàng thất vọng cũng là chuyện thường. Đương nhiên, thất vọng thì thất vọng nhưng cũng không để chuyện này trong lòng đâu, bọn họ chẳng nhỏ mọn đến thế, ngược lại còn thoải mái chấp nhận tôi rất dễ dàng.

“Hôm nay em có chuyện vui, lát nữa ăn em sẽ kể cho anh nghe”, tôi mỉm cười nói.

“Làm anh tò mò thật đấy. Bây giờ em muốn tắm trước hay thay quần áo rồi ra ăn luôn?”, anh ấy cười đáp.

“Tắm trước đi, tắm trễ không tốt cho sức khỏe. Anh đợi em một chút nhé?”.

“Em cứ tắm từ từ, không cần vội đâu, anh chưa đói, anh đợi em ăn cùng”.

“Sao anh biết em định bảo anh đi ăn trước?”, tôi ngạc nhiên hỏi, anh ấy cứ như đang đọc suy nghĩ hiện giờ của tôi vậy.

“Anh biết em lo cho anh mà, nhưng anh muốn ăn cùng em hơn. Em mau đi tắm đi, trời tối rồi”, anh ấy vội buông tay ra rồi giục. Tôi bật cười thành tiếng rồi cất ba lô để đi tắm. Giống như anh ấy, tôi cũng không muốn ăn một mình, ăn chung vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều.

. . .

Hơn nửa tiếng sau, tôi rời khỏi phòng tắm rồi ăn tối, anh ấy rất hiểu tôi, lựa chọn cháo vịt làm bữa tối. Từ sau khi đến Sài Gòn, không ngày nào là tôi ngừng nhớ nhung tô “cháo vịt thần thánh” ở ngoại thành Đà Nẵng, trước đây gần như tháng nào cũng phải ăn một lần thì tôi mới chịu được. Sài Gòn rộng lớn thế này, đương nhiên không thiếu mấy quán bán cháo nhưng để hợp khẩu vị tôi lại không có quán nào cả.

Tuy nhiên, bữa tối nay khác rồi, bởi anh ấy thực sự tìm được một quán có thể nấu đúng với khẩu vị của tôi. Sau khi “húp” trọn tô đầu tiên, tôi liếm mép hỏi:

“Anh tìm được quán này ở đâu thế?”.

“Anh biết em sẽ tò mò mà”, anh ấy cười đáp.

“Đừng úp úp mở mở nữa, nói em biết đi”, tôi tỳ hai tay lên bàn rồi chớp chớp mắt, tuy rằng chưa từng dùng trò tỏ vẻ dễ thương này nhưng tôi muốn thử một chút, xem có thể làm anh ấy xiêu lòng rồi nói ra không.

Đáng tiếc, không có tác dụng, thậm chí còn bị biến thành trò cười. Nhìn vào bộ dạng đang cố gắng nhịn cười bây giờ của anh ấy là hiểu, biểu cảm bây giờ của tôi chắc phải khôi hài lắm. Thấy thế, tôi liền hừ một tiếng rồi lườm nguýt anh ấy.

“Đừng giận mà, cháo của em đây, anh cho nhiều thịt vịt vào trong rồi đấy”, anh ấy cười cười đáp, đồng thời không quên đặt tô cháo xuống trước mặt tôi, bên trong là một cái đùi vịt to tướng thơm lừng. Tôi nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, cơn giận vu vơ ngay lập tức vi vu theo cơn đói cồn cào trong người.

“Quán cháo này nằm sau hẻm công ty anh, chỉ bán vào buổi tối nên từ lúc đi làm đến giờ anh mới biết được. Nếu em thích cháo ở đây thì về sau anh mua về cho em”, anh ấy cười nói, tiện thể cũng ăn phần cháo cùng thịt vịt trong tô mình. Tôi gật gà gật gù rồi cho một ngón tay cái, anh ấy giải quyết tình huống này nhanh thật đấy, hành động cùng lời nói thành thạo vô cùng, không để lộ một chút thừa thãi nào.

Quả nhiên là người có kinh nghiệm.

Tôi âm thầm hài lòng với biểu hiện của anh ấy.

Không phải tự cao nhưng tôi có thể tự tin đoán trước người yêu tôi sẽ làm thế này, bởi vì anh ấy rất xuất sắc, cho dù tôi có giận dỗi anh ấy đến mức nào đi nữa thì anh ấy vẫn luôn biết cách để khiến tôi nguôi giận, đồng thời còn có thể nuông chiều để tôi quên đi nốt cơn giận đó. Khả năng này của anh ấy đúng là trời sinh, khó học tập lắm. Đương nhiên, khả năng này chỉ tốt khi tôi giận dỗi vu vơ kiểu như vừa rồi thôi, chứ nếu nổi trận lôi đình như lần anh ấy nghỉ việc ở Đà Nẵng để theo tôi vào đây thì đừng hòng. Cho dù anh ấy có “dẻo miệng” đến đâu, tôi chưa chắc đã nhượng bộ đâu.

“À phải rồi, hôm nay trên công ty em có chuyện gì vui à?”, anh ấy đột nhiên hỏi. Tôi lúc này mới nhớ ra, kém chút lại quên mất chuyện vui này, đầu óc dạo này thật sự không tốt một chút nào.

“Chuyện thế này …”, tôi nuốt miếng thịt xuống cổ rồi hí hửng kể lại. Đây là lần đầu tiên tôi come out tính hướng của mình với những người không nằm trong mối quan hệ gần gũi như gia đình hay bạn bè, nên nó có một ý nghĩa tương đối trọng đại, nhất định phải chia vui với anh ấy.

Nhắc đến come out thì không thể không kể đến anh Lộc cùng phòng, ngay khi biết tôi là người đồng tính, anh ấy liền nhảy cẫng lên vì vui sướng. Mặc dù đã được cảnh báo trước rồi nhưng tôi vẫn sốc tâm lý như thường, anh ấy khác xa với những gì tôi mường tượng bấy lâu nay. Ý tôi không phải xấu đâu, chỉ là tôi hơi choáng thôi chứ con người anh ấy vẫn tốt lắm.

So với biểu hiện bình thường tôi thấy thì anh Lộc trưa nay hoà đồng hơn hẳn, hơn nữa cũng không ngại thể hiện tình cảm với tôi. Vì đã nhận được cảnh báo từ chị gái bàn bên rồi nên tôi không cảm thấy lạ lắm, chỉ nhã nhặn từ chối khéo rồi trực tiếp công khai tình trạng quan hệ hiện tại. Đương nhiên, tôi chỉ cho đồng nghiệp xem nhẫn là hết cỡ thôi chứ không cho xem mặt của Hải Minh. Tôi chưa nắm được hết các mối quan hệ trong phòng nên không dám đưa hình ảnh của anh ấy ra nơi công cộng, nhỡ đâu có người không quản lý được cái miệng của mình thì khổ.

Công ty truyền thông cùng công ty du lịch nhìn như làm ở hai mảng khác biệt nhưng thực chất đều liên quan đến nhau, người ngành này biết người ngành nọ không phải chuyện lạ. Người yêu tôi có năng lực xuất sắc, gương mặt ưa nhìn, dáng người hoàn mỹ, kèm thêm gia cảnh tốt nữa nên không lý nào không có tiếng được. Bây giờ anh ấy chỉ mới bắt đầu công việc hơn một tháng thôi nên chưa có nhiều tiếng tăm, chứ thử để anh ấy làm trong nửa năm xem, ngành du lịch không biết cái mặt anh ấy mới lạ.

Anh ấy là niềm kiêu hãnh của tôi, cho nên tôi không dại gì đi một nước ngu xuẩn gây nên ảnh hưởng lớn đến công việc của anh ấy. Ngành du lịch nghe đồn thoải mái đấy, nhưng lòng người khó dò. Sự kỳ thị chưa bao giờ biến mất đâu, nó chỉ tiềm ẩn ở đâu đó rồi chờ ngày bộc phát ra.

Ngay khi anh Lộc biết chuyện tôi có người yêu, gương mặt của anh ấy liền xụ xuống có chút đáng thương. Lúc uống rượu ăn mừng khi chiều, anh ấy là người uống nhiều nhất, đến mức sếp lớn phải lên tiếng để anh ấy không uống thêm. Tôi không nghĩ mình từ chối lại gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nhưng khi được mấy đồng nghiệp cùng phòng kể lại thì tôi đã hiểu.

Thì ra, anh Lộc thật sự rất đáng thương.