Anh ấy là một người vui tươi, rạng rỡ, không dễ gì để lộ một mặt sầu khổ khiến người đau xót thế này, đến bạn bè thân thiết nhất của anh ấy còn chưa từng có cơ hội nhìn thấy. Dù không đúng lắm nhưng thành thật, tôi rất tự hào khi là người duy nhất thấy được nó. Tôi từ tốn dùng ngón cái vuốt nhẹ dưới quầng mắt anh ấy rồi nhẹ giọng nói:
“Yêu anh là đặc quyền của em, em không cho anh lấy nó đi đâu”.
Anh ấy nhìn tôi một hồi rồi thở dài, đầu từ tốn áp xuống bên vai tôi mà hôn nhẹ lên cổ. Tôi có thể cảm nhận được sự tê rần của dòng điện chạy dưới da mình, sảng khoái vô cùng.
“Những ngày đi công tác vừa rồi, anh cũng không ngủ được, thiếu hơi của em, anh ngủ không ngon”, anh ấy thủ thỉ từng lời vào tai, hơi thở ấm nóng quen thuộc ấy lại đến rồi, thật nhớ nhung. Nhịp tim tôi lại loạn xạ hết một đoàn, yêu nhau hơn bảy tháng, cảm giác yêu của tôi vẫn như lần đầu, cuồng nhiệt và nóng bỏng.
Tôi vòng tay lên ôm lấy anh ấy mà dịu dàng xoa tấm lưng trần kia, hơi lạnh của điều hoà phả vào khiến tấm lưng của anh ấy không được ấm áp nhưng cùng lúc đó, tôi lại có cảm giác như thể anh ấy đang cố bảo vệ tôi khỏi “một cái gì đó” không rõ ràng. Nhưng dù là gì tôi cũng rất hạnh phúc, nghe anh ấy thiếu ngủ vì thiếu hơi lại càng khiến tâm hồn tôi lâng lâng hơn. Cái cảm giác phụ thuộc lẫn nhau này thực sự rất tuyệt, tôi rất thích, chỉ là khoảng thời gian xa nhau không được ổn lắm thôi.
“Nếu như anh hoặc em sau này lại đi công tác lâu ngày nữa thì sao đây?”, tôi bật cười hỏi.
“Dần dần hai ta sẽ quen thôi, tuy rằng tạm xa nhau nhưng mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy yêu em nhiều hơn, thương em nhiều hơn, thiếu em, anh cảm thấy lạc lõng lắm”, anh ấy dụi đầu vào vai tôi đáp lại với chất giọng trầm ấm quen thuộc của mình. Tôi nghiêng đầu sang nhìn anh ấy, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, nhịp đập con tim như hoà lại làm một.
Thình thịch, thình thịch.
“Minh này”, tôi gọi.
“Ừ, anh đây”.
“Cùng nhau cố gắng nhé!”, tôi mỉm cười nói.
“Vì hạnh phúc của em, của anh và của hai ta, anh sẽ đi cùng em”, anh ấy cười đáp lại, đồng thời nhướng người tới hôn nhẹ lên môi tôi, một nụ hôn ngọt ngào như mật. Tôi cố tình hé miệng để lộ đầu lưỡi của mình rồi liếm nhẹ lên bờ môi anh ấy. Thấy vậy, anh ấy liền cười khổ rồi dụi trán về phía tôi, tựa như muốn làm nũng.
Tôi nghiêng người buông anh ấy ra rồi từ tốn cởi bộ quần áo ngủ trên người mình. Bình thường tôi quen ngủ khoả thân chứ không phải kín cổng cao thành thế này, chẳng qua những ngày này anh ấy đi vắng, lại thêm việc đang sống ở Sài Gòn nữa nên tôi mới cẩn thận một chút.
Giả sử như ban nãy tôi ngủ khoả thân mà không phải anh ấy về, thay vào đó có trộm đột nhập thì thế nào?
Tôi không muốn có kẻ khác thấy được cơ thể của mình ngoài anh ấy, cho nên phải giữ mình. Tuy rằng hơi khó chịu nhưng ngủ một, hai ngày tự nhiên quen. Còn bây giờ, anh ấy đã về rồi, tôi đã có người bảo vệ nên không cần lo đến tiểu tiết nữa.
Đạp phăng bộ quần áo ngủ xuống dưới chân giường, tôi kéo chăn cao lên để tránh cho điều hoà thổi thẳng vào người, như vậy rất lạnh. Cùng lúc đó, anh ấy đột nhiên đẩy người lên rồi cởi quần ngủ trên người xuống, để lộ toàn vẹn thân hình tuyệt vời ấy ra bên ngoài. Tôi có chút ngạc nhiên nhìn anh ấy rồi nói:
“Anh à, em chưa chuẩn bị phía sau”.
Anh ấy lắc đầu cười khổ đáp lại:
“Anh biết, anh mệt lắm, không đủ sức đâu. Chưa kể sáng sớm em còn phải đi làm nữa, anh không muốn em mất sức”.
“Vậy anh muốn thử ngủ khoả thân sao?”.
“Ừ, từ nay về sau, bất kể làm tình hay không, anh đều muốn ôm em ngủ như thế này, anh muốn cảm nhận triệt để từng hơi ấm của em. Anh muốn … hiểu em hơn”, vừa đáp, anh ấy vừa chui người vào trong chăn rồi ôm lấy tôi. Hai tay nghịch ngợm mò xuống dưới mông rồi xoa nắn đến độ sự thỏa mãn hiện rõ trên gương mặt.
Đây không phải lần đầu tôi cảm nhận da thịt chạm vào nhau nhưng lần này lại đem đến một cảm xúc hoàn toàn mới mẻ. Chỗ đó của hai đứa tôi không phản ứng quá mãnh liệt, chúng hơi ngẩng đầu lên nhưng không hoàn toàn đạt đến mức căng trướng như khi làm tình.
Nói thế nào nhỉ?
Giống như tình yêu trong sáng chăng?
Hẳn là thế đấy.
Tôi vòng tay ra sau ôm anh ấy lại rồi nghiêng người để anh ấy nằm lên ngực mình, vừa vặn cho anh ấy tìm đến vị trí thân thương nhất có thể nằm ngủ ngon. Anh ấy mỉm cười rất vui vẻ, trong lòng tôi cũng vui vẻ không kém. Tôi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu anh ấy một nụ hôn rồi mỉm cười.
“Em cảm nhận được hơi ấm của anh rồi”.
“Anh cũng cảm nhận được của em, rất ấm, Duy của anh thực sự rất ấm”, anh ấy dụi đầu vào ngực tôi như một đứa trẻ, tôi bật cười thành tiếng rồi ôm anh ấy thật chặt. Sau đó không lâu, cả hai chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi, mí mắt như muốn sập đổ đến nơi, cho nên liền chúc nhau ngủ ngon rồi tiến thẳng vào giấc mộng hạnh phúc của mình.
. . .
Sáng hôm sau.
Công ty truyền thông O.
“Cuộc họp đến nay là kết thúc, mọi người còn ý kiến gì nữa không?”, thanh âm của quản lý vang lên, kèm theo đó là tiếng thổ giấy trên mặt bàn kêu lên đều đặn.
“Không đâu sếp ơi”, mấy người cùng phòng cười đáp lại, giọng điệu tương đối thoải mái. Tôi chỉ mới bắt đầu công việc chính thức một tháng nên tính ra vẫn chưa quen lắm với người sếp này, vì vậy còn tương đối khá “xa cách”.
“Nếu đã không có ý kiến gì thì tất cả cứ theo kế hoạch mà làm. Tiện thể Tử Duy ở lại chị nói chuyện một chút”, chị quản lý cười nói, sau đó lại quay đầu nhìn sang tôi để gọi lại. Nghe vậy, trong lòng tôi bất giác lộp độp mấy tiếng, đột nhiên bị sếp giữ lại thế này quả thực không quen nhưng cũng không biết nên làm gì để giải tỏa căng thẳng hiện tại.
Giữa lúc này, chị ấy cười nói:
“Em đừng căng thẳng quá, không phải chị gọi em lại để mắng mỏ gì đâu”.
Tôi đưa tay gãi đầu rồi cười trừ đáp lại:
“Xấu hổ quá, bị chị nhìn ra rồi”.
“Chị ở trong ngành này hơn mười năm, làm sao em qua mắt được chị cơ chứ”, chị ấy cười nói, tiện thể rót cho tôi một ly nước lọc từ mấy chai nước còn thừa trên bàn. Trong suốt buổi họp, hầu hết mọi người đều rót ra ly để uống nên không cần lo chuyện mất vệ sinh ở đây, tôi cũng không ngại lắm.
Sau khi đưa ly nước cho tôi, chị ấy từ tốn đan hai tay lại chống cằm rồi mỉm cười nói tiếp:
“Em vào làm chính thức được hơn một tháng rồi, đã quen dần với công việc chưa?”.
“Cũng tương đối rồi chị, ban đầu có hơi “ngợp” nhưng bây giờ em quen rồi”.
“Em quen việc nhanh thật, bình thường không có mấy người trong thời gian ngắn sắp xếp công việc cùng đạt KPIs tốt như em đâu”, chị ấy cười nói.
“Chị quá khen rồi, em còn nhiều điều cần học hỏi lắm”, tôi ngại ngùng đáp lại, năng lực của tôi ra sao chính bản thân tôi hiểu rõ, dù gì cũng được bố huấn luyện qua một khóa, làm sao có thể thua kém người khác được. Nhưng trước mặt là sếp “không nhỏ”, cho nên cần phải khiêm tốn một chút, không được phép kiêu ngạo.
“Không cần khiêm tốn đâu, năng lực của em thế nào chị thấy rõ mà, có thể sánh được với nhân viên làm tại đây hai, ba năm. Mặt khác, hôm nay chị gọi em lại là có việc muốn hỏi ý kiến”, chị ấy lấy ra một chồng tài liệu rồi đưa cho tôi, sắc mặt cũng nghiêm túc lại, không còn cười nói như trước nữa, xem chừng có liên quan đến công việc.
Tôi cẩn thận tiếp nhận đống tài liệu đó rồi xem qua một lượt, đây là tài liệu liên quan đến một trong những dự án nhóm chúng tôi đang thực hiện, nó không liên quan đến phạm trù công việc của một planner mà thiên về mảng thực thi nhiều hơn.
“Trong hồ sơ của em lúc còn ở Đà Nẵng, chị thấy có ghi em vẽ rất đẹp, cũng từng đảm nhiệm phần thực thi trong một dự án quảng cáo địa phương. Dự án lần này của nhóm mình cũng làm một việc tương tự nên để tối ưu hoá hiệu suất công việc, chị muốn xem khả năng em thế nào để còn quyết định, em không phiền chứ?”, chị ấy nói.
“Dự án lần này đòi hỏi nét vẽ mang chất cổ điển, em không nghĩ nét vẽ của em sẽ phù hợp đâu”, tôi suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Em có mẫu ở đó chứ? Chị muốn xem qua một chút. Đương nhiên, nếu hợp cách, chi phí dùng để thuê vẽ ngoài sẽ được cộng dồn vào tiền lương của em trong tháng này”.
Chị quản lý cố tình nhấn ba chữ “trong tháng này” tương đối rõ ràng, chỉ cần không điếc sẽ hiểu, chị ấy tập trung vào dự án lần này rất nhiều, những hoạ sĩ bên ngoài chưa chắc đã đáp ứng được với yêu cầu khắt khe của chị ấy. Công việc tháng này của tôi đã đủ nhiều nên cá nhân tôi không muốn nhận thêm việc, nhưng nói thật, thù lao cho việc này thực sự đáng để cân nhắc. Vừa rồi tôi đã thấy chi phí dự trù trong tập tài liệu, vẽ được key visual thôi là đã thu về tận hai tháng tiền lương.
Suy nghĩ một hồi, tôi liền kéo ghế lại rồi lấy điện thoại ra cho chị ấy xem mấy tấm mình từng vẽ. Tôi chấp nhận công việc này, tuy rằng tháng này sẽ “nặng đầu” tiếp nhưng bù lại, chi phí sinh hoạt sẽ dư dả thêm không ít, vừa vặn có thêm được một khoản phòng bị trường hợp ốm đau, bệnh tật.
Những tấm tôi đưa hầu hết đã được thương mại hoá nên độ chau chuốt cùng chi li trong từng nét vẽ thể hiện rất rõ ràng, chị quản lý lại còn là người trong nghề lâu năm nên có thể nhìn ra liệu nét vẽ này có phù hợp với dự án hay không. Bình thường chị ấy tương đối vui vẻ, dễ gần nhưng một khi đã vào việc thì nghiêm túc đến mức khiến những người xung quanh phải áp lực.
Từ lúc xem đến giờ, chị ấy còn chưa nói một câu nào, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào từng bức vẽ ở trong điện thoại, thi thoảng còn chuyển qua chuyển lại để so sánh rồi quan sát, bộ dạng trầm tư đến mức tôi không đoán được bất cứ thứ gì từ ánh mắt chị ấy.
Ting!
Giữa lúc này, tiếng thông báo điện thoại của tôi vang lên, giữa màn hình đột nhiên xuất hiện một khung hội thoại kèm theo hình ảnh tự chụp một cậu trai tươi cười ở trong bếp.
『Anh dậy rồi, bữa sáng ngon lắm ^^』
Yết hầu tôi vô thức chuyển động một đợt mà nuốt nước bọt, nhịp tim bất chợt tăng lên không ít, hai mắt tôi lo lắng nhìn về phía chị quản lý đang cầm điện thoại của mình.
Lúc nào không đến, lại đến lúc này.