Cam Lai

Chương 107: Lên đường




Một tuần sau.

Sân bay quốc tế Đà Nẵng.

“Con nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, nếu cảm thấy trong người không khỏe phải đi khám bệnh viện, nhớ chưa?”, mẹ vừa kiểm tra lại hành lý vừa nhắc nhở tôi không ngừng, giọng điệu lo lắng săn sóc rất chu đáo.

“Mẹ à, con đâu còn nhỏ nữa”, tôi tiến lại ôm lấy bả vai mẹ để bà khỏi phải làm chuyện nhọc công, từ đêm qua, tôi đã kiểm tra đầy đủ hết rồi, thậm chí đến sáng còn kiểm tra lại một lần nữa nên không có chuyện bỏ sót đồ ở nhà đâu. Mẹ tôi lo lắng thế này chẳng qua vì phải tiễn tôi đi xa nên không nỡ thôi, dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ phải đi xa đến mức chưa biết ngày nào sẽ về lại như thế này mà.

“Con thật là, nhỡ đâu lại bị tụt huyết áp giữa chừng như lần trước thì sao? … À phải rồi, con mang thuốc dự phòng chưa đấy?”, mẹ nghiêm mặt lại nhắc nhở, lần này, tôi không thuyết phục được nữa rồi, đành để mẹ làm gì đó thì làm, chỉ cần lúc tôi đi, bà an tâm là được. Bố tôi ở sau lưng mẹ có hơi đảo mắt qua một lượt khi nghe đến câu “tụt huyết áp giữa chừng như lần trước”, tựa hồ vẫn còn khá lo lắng chuyện mẹ sẽ phát hiện thủ phạm thực sự gây ra nó.

“Anh còn đứng đó làm gì, phụ giúp em kiểm tra hành lý lại xem”, mẹ đột nhiên quay phắt sang chỗ bố mà mắng. Nghe vậy, bố liền ỡm ợ mấy tiếng rồi cùng mẹ kiểm tra, bộ dạng không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải làm theo. Nhìn thấy thế, tôi thực sự muốn cười nhưng lại không dám cười, sợ bố sẽ bị “quê”.

Tôi hiểu tính tình của ông thế nào, và ông cũng hiểu tính tôi, đại khái hai bên đã có cùng nhận thức “hành lý đã đủ” nên không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi nữa. Nhưng vì tính mẹ lo xa nên đành phải chiều theo, ai bảo mẹ lớn nhất nhà làm gì, phải chịu thôi.

Giữa lúc này, anh trai đột nhiên tiến lại kéo tôi ra một góc rồi nói:

“Bao giờ người yêu em mới đến vậy?”.

“Sao người yêu em phải đến đây?”, tôi ngớ người nhìn anh ấy.

“Em đi làm xa mà, người yêu phải đến đưa tiễn chứ, qua ngày hôm nay hai đứa phải yêu xa rồi. Không lẽ … hai đứa chia tay rồi?”.

Chát!

Tôi vung tay vỗ mông anh ấy một cái, hai mắt trừng trừng hình viên đạn đầy uy hiếp. Cái gì mà chia tay, đừng có nói gở như thế chứ.

“Bọn em vẫn còn mặn nồng lắm, anh đừng có mà trù ẻo, không em nói chuyện của anh cho bố mẹ biết bây giờ”.

“Ấy đừng đừng, anh biết lỗi rồi, đừng nói cho bố mẹ, nếu không anh sẽ lên bàn thờ sớm đấy”, anh ấy vội vàng nói, bộ dạng hớt hãi như bị ai đó rượt, hai mắt lộ ra vẻ lo âu cực kỳ. Xem ra anh ấy lo lắng chuyện quan hệ cá nhân nhiều hơn tôi nghĩ, đột nhiên tôi cảm thấy mình “tiểu nhân” ghê, còn đem điểm yếu của anh ấy ra uy hiếp nữa.

Tôi khụ khụ mấy tiếng rồi đáp:

“Được rồi, em đùa thôi, không nói đâu. Với lại, không phải bọn em chia tay … mà bọn em sẽ cùng nhau đi Sài Gòn”.

“Hả?”, anh ấy giật mình thốt lên, tôi cũng bị giật mình theo nên vội vội vàng vàng lấy tay bịt miệng anh ấy lại, hai mắt đầy lo lắng nhìn về phía mẹ. Cũng may mẹ bây giờ đang có bố “che chắn” lại nên mới không để ý đến đây. Nhưng thay vào đó, cả hai anh em tôi lại nhận lấy một cái trừng mắt đầy “yêu thương” đến từ bố. Xem ra từ nãy đến giờ bố đều nghe thấy hết đoạn hội thoại giữa chúng tôi.

Anh trai tôi đổ đầy mồ hôi, hai mắt hơi liếc sang ngang nói nhỏ:

“Bố … nghe được hả?”.

“Bố biết chuyện của em”, tôi trừng mắt đáp, tiện thể kéo cả người anh ấy sang một chỗ khác để tránh rủi ro bị mẹ nghe được. Mẹ tinh ý đến thế, chỉ cần nói thì thầm xì xào gì đó là thể nào cũng ghi tạc trong lòng, chờ tôi lên máy bay sẽ quay sang tra khảo anh trai ngay lập tức. Hiện tại lập trường của mẹ về chuyện tình cảm lẫn tính hướng của tôi vẫn chưa được rõ ràng nên không thể có “sai phạm” ở đây. Anh trai tuy tinh ranh nhưng đối diện với mẹ chẳng khác nào củ hành bị bóc vỏ, từ từ bị mẹ lột từng lớp một để khám phá bên trong như thế nào, anh ấy không phải người có thể che giấu tốt trước mặt mẹ.

Anh trai to con hơn tôi nhưng vì từ trước đến nay đều lười chảy thây nên sức lực kém hơn tôi nhiều lắm, tôi có thể kéo anh ấy đi mà chẳng tốn bao nhiêu sức lực.

“Từ từ, từ từ nào”, anh trai kêu vội, hai chân loạng choạng bước theo sự lôi kéo của tôi. Vì hành động này trông có vẻ khá mạnh bạo nên mấy người ở sân bay tựa hồ bắt đầu để ý đến, tôi không muốn bị chú ý, thành thử đành phải buông anh ấy ra, hai mắt vẫn trừng lên như cũ.

“Em đừng nhìn anh thế … anh sợ”, anh ấy đột nhiên bẽn lẽn nói.

Tôi: “…”

Anh cũng biết sợ?

Em mới biết đấy.

“Anh be bé cái miệng lại giúp em, mẹ mà biết em sống cùng người yêu là toi đời đấy”, tôi làm hành động “cắt cổ” nói.

Anh ấy lấy tay xoa xoa chỗ xương quai hàm của mình, kiểm tra xem có bị kéo lệch sang một bên hay không, sau đó kinh ngạc nhìn lấy tôi đáp lại:

“Em gan dạ thật, dám sống chung với người yêu luôn, mà bố cũng biết chuyện này hả?”.

“Bố biết hết, chỉ có mẹ không biết thôi nên anh giữ im lặng lại cho em”.

“Từ bao giờ bố cởi mở quá vậy?”, anh ấy ngạc nhiên hỏi, hai mắt hoài nghi khó tin. Tôi đại khái hiểu cho anh ấy, nói thật, nếu không có vụ come out ngoài ý muốn vào đêm ba mươi năm nay thì tôi cũng không nhìn ra mặt thấu hiểu này của bố đâu.

“Anh thử mang bạn gái đi gặp bố đi, anh sẽ hiểu”, tôi cười nói.

“Thôi khỏi, bố không nói cho mẹ đã là may”, anh ấy bĩu môi đáp, sau đó lại nhìn tôi rồi nói tiếp:

“Mà anh hỏi thật này, em định sống chung với người yêu thật đấy hả?”.

“Ừ, em nói rồi mà”, tôi gật đầu đáp.

“Làm sao bố chấp nhận được hay vậy? Hơn nữa, sao chuyện lớn thế mà mẹ không biết?”, anh ấy hỏi dồn dập, hai mắt tỏa sáng đầy hiếu kỳ.

“Chuyện đó anh đi hỏi bố đi, làm sao em biết được”, tôi đảo mắt đáp, trên thực tế tôi biết rõ lý do là gì, chẳng qua trước mắt chưa phải lúc nên mới không nói thật ra. Thôi thì tạm thời che giấu anh ấy trước đã, chờ ngày sau come out với cả nhà rồi nói rõ lại sau.

Khoé miệng anh trai khẽ giật giật, sau đó lại tặc lưỡi rồi khoác vai tôi kéo lại gần mà thở dài, nhưng không quên cho tôi một ngón cái.

“Tử Duy này, em ngầu thật đấy, bất kể ăn cơm trước kẻng hay sống chung đều đi trước cả anh. Sau này có khi em kết hôn trước anh cũng không chừng ấy”.

Tôi: “…”

Sao nghe như đang chửi xéo em quá vậy?

Nghe câu này của anh ấy, tôi thật sự xúc động đến mức muốn vung tay lên đánh anh trai của mình một trận quá nhưng nghĩ đến chuyện sắp đi xa rồi nên đành phải thu tay về, mặc anh ấy muốn nói gì thì nói. Dù sao qua ngày hôm nay, muốn nghe được giọng của anh ấy cũng chỉ còn cách gọi điện thôi chứ không thể nghe chân thật đến sống động thế này nữa.

Nghĩ đến chuyện chia xa, trong lòng tôi không khỏi bồi hồi, từ nhỏ đến lớn tôi luôn sống cùng gia đình, mặc dù ý thức được ngày nào đó sẽ phải rời đi để lập nghiệp nhưng khi ngày đó đến, bản thân lại khá mông lung. Cũng may cảm giác này không tồn tại quá lâu bởi tôi có thời gian để chuẩn bị tinh thần, chứ nếu “đùng” một cái mà phải chuyển đi thì chắc tôi nộp đơn từ chức rồi ở nhà luôn quá.

Hai anh em chúng tôi trò chuyện riêng tư không quá lâu, chỉ hỏi han đôi chút mấy chuyện không thể “công kha” rồi mới quay về chỗ cũ.

“Hai đứa đi đâu đấy?”, mẹ tôi hỏi.

“Anh hai có chút chuyện nói riêng với con thôi mẹ, không có gì to tát đâu”, tôi cười nói.

“Con cũng biết quan tâm đến em trai ghê ha”, mẹ tôi ồ lên một tiếng ngạc nhiên nhìn về phía anh trai. Thấy vậy, anh ấy liền xụ mặt lại đáp:

“Từ trước đến giờ con luôn quan tâm em ấy mà”.

“Mẹ biết, nhưng có lần nào tinh tế được như bây giờ đâu”.

Tôi bụm miệng lại quay sang một bên để nhịn cười, trong lòng âm thầm cho mẹ một ngón cái. Quả nhiên trong nhà chỉ có mỗi mẹ mới trị được anh ấy.

Giữa lúc tôi đang cố nhịn cười này, bố đột nhiên kéo tôi sang một chỗ khác, đồng thời không quên báo trước với mẹ một tiếng là có chuyện riêng muốn nói với tôi. So với anh trai, mẹ thiên vị bố hơn hẳn, nếu bố đã có chuyện riêng cần nói thì đó là chuyện nghiêm túc, còn anh trai thì khía cạnh này chưa hẳn đã nghiêm túc thật sự. Mà sự thật đã chứng minh, chuyện ban nãy anh ấy nói với tôi chẳng phải nghiêm túc gì.

Bố kéo tôi lại một chỗ không xa lắm, gần với cổng soát vé nên có thể canh thời gian để không lỡ giờ bay. Không hổ danh là bố, tinh tế đến từng chi tiết một. Bố nghiêm túc nhìn tôi một lượt rồi gật đầu, ông nhắc nhở:

“Bạn trai con đâu rồi?”.

“Giờ này chắc anh ấy đang chuẩn bị lên máy bay, bọn con hẹn gặp ở trên đó”, tôi nhìn màn hình điện thoại của mình một chút rồi đáp lại.

“Vậy con suy nghĩ kỹ chưa, yêu đương hẹn hò cùng sống chúng khác nhau nhiều lắm đấy?”.

“Vâng, con biết rõ, đúng hơn là chúng con đều biết rõ nên sẽ cố nhường nhịn nhau để sống”, tôi gật đầu cười nói.

Thấy vậy, bố liền thở dài rồi nhìn tôi đầy cảm khái. Không hiểu sao, tôi có cảm giác ánh nhìn này giống cảnh mấy ông bố trong phim sắp phải tiễn con gái về nhà chồng ấy, chắc tôi gặp ảo giác rồi. Bố nói tiếp:

“Thời gian không còn nhiều nên bố sẽ nói ngắn gọn thôi, những chuyện mẹ đã dặn dò con không thừa đâu, sức khoẻ con từ nhỏ đã không tốt, rất mẫn cảm với môi trường mới nên nhớ nhắc bạn trai lưu ý một chút. Nếu cảm thấy không khỏe hay trong người khó chịu thì bảo thằng bé đưa đi khám, đừng đi một mình.

Công việc ở trong đó chắc chắn sẽ bận rộn nên hai đứa nhớ tiết chế chuyện quan hệ tình dục lại, rất hao tổn sức. Hơn nữa, tuyệt đối không được quên biện pháp an toàn, bố từng ở độ tuổi của hai đứa rồi nên hiểu rõ những suy nghĩ khi yêu, dù trong đầu mấy đứa có ý tưởng gia tăng tình thú gì đi nữa cũng phải mang bao. Tiện thể, đừng quên đi khám sức khỏe đều đặn, bố cũng vì tốt cho hai đứa.

Sài Gòn tương đối hỗn loạn, an ninh không tốt bằng Đà Nẵng nên cẩn thận một chút, tuy con biết võ nhưng không có nghĩa con không thể gặp nguy hiểm, nên đừng cậy mạnh mà lơ là. Nhịp sống trong đó tương đối nhanh, không có bình bình như ở đây đâu, khi vào có thể hai đứa chưa quen được nhưng cố gắng thích nghi một thời gian sẽ ổn thôi. Mặt khác, nếu hai đứa có chuyện gì khó khăn không giải quyết được thì gọi điện cho bố, bố có nhiều người quen ở trong đó, nhất định sẽ giúp được”.

Nghe bố nhắc nhở từng lời một, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, tôi vô thức tiến lại ôm chặt lấy ông rồi nói nhỏ bên tai:

“Cảm ơn bố!”.

“Nghe lời là tốt rồi”, bố nhẹ nhàng vỗ lưng tôi rồi cười đáp.

Ở đằng xa, mẹ tôi thấy thế liền lấy điện thoại ra chụp lại một tấm rồi vẫy tay gọi cả hai bố con lại để cả gia đình cùng nhau chụp một tấm ảnh cuối. Sau đó, tôi ở cùng với gia đình mình chẳng được bao lâu nữa là phải chia tay rồi lên máy bay, khi đi, mẹ vẫn không quên nhắc nhở tôi mấy lời, đương nhiên, tôi rất kiên nhẫn để nghe.

Đến lúc lên máy bay tìm được chỗ của mình, hai mắt của tôi liền sáng lên, nụ cười bất giác nở ra đầy vui tươi.

“Anh đến sớm thế?”, tôi cười nói.

“Anh mới lên thôi, anh chuẩn bị chỗ cho em rồi đây, lại đây nào”.

Anh ấy ở đây rồi, ngồi ngay kế bên tôi, tiện thể không quên đưa tay ra mời chào. Tôi cười cười mấy tiếng rồi nắm lấy bàn tay ấy để ngồi xuống, tay vẫn luôn nắm chặt như cũ.

Tay anh ấy ấm thật đấy, bất kể mùa nào cũng như nhau, một khi đã nắm là không muốn buông. Và tôi lại càng không muốn buông nó ra, phúc lợi của tôi mà.