Cấm Kỵ

Chương 6: Đều là cá mè một lứa!




Chu Khải Phong ông không phải quân tử, cũng không phải người tốt. Mấy cái danh hào vớ vẩn ấy có tích sự gì? Lợi ích của bản thân luôn được ông đặt lên hàng đầu, bất kể thủ đoạn dơ bẩn nào, bất kể phải dẫm đạp lên ai. Tay của ông không biết đã dính máu của bao nhiêu mạng người. Nhớ lại những gương mặt tuyệt vọng khi ngã xuống ấy, ông lấy làm kì quái. Có gì không cam lòng? Thân làm con kiến thì nên thoả mãn với kiếp sống ngắn ngủi. Hơn nữa được chết dưới tay ông là một loại vinh hạnh không phải ai cũng được hưởng. Chỉ thị của thượng tướng truyền xuống, làm một ngôi làng hay một dòng tộc biến mất không phải khó khăn gì.

Quyền lực của ông, làm bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán lấy lòng, cũng khiến bao nhiêu kẻ mang thù giành giật. Nhưng lần đầu tiên, Chu Khải Phong chuyên chú nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt, có một người dám đối mặt nói hận ông. Con gái ông năm nay mười hai tuổi đi. Cũng thực thật thà. Đã nghe qua đủ mọi lời khen tặng nịnh bợ sáo rỗng, ông lại thấy cô nói thuận tai nhất.

"Lại đây."

"A?!" - Gia Ngọc giật mình ngẩng đầu, thấy ông giơ cánh tay phải bị thương lên.

"Còn không mau cầm máu."

"Vâng, vâng."

Cô rối rít gật đầu, vội vàng chạy đến. Nhìn tay áo vén lên để lộ vết thương dữ tợn, nho nhỏ tiếng kinh hô vang lên. Trong đôi mắt cục bông tràn đầy lo lắng, không phải giả, không có vụ lợi, tâm trạng của ông bình lặng lại, tốt hơn phân nửa. Gia Ngọc bạo gan chu miệng nhỏ, vừa thổi thổi lên vết thương vừa lẩm nhẩm "vết thương không đau, không đau". Ông cũng không phát tác đại tính tình, nhưng xúc cảm kỳ lạ trên làn da khó mà lờ đi được.

Vì ông ngồi trên ghế, cô phải quỳ đầu gối xuống sàn để sơ cứu vết thương. Từ góc độ Chu Khải Phong nhìn thấy một mái tóc đen có phần lộn xộn rủ trên lưng, đôi mắt hạnh cụp xuống để lộ hàng lông mi cong cong, chiếc mũi thon nhỏ, môi mím chặt thật tỉ mỉ giúp ông băng bó. Xuống chút nữa, cổ áo bị o ép lệch ra. Xuống thêm chút nữa, một mảng da thịt tuyết trắng dụ dỗ người chà đạp.

"Xong rồi ba!"

Ông trầm mặc dời đi tầm mắt. Cánh tay đã được khử trùng, từng lớp băng y tế quấn vừa đủ chắc chắn, rất đều lại đẹp mắt. Đoạn thừa ra còn được cô thắt một cái nơ nhỏ xinh. Gia Ngọc thấy ông chuyên chú nhìn cái nơ mới giật mình, đây là thói quen của cô a, nhưng hình tượng của ba với cái nơ chẳng có liên quan gì với nhau. Cô định gỡ ra sửa lại thì ông đã thả tay áo trùm lên.

Cục bông nhỏ rời đi rồi, Chu Khải Phong vẫn còn đắm mình trong suy nghĩ. Tới tận khi điếu thuốc cháy hết làm bỏng ngón tay, ông mới hoàn hồn. Xác thực gần đây quá bận rộn, chưa có dịp giải toả nhu cầu sinh lý. Ông mặc định như vậy, nhấn xuống những xao động không tên.

____

Gia Ngọc vừa mở cửa vào phòng đã rơi vào một cái ôm thật chặt. Ngửi được mùi hương quen thuộc của anh trai, cô mới thở phào, xém chút bị hù chết.

"Anh làm sao vậy? Để em bật đèn lên."

"Đừng!!"

Minh Sơn kéo cô lại, cả cơ thể như bao trùm lấy cô. Hắn không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt hắn bây giờ, nhất định là rất khó coi, rất đáng sợ. Thấy cô rời đi một lúc lâu còn chưa trở về, hắn chạy đi tìm cô khắp nơi. Sau đó biết cô ở thư phòng với ba, lại bị đám vệ sỹ ngăn không cho vào. Hắn bất lực, hắn hoảng loạn. Nếu cô có mệnh hề gì... hắn không dám nghĩ đến. Trái tim tựa hồ bị bóp nghẹt cho tới lúc thấy cô về phòng.

Anh trai sử dụng lực quá lớn, giống như muốn khảm cô vào xương tuỷ của hắn. Cô không dám động, tay ôm chặt đối phương hơn. Hai người sinh hoạt với nhau từ bé, cô biết hắn đang mất bình tĩnh. Linh hồn của Gia Ngọc vốn không phải là mười hai tuổi, cô ẩn ẩn thấy tình cảm anh em này đang biến chất. Minh Sơn với em gái mình muốn kiểm soát, muốn gần gũi lại luôn sợ hãi mất đi. Không được, theo cốt truyện hắn chính là nam chủ, có tương lai rộng mở phía trước, có cả một nữ chủ thanh thuần thiện lương đang chờ, cô phải tranh thủ lúc hắn còn mờ mịt không rõ đánh gãy hắn đoạn tình cảm này.

Trước hết nhất định phải tìm cách tách ra, tốt cho cả cô và anh trai. Hắn luôn kè kè bên cạnh làm sao cô công lược được mục tiêu đây.

"Bản hệ thống có cách."

_____

Cách buổi tối hôm đấy đã một đoạn thời gian, Gia Ngọc đôi lúc sẽ uyển chuyển đề nghị anh trai cho cô phân phòng nhưng không thành. Minh Sơn không phải đánh trống lảng thì là làm bộ uỷ khuất, bị bỏ rơi. Đối với mỹ nam kế, cô quả thực lực bất tòng tâm. Tới chiều nay mới nghe thấy hệ thống nói chuyện:

"Tối nay Minh Sơn đưa sữa cho cô, đừng uống. Cái gì đưa cho cũng không được ăn. Tốt nhất là đừng để hắn biết."

Lại là một yêu cầu khó hiểu, nhưng cô cũng y theo lời nó mà làm. Tranh thủ lúc anh trai quay mặt đi, đổ hết sữa vào bồn cây. Hệ thống lơ lửng ở phía trên nhìn xuống thở dài, cô gái ngốc, cô cố gắng duy trì tình cảm anh em trong sáng với nam chủ vì muốn tốt cho hắn, nhưng có tác dụng sao? Khi hắn đã lún quá sâu. Hệ thống nhớ lại cái cảnh lần đầu tiên nó đến thế giới này. Không phải là lúc Gia Ngọc vừa thi lắp ráp súng xong mà là tối hôm trước đó.

Trên giường lớn, cô gái đang ngủ bộ dáng thoạt nhìn vô cùng nhu thuận. Một cốc sữa đã uống cạn để cạnh đầu giường, hệ thống đem nó đi phân tích. Thì ra là chứa thuốc ngủ, mới làm nó không liên lạc được với ký chủ. Trong lúc đang tìm cách loại bỏ tác dụng thuốc trong người cô, cánh cửa phòng tắm mở ra, thấy người nên nó đành thu tay.

Nam nhân kia đem chăn đắp lại chỉnh tề cho cô, bàn tay vô tình đụng vào trắng noãn đùi thon, phát ra tiếng thở thanh nặng nề. Còn tưởng là mục tiêu ký chủ sắp công lược thành công, tiếp nhận nội dung thế giới rồi nó mới biết đây là anh trai nguyên chủ. Nhưng ánh mắt mê luyến nhục dục kia chỉ để lộ lúc cô đang say giấc, trước mặt cô, hắn luôn là một anh trai tốt.

Minh Sơn nhẹ nhàng mà vuốt ve mềm mại da thịt dưới tay. Cô bởi động tác của hắn uốn éo kháng nghị, trở mình tránh đi, chép miệng nhỏ phát ra vài tiếng không rõ ý nghĩa. Làn váy ngủ màu hồng nhạt bị tốc đến bả vai, trắng nõn cơ thể loã lồ trong không khí. Mười hai tuổi bé gái bộ ngực đã hơi hơi đột khởi, phấn hồng sắc nhũ tiêm, vòng eo thon nhỏ. Tất cả đều hoàn mỹ ngọt ngào.

Minh Sơn đột nhiên ổn định một chút tâm thần. Trước mặt là em gái có huyết thống quan hệ, từ nhỏ một tay hắn nuôi lớn, nếu mình làm bẩn nàng thuần khiết tốt đẹp, cùng cầm thú có khác gì nhau.

Nhưng là, trời biết hắn có bao nhiêu khát vọng muốn ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn kia, muốn làm cho chính mình sớm cương cứng dục vọng bị nhỏ hẹp hoa huyệt gắt gao bao vây.

Hắn đã bỏ thêm dược vào sữa của cô, biết cô sẽ không hội tỉnh lại, dục vọng nguyên thuỷ nhất lại chiến thắng lý trí. Minh Sơn cúi xuống thân mình, môi hôn lên em gái cánh môi, kia ngọt nhu xúc cảm làm cả người hắn thư sướng. Hắn vươn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, cùng cô đầu lưỡi triền miên không ngớt. Bé gái trên người còn mang hương sữa dịu nhẹ, càng đối với hắn trí mạng hấp dẫn. Lực đạo thêm thâm trầm, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cô thăm dò, trêu đùa không ngớt.

Minh Sơn dần dần không hề thoả mãn với môi em gái, hắn một đường hôn xuống hai gò má phấn nộn, cần cổ duyên dáng. Gia Ngọc giống như một viên kẹo mê người, hắn nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm da thịt non mềm, thâm chí nhẹ nhàng mà nhão cắn. Hôn môi đồng thời, bàn tay hắn cũng không đình chỉ du tẩu khắp cơ thể ngây ngô của thiếu nữ. Hắn một tay đè lại trắng muốt chân ngọc, một tay chậm rãi cởi ra quần lót thuần trắng vải dệt. Đây là hắn tự tay chọn cho cô, không có hoa văn hay hoạ tiết ren, nơ cầu kỳ làm đẹp, nhưng lại dụ hoặc hơn bất kỳ nội y tình thú nào.

Hắn nhìn đến đáy quần cư nhiên ướt át, khoé miệng tà mị lộ ra một cái mỉm cười. Đem quần lót đặt ở chóp mũi liền truyền đến hơi hơi ngọt mùi cùng hương thơm cơ thể trong veo say lòng người. Minh Sơn đem hai chân trơn bóng loã lồ tách ra, gấp về phía trước tạo thành hình chữ M, lộ ra nơi thần bí so với hoa hồng cánh hoa càng thêm kiều diễm mộng ảo.

Âm hộ trơn bóng giống như dùng bạch ngọc làm thành, không một sợi lông. Minh Sơn đỏ mắt đem môi hôn trụ. Tiểu đoá hoa hơi mở, lộ ra phía trên tiểu hạch và tinh tế khe hở. Hắn trở nên càng khó khống chế dục vọng, đem hai chân cô mở càng rộng, vùi đầu vào giữa hai chân, dùng đầu lưỡi liếm láp kia đoá hoa.

Hắn không dám động quá đại, Gia Ngọc dường như cũng có phản ứng, bị tách ra hai chân run run, hơi thở trầm trọng, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngấy. Lấy ngón tay đùa giỡn âm hạch, sau đó thử hướng vào bên trong tham nhập. Trải qua thời gian dài khiêu khích, nơi riêng tư càng thuỷ nhuận làm ngón tay lây dính trong suốt giọt sương. Cô thâm chí tự giác nâng mông nhỏ hướng hắn ngón tay cọ cọ.

Hắn cuối cùng không thể chịu được, giải khai thắt lưng, đem chính mình dâng trào dục vọng thả ra. Hắn tuy rằng tuổi không đại, nhưng so với bình thường nam nhân càng dài lớn, cơ hồ giống như Gia Ngọc cánh tay thô trường.

Hắn dục hành dâng trào, nam căn tử hồng sắc kiên đĩnh bổng lên, bạo khởi gân xanh có phần dữ tợn. Quy đầu còn có dịch lỏng chảy xuống. Hắn điều chỉnh một chút tư thế, nửa quỳ, đem hai đùi cô nâng lên vòng ở bên hông, làm cho dục vọng của mình nhẹ nhàng ma sát hoa huyệt. Nháy mắt, lý trí, đạo đức ầm ầm ở trong đầu sụp xuống. Hắn duy nhất muốn chính là đem nam căn sát nhập tiểu huyệt, điên cuồng đảo làm, hung hăng thúc vào, làm cho em gái ở dưới thân mình rên rỉ, thét chói tai, thần phục.

Nhưng cũng chỉ là tưởng. Hắn sợ. Cô sẽ hận hắn.

Quay trở lại hiện tại. Hệ thống đáng ra có thể ngăn cản hay ít nhất cảnh báo với ký chủ ngốc nhà mình. Nhưng nó không làm vậy. Nó là một cỗ máy, không hiểu được tình cảm nhân loại rắc rối. Tuy rằng Gia Ngọc lựa chọn mục tiêu công lược là Chu Khải Phong, nhưng thêm một Chu Minh Sơn không phải không thể, tích phân được thưởng còn tăng lên gấp bội kìa.

Minh Sơn leo lên giường, ôm chặt lấy thân hình nho nhỏ. Cô không biết rằng, hắn đã luôn xung đột, mâu thuẫn như thế. Có một Chu Minh Sơn điên cuồng luôn trực trào chiến thắng lý trí hắn, hắn không biết mình có thể kiên trì bao lâu nữa.

Chợt, trong lòng hắn Gia Ngọc đau đớn cuộn mình lại. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, sắc mặt tái mét. Đau!! Đau muốn chết đi được! Chấp chới trong mộng rồi choàng tỉnh, hai tay cô ghì chặt bụng, cơn đau đáng sợ vẫn chưa lui. Cô không nói được câu nào, môi mím chặt ngăn lại tiếng hét thất thanh.

"Ngọc!! Em đau ở đâu?! Đừng làm anh sợ."