Cấm Kỵ

Chương 4: Từ địa phủ đi lên




Hơn một năm không thấy, ông có vẻ gầy đi. Ngũ quan ngược lại càng thêm sắc bén như đao phong. Ông đứng thẳng eo, tay chắp sau lưng. Giấu dưới bóng râm vành mũ tướng quân rộng, ánh mắt khó lường bất minh. Khải Phong nhìn những người con thân sinh, lại như nhìn đống đồ chơi thú vị ông dày công nhào nặn. Cả người toát ra cảm giác âm hàn không giống người sống.

Gia Ngọc lặng lẽ xếp cuối cùng, lén nhìn ông, trong lòng lo lắng. Vài năm trở lại đây tình hình chính trị biến động không ngừng, mà Chu Khải Phong vẫn sừng sững không ngã. Ngũ đại Tư lệnh trưởng quan hay Uỷ viên trưởng đối với ông vừa kính vừa sợ. Một lão cáo già như vậy, con nít ranh như cô làm sao có khả năng vừa mắt. Nhưng nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, liền đừng mong quay trở lại thực tại.

"Ta nghe quản gia nói hôm qua các con bắt đầu học tới cấu trúc súng ống. Thế này đi, chia thành từng cặp lắp ráp các bộ phận thành súng. Ta sẽ tặng mỗi người một viên đạn."

Nói rồi ông thả nắm tay ra, để sáu viên đạn rơi tung toé xuống sàn nhà. Âm thanh lạnh lẽo của kim loại nghe vang dội không gian, mùi thuốc súng và máu tươi như phiêu đãng trong tâm trí những đứa trẻ.

"Ai lắp nhanh hơn, có quyền bắn chết đối phương."

Oành!! Gia Ngọc nghe thấy tam quan mình vỡ vụn. Mức độ biến thái của trò chơi lần này được đẩy lên tầm cao mới mà người thường như cô không theo kịp. Ông ta có lẽ đã nóng lòng muốn lọc ra một người chiến thắng cuối cùng. Sau đêm nay, con số người thừa kế sẽ giảm một nửa ngay lập tức. Đủ tàn nhẫn.

"Đến bốc thăm nào. Tất nhiên, các con không muốn chơi ta sẽ không ép."

Cô nhổ vào. Không chơi là auto thừa chết thiếu sống, mọi người ai còn lạ gì câu này. Một bàn tay lớn khẽ nắm lấy tay cô, Gia Ngọc ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt lo lắng của Minh Sơn. "Không sao đâu." - cô dùng khẩu hình miệng nói với hắn. May mắn là tuần vừa rồi hai người có học trước cấu tạo mấy loại súng ống, bằng không hôm qua vừa học lý thuyết hôm nay đã bắt thực hành thì cô lên bàn thờ là khỏi bàn cãi. Mong là cô không bốc trúng tên anh trai, tránh được ngày nào hay ngày nấy.

Ở một góc, có đạo ánh mắt ghen ghét nhìn về bên này. Cùng là con gái, nhưng con nhóc kia thật may mắn khi có anh trai bảo hộ. Mình đây chật vật bao nhiêu mới trụ được vị trí này, nó lại chỉ cần nhởn nhơ yêu đời. Nhìn tờ giấy vừa bốc thăm trong tay, Hồng cười dữ tợn. Lần này không ai có thể cứu mày nữa, còn không ngoan ngoãn chết dưới họng súng của tao? Chờ tới lúc đó, tao sẽ thế thân mày, trở thành cô em gái dễ thương được Minh Sơn hết mực chiều chuộng.

Dù sao cùng nhau trải qua bao nhiêu lần kinh hoảng, trong lũ trẻ còn lại cũng tồn tại những tình bằng hữu thật sự. Bây giờ kêu chúng cầm súng chĩa vào anh em mình, bóp cò và trực tiếp bắn, vẫn khó mà tiếp thu được. Thấy anh trai đấu cùng người khác, cô thoáng an tâm. Năng lực của hắn luôn đứng đầu nhóm. Nhưng còn cô? Không lẽ lần này thực sự ngủm củ tỏi.

"Ngọc!! Chị và em sẽ đấu với em đó."

Hai anh em thấy Hồng vui vẻ chạy tới. Vì cả nhóm chỉ có hai cô gái, cô và Hồng khá thân thiết. Sắc mặt anh trai cũng dịu đi.

"Thật tốt quá. Tới lúc đó dù là ai lắp xong trước, có thể giả bộ sợ hãi mà bắn lệch không? Cha nói có quyền bắn đối phương, cũng không nói phải bắn chết ngay."

Hồng trước nay đều biểu hiện là cô gái trầm ổn thục nữ. Nhưng tính cách như vậy có thể sinh tồn tới hôm nay sao? Cẩn thận ngẫm lại liền thấy khả nghi, nhưng thời gian không còn bao nhiêu, Minh Sơn cố gắng đem ra hết lợi ích và hứa hẹn để Hồng đồng ý làm theo kế hoạch.

"Đây cũng chính là ý của em. Ngọc à, chị với súng ống mờ tịt, hai chúng ta đấu tượng trưng thôi nhé, sau đó bắn lệch vào vùng không gây ảnh hưởng tính mạng là sẽ cùng vượt qua khó khăn này."

Hai tay bị đối phương nắm chặt lấy, từng câu từng chữ đều chân thành tha thiết. Gia Ngọc cười ngốc gật đầu lia lịa.

"Em tin chị."

Nhưng... giác quan thứ sáu của em thì không.

_____

Để những đứa trẻ tập trung thi tài mà không bị phân tâm, một chiếc bàn và hai ghế ngồi được đặt song song bên trong căn phòng kín. Ở bên trong sẽ không nhìn thấy gì, nhưng những bức tường bằng kính đặc biệt có thể giúp người bên ngoài theo dõi tường tận diễn biến xảy ra.

"Rầm!!"

Cánh cửa nặng nề khép lại. Cô và Hồng ngồi xuống ghế đối diện. Trước mặt hai người được bày ra la liệt các bộ phận của súng. Tay cô không khống chế được run lên, vầng trán mướt mồ hôi. Biểu hiện này làm đối phương thực vừa lòng, khoé môi kiêu ngạo nhếch lên. Trong đầu cố gắng bình tĩnh nhớ lại trình tự lắp súng, bắt đầu là lắp ống dẫn và ốp tay trên,... cuối cùng là hộp tiếp đạn. Chỉ cần gạt cần, buông ra để lên đạn. Bóp cò, một phần khí thuốc phụt qua lỗ truyền khí đập vào mặt thoi đẩy bệ khoá nòng lùi lại, hất vỏ đạn ra ngoài, rồi: "PẰNG!!!". Gia Ngọc nhìn chằm chằm hai viên đạn đặt chính giữa chiếc bàn, từng thao tác lắp rác súng tua đi tua lại nhuần nhuyễn, thậm chí cô đã mường tượng ra rõ nét cảnh hai bên nổ súng.

"Lấy đạn."

Hiệu lệnh vang lên, hai người phải đứng dậy, nhoài người ra mới với tới viên đạn. Xúc cảm lạnh lẽo của nó làm cô tỉnh táo hơn. Lấy được viên đạn của mình, đương muốn rụt tay lại, cổ tay đã bị túm lấy.

"Haha.."

Xem ra đã muốn lật bài ngửa với mình. Trong mắt cô xẹt qua một tia tính toán, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại rụt rè sợ hãi một cách đáng thương. Cô làm như kinh hoảng hỏi.

"Chị, chị đừng làm em sợ... chị... chị cười gì vậy?"

Người đối diện tựa hồ không nghe thấy cô hỏi, cười càng thêm điên cuồng.

"HAHA.. HAHAHA!!!"

_____

Ở một căn phòng khác, Minh Sơn trầm mặc buông súng xuống, cúi đầu trước thi thể ngã trên đất. Hắn dùng ba giây cung kính mặc niệm cho người đã khuất sau đó lấy tay quyệt đi máu văng trên mặt, vô cảm đẩy cửa đi ra. Đây là số mệnh. Cản đường của hắn chỉ có một kết cục.

Ngoài ý muốn, Khải Phong không quan sát căn phòng này. Ông chê nó quá nhạt. Thắng thua nhìn một cái liền biết, không rủi ro, không vui. Minh Sơn theo lời người hầu tìm được ông đang đứng trước căn phòng của Hồng và Ngọc. Sự đặc biệt của căn phòng được bảo mật tới phút cuối, hắn cũng là bây giờ mới biết từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong. Không rõ họ đang nói gì, nhưng nhìn ngôn ngữ cơ thể của Hồng, hắn khủng khoảng phát hiện ra ả có mưu đồ của riêng mình.

Loại kính này thời hiện đại được sử dụng nhiều trong các công trình kiến trúc. Nhưng bối cảnh nhiệm vụ là thời loạn chiến, nó có thể xem như hàng độc, ít người biết đến. Chu Khải Phong một lần giao thương với đối tác đến từ Châu Âu, tỏ vẻ thực thích thú, lập tức có đủ con số mình yêu cầu.

_____

Cổ tay bị nắm chặt, hằn lên vệt xanh tím. Cô cố gắng rụt tay lại nhưng không thành. Sức lực của chị ta thật lớn, hiển nhiên chỉ có thể đấu trí mới có phần thắng.

Trước ánh mắt lã chã trực khóc của cô, Hồng cảm thấy tức cười làm sao. Khóc nữa đi. Khóc mừng chiến thắng tuyệt vời của ả. Dù sao căn phòng này bị cô lập, người sắp chết, ả không cần đóng kịch làm gì. Cười đủ. Ả dùng tư thế bề trên khinh miệt gằn từng tiếng.

"Em có thể lắp hoàn chỉnh một khẩu súng sao em gái bé nhỏ của chị? Lấy đạn làm gì chứ, đằng nào cũng ăn kẹo đồng của chị mày thôi. Haha..ha...HAHA!!"

Lợi dụng lúc này, cô kéo mạnh tay lại. Bàn tay cầm chặt viên đạn, cuộn lại thành nắm đấm. Dường như chịu đủ đả kích, cô ngồi xuống vị trí của mình, im lặng lắp súng. Hơi nước trên vành mắt cũng thu lại, chỉ còn huỷ diệt tối tăm.

Tốc độ của Hồng nhanh hơn cô. Khi lắp những bộ phận cuối cùng, ả cười sung sướng, mắt vừa lắp súng vừa nhìn khẩu súng chưa thành hình của cô. Ả sắp không chờ nổi nữa. Ả muốn mùi máu tươi ngập tràn khoanh mũi. Khi đi ra ngoài, ả tự có cách giải thích phù hợp.

Thời cơ!! Gia Ngọc vơ các bộ phận chưa lắp xong xuống đùi, dùng hai tay lật nghiêng chiếc bàn. Ả không ngờ cô dùng chiêu này, cuống quýt bò trên đất đi tìm lắp ống của súng. Chỉ cần lắp nó vào rồi tra đạn, ả sẽ cho đầu con khốn kia nở hoa.

"Ha.. Hahahaa..."

Tìm được lắp ống, Hồng nhìn khẩu súng đã lắp xong trên tay đầy si mê, chỉ cần cho đạn vào!! Cho đạn vào!!!

"Cạch!"

Cái gì??? Ả mất đi khả năng tự hỏi. Hai mắt trừng lớn như muốn rách. Sao con khốn kia có thể?! Nó không phải không biết lắp súng sao? Hai đầu gối quỳ phục xuống đất, ả thấy họng súng đen ngòm cạnh thái dương mình. Miệng cười không nổi nữa.

"PẰNG!!!"

Biến cố đảo lộn khiến hiện trường yên tĩnh quỷ dị.

Minh Sơn vội vã tông cửa vào. Không có ai cản hắn. Mọi người như bị hút vào dáng người bé nhỏ nhưng kiên cường đứng kia. Khoảnh khắc nổ súng, cô thế nhưng nở nụ cười. Có bi thương, có phẫn nộ lại chất chồng phấn khích, thị huyết vặn vẹo.

Gia Ngọc dùng chân giẫm mạnh lên bàn tay của ả. Dù đã tắt thở nhưng chị ta vẫn nắm chặt viên đạn, hai mắt trợn trừng, môi giống như vẫn còn cười. Tựa hồ quá chắc chắn mình là người chiến thắng. Sự chủ quan giết chết ả.

Tiếng xương gãy nho nhỏ vang lên, viên đạn từ từ lăn ra khỏi bàn tay bị giẫm bê bết máu thịt.

"Chị xem, chị mới là người không cần lấy đạn."

Dứt lời, từng giọt nước mắt lăn dài.

"Gia Ngọc!! Đừng sợ, có anh đây!"

Cả người rơi vào một vòng tay vững chãi, cô khóc càng lợi hại. Mịa nó hệ thống còn không mau cút ra đây, cô nhớ nhà, cô nhớ thời hoà bình. Cái thế giới này ở lâu không điên cũng biến thái.

"Anh hai!! Em.. hức.. em giết người rồi."

"Em không làm gì sai. Hồng ngay từ đầu muốn giết em, nếu không tự vệ thì em là người ngã xuống. Tạ ơn trời, em còn ở bên anh. Đừng sợ. Đừng khóc."

_____

Nhìn một trai một gái chặt chẽ ôm nhau, nhã hứng của vị phụ thân đều phai nhạt hết. Không rõ không vừa ý chỗ nào, ông quay lưng rời đi.