Đầu mùa hè, gió nhẹ, không khí có một chút mơ hồ lạnh.
Cô nằm ở trên giường, nhìn bóng đêm bao trùm bên ngoài cửa sổ, cảm nhận từ sâu thẳm trong nội tâm cô đơn không người nào chia sẻ, đầu gối cô chợt trở nên vô lực quỳ xuống, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Nhớ lại tình cảnh tranh chấp trước đây không lâu, cô chợt hiểu lúc trước cô biết bản thân mình giống như có biết một chút sự việc nhưng cô chưa từng muốn tìm hiểu truy cứu những chuyện đó, để cho giờ đây chân tướng mà chính mình luôn tin tưởng hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ hủy hoại chỉ trong một đêm.
Khi đó cô thương tâm muốn chết, rống lên những lời mà cô muốn nói xong thì đã vô lực mệt mỏi nằm ở trên giường, thật lâu sau cũng không còn nghe thấy thanh âm anh hai cãi lại nữa.
Hai mắt mơ hồ đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là hai vai rộng của anh hai đang mơ hồ run rẩy.
"Anh hai, anh ——" chẳng lẽ bị kích thích nên thần chí không minh mẫn, là đang khóc sao? Quả nhiên là cô đã khơi lên quá khứ kinh hoàng nhất của hắn, hoặc là đã nhắc tới cái chết của người mà hắn yêu sâu đậm nên hắn tuyệt vọng bi thống sao?
Thật lâu sau anh hai mới ngẩng đầu lên, đầu vai khẽ run, cười to nói: "Người nào nói cho em biết Tần Thù Bối là người phụ nữ anh thích nhất? Anh có thừa nhận đây là sự thật sao?"
"Em . . . . ." Mặc dù Lý Hoa Quân nói là dì nhỏ một lòng một dạ yêu anh hai, cũng nói anh hai có lẽ cũng yêu Tần Thù Bối, nhưng anh hai cũng chân chính chưa từng thừa nhận bất cứ chuyện gì cả, nghĩ tới đây, cô nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lại nghe anh hai nói: "Nguyễn Miên Miên, em luôn tự cho là đúng như vậy! Anh cùng Kiều Hỷ đính hôn em cho rằng anh thích cô ta, em nghe nói Tần Thù Bối yêu thích anh, em cũng cố chấp tin tưởng anh yêu cô ta! Như vậy, anh thì sao, em có tin tưởng anh chút xíu nào không, anh đã nói nhiều lần rồi, em là người duy nhất anh yêu dù cho là hiện tại hay quá khứ, anh cũng nói nhiều lần là anh thích em, anh yêu em, em có chút xíu tin tưởng nào hay không, đối với anh có chút tín nhiệm nào hay không!"
Cô bị anh hai chất vấn đến khóc ra nước mắt, "Vâng, em không tin, em không tin anh sẽ buông tha một đại mỹ nhân ở bên cạnh mà bồi ở bên một con vịt con xấu xí làm gì cũng sai, em không tin anh yêu em chỉ là bởi vì yêu em mà có thể vứt đi tất cả đấu tranh lợi ích thực sự chỉ đơn thuần là yêu thôi! Đúng vậy, em không tin! Nhưng mà, anh có từng nghĩ tới, anh có làm cho em có thể tin tưởng hay cảm giác an toàn sao? Từ nhỏ đến lớn, em luôn sống theo cách tự hiểu chính mình là một gánh nặng để tồn tại trên thế giới này, mẹ không quan tâm em, cha và dì nhỏ cũng không cần em, anh kêu em phải tin tưởng như thế nào đây, một người ưu tú như anh sẽ hội yêu em đau em thật lòng mà thương em sao!" Cô tê tâm liệt phế rống xong, cổ họng cũng đau, không khỏi mãnh lực ho khan, ngã xuống giường, nước mắt ào ào chảy không ngừng.
"Đây chính là nguyên nhân làm em tự ti từ trước tới nay sao, cũng là nguyên do em từ trước cho tới nay, cam chịu hết khi dễ của người khác cũng không nói sao? Bởi vì sợ anh không nhớ đến em, sợ sẽ có một ngày anh cũng sẽ giống như những người này vứt bỏ em, cho nên em vẫn sống thật thận trọng, dù biết anh đã từng cố ý bỏ lại một mình em ở trong rừng cây, cũng không giận vẫn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón đối với anh; dù biết Tần Thù Bối đã từng muốn giết em, em cũng lựa chọn xem như chuyện gì cũng không xảy ra mà cố ý quên đi! Thì ra là em luôn một mực lo sợ. . . . . . Thì ra chỉ là như vậy. . . . . . Anh cho em cảm giác bất an đến vậy sao, anh để cho em không có cảm giác an toàn sao?" Nói xong lời cuối cùng, anh hai tiến về phía trước, sự thô bạo đã hoàn toàn thối lui, thay vào đó là dịu dàng cùng cưng chìu.
Anh hai đi tới trước giường cô, nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, dịu dàng nói: "Qủa bóng nhỏ, anh không phải đã nói cho em biết, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên em, sẽ không bỏ lại một mình em sao?"
Bộ dáng anh hai dịu dàng làm cho cô có một khắc hoảng hốt, nhưng cô phục hồi tinh thần lại rất nhanh, đẩy anh hai ra, "Anh hai, anh đừng giả bộ, em cái gì cũng đã nhớ lại hết. Anh che giấu cái chết của cha hơn nữa còn gián tiếp hại chết dì nhỏ đừng nói là bởi vì anh thật sự tận tâm tận lực sủng ái em thương em. Em biết rõ mọi việc anh làm cũng chỉ vì quyền thừa kế của Tần thị cùng Nguyễn thị nằm ở trên người em thôi!"
"Ha ha. . . . . ." Cô có chút tự giễu mà cười nói: "Khó trách, ông ngoại trước khi chết lại lấy phương thức quyết liệt tuyệt tình đến như vậy để uy hiếp em không được gả cho anh, thì ra là. . . . . . Thì ra là như vậy. . . . . ."
Đông tác trốn tránh của cô đã chọc giận anh hai luôn duy ngã độc tôn, hắn lại ngồi gần cô, hung hăng nắm lấy mặt của cô, trên mặt vẫn liên tục nở nụ cười, "Em đã muốn ngã bài, vậy anh cũng không cần phải giả bộ khổ cực như vậy nữa! Không sai, Nguyễn Diệp Thành quả thật không phải chết vì tai nạn máy bay, là anh trong khi hắn dùng bữa sáng hạ một lượng lớn ***** kiểu mới, loại thuốc này có thể làm cho người ta lâm vào một mộng cảnh tốt đẹp, chậm chạp không muốn tỉnh lại nữa. Đây chính là một món đồ tốt ngàn vàng cũng khó có được, chỉ là nhằm những thứ được cho là đồ tốt đều có mặt trái gây hiệu quả xấu, sử dụng quá nhiều, dễ dàng làm tắc nghẽn cơ tim, cho nên ông ta ở trên máy bay ăn uống quá nhiều thuốc như vậy, coi như phi cơ không xảy ra chuyện, đột ngột chết đi cũng rất bình thường thôi! Về phần Tần Thù Bối, cái người phụ nữ ngu xuẩn đó, cô ta cho là bằng một đứa bé mà có thể trói buộc anh sao? Anh cũng đã nói trước, nếu như anh muốn có con, đã sớm có ngàn vạn rồi, còn phải nhờ cô ta sao! Huống chi, anh làm sao có thể để cho người phụ nữ gián tiếp hại chết mẹ anh đi sinh con cho anh!"
"Anh. . . . . ." Cô nhìn người đàn ông quen thuộc trước mắt dùng thanh âm dịu dàng mà nói những lời nói tàn nhẫn như vậy, sự thực anh ta bình thản giống như đang bàn luận về thời tiết vậy, tâm cô không cầm được mà lạnh lên một hồi. Đây chính là người đàn ông cả ngày lẫn đêm cùng cô nói chuyện yêu đương sao, tàn nhẫn như vậy, lạnh lùng như vậy sao! Cha dù nói thế nào cũng là cha ruột của hắn, dì nhỏ cũng là người yêu hắn sâu đậm, tại sao hắn có thể đối với người yêu hắn thương hắn tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy, không giữ lại chút gì gọi tình cảm và thể diện cho người khác.
Đột nhiên anh hai tiếp cận tới gần hơn, cố ý liếm liếm đôi môi tái nhợt của cô, tà mị cười một tiếng: "Về phần em, tiểu công chúa Nguyễn gia. Anh thừa nhận, anh muốn em có một phần nguyên nhân là bởi vì anh muốn Nguyễn thị, hơn nữa ngay từ lúc em mười sáu tuổi, Nguyễn thị từ trên xuống dưới cũng đã là của anh! Về phần một phần nguyên nhân khác là. . . . . ." Anh hai đưa tay dò vào ngực bên trong váy cô, tà nịnh nói: "Anh chỉ là cảm thấy con gái của Nguyễn Diệp Thành cũng có mấy phần thùy mị như vậy, em xem ngực em hoàn mỹ như vậy, khuôn mặt lại nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu như vậy, thanh âm mềm mại như vậy, tất cả tất cả đều làm cho anh bộc phát tình dục a! Hơn nữa, em chắc không phải không biết làm tình với em gái ruột của mình có cảm giác gì chứ? Biết rõ người nằm ở phía dưới chính là cấm kỵ mà mình vĩnh viễn không thể xâm phạm, nhưng vừa nghĩ tới trong em chảy dòng máu của hắn ta, anh liền không cầm được huyết dịch sôi trào, chỉ muốn em, cùng với em, đảo hư một tia máu mủ kia, khiến bông hoa xinh đẹp cấm kỵ ***** mở ra càng thêm kiều diễm cùng mị hoặc, ha ha, năm đó anh có thể ở trước mặt Nguyễn Diệp Thành quan hệ cùng Tần Thù Bối, hôm nay anh cũng có thể ở trước mặt hắn quan hệ với con gái duy nhất của hắn. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Anh thật là quá đáng!" Cô dùng toàn lực đẩy thân thể của hắn ra, nhưng lại càng bị áp chế chặt hơn, trên tay cô cảm thấy vô lực, trong lòng cũng dần nguội lạnh , "Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Anh phải lấy Nguyễn thị, lại còn đối với em như vậy? Nếu như nói việc mà cha đã làm là sai trái, thực có lỗi với mẹ của anh, anh trừng phạt ông ấy là phải, nhưng còn dì nhỏ và em đều là người vô tội, em trước kia thậm chí còn không biết sự tồn tại của mẹ anh, tại sao anh cũng muốn. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Anh hai chống lên đầu, cười to, "Vô tội, ai nói các người là vô tội! Chỉ nói việc các người cùng Nguyễn Diệp Thành có một chút xíu liên hệ, đều phải bị trừng phạt là đúng tội! Em cũng phải biết chứ, Tần Thù Bối là người phụ nữ mà Nguyễn Diệp Thành thích nhất, bằng một điểm này, cô ta cũng có thể chết hơn ngàn vạn lần rồi! Về phần em, Nguyễn Miên Miên, chỉ cần trên người em có một dòng máu nhỏ huyết thống của Nguyễn gia, có chảy một dòng máu của Nguyễn Diệp Thành, em cũng chạy không thoát cơn giận của anh, hận ý của anh!"
"Oa. . . . . ." Đau buồn, cô không khỏi khóc lớn ra tiếng, bắt được tay của anh hai mãnh liệt dùng sức mà cắn. Anh hai không ngờ lại không ngăn cản, trong lúc mông lung, cô giống như thấy mặt anh hai có một thoáng bi thương lướt qua, nhưng là chỉ trong một cái nháy mắt, anh hai đẩy cô ra, bắt hai tay của cô áp chế lên trên đầu, môi mỏng hung hăng đè ép trên môi anh đào của cô mà dã man cắn xé, gặm hôn. Cô không ngừng giãy giụa, hạ quyết tâm, há mồm liền dùng lực mà cắn môi của anh hai, trong chốc lát, một tia máu tanh dọc theo nước miếng từ từ lan tràn vào khoang miệng, làm cô không cầm được mà buồn nôn. Dường như anh hai không thấy được sự đau đớn mà vẫn chống đỡ đầu lưỡi trực tiếp đụng chỗ sâu trong cổ họng của cô, không ngừng đi vào thăm dò. . . . . .
Cô đẩy vai anh hai ra, khóc thút thít. Không muốn, cô không muốn, cô không muốn một người đàn ông rõ ràng là hận cô, nhưng lại tùy ý hưởng dụng thân thể cô, điều này làm cho tâm cô cảm thấy lạnh quá, cô cảm thấy mình bị vũ nhục!
Anh hai vẫn không nhúc nhích, bàn tay bắt đầu hung ác nắm kéo quần áo của cô, môi mỏng mang theo vết máu cũng không chút thương tiếc càn rỡ cuồng dã trên thân thể mềm mại trắng noãn của cô.
Không cần, cô khóc ròng nói: "Em không muốn, anh hai. . . . . . Miên Miên không muốn. . . . . ."
Anh hai nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, ngăn miệng, nỗ lực cười một tiếng, "Mỗi lần, mỗi lần đều là như vậy. . . . . .Em cho rằng mỗi lần em cũng sẽ được như ý sao!" Nói xong, động tác không ngừng vuốt ve ngậm mút ở trước ngực mềm mại của cô, cho đến khi làn da mịn màng bắt đầu hơi thấm ra tia máu mới thôi.
"Mỗi lần. . . . . . Mỗi lần cũng làm cho anh mềm lòng. . . . . . Làm cho anh đau lòng. . . . . . Làm cho anh buông tha tôn nghiêm của mình. . . . . . Làm cho anh buông tha cừu hận. . . . . . Lần này. . . . . . Anh không quan tâm. . . . . ." Anh hai lẩm bẩm trong miệng, bàn tay càng không chậm trễ chút nào mà kéo chân của cô ra , gác ở trên vai, cự vật tráng kiện màu tím cứ như vậy không có bất kỳ khúc dạo đầu hay sự thương hại mà thẳng tắp xông vào. . . . . .
"A. . . . . . Đau. . . . . ." Trong thân thể bị vật xa lạ xâm nhập làm cho cô chấn động toàn thân, hạ thể xé rách đau đớn, làm cho cô không khỏi phát run mà khóc thút thít nói: "Đau quá. . . . . . Miên Miên đau quá. . . . . . Miên Miên không muốn. . . . . ."
Nhưng động tác của anh hai không bởi vì cô khóc thút thít mà chậm chạp dịu dàng xuống, ngược lại càng thêm cuồng dã dữ dằn, "Đúng vậy, chính là muốn để cho em đau, anh không phải hận em sao. . . . . . Đúng, anh hận em, anh hận em!" Anh hai nói xong, giống như nói cho cô nghe, lại giống như đang cố gắng nói cho chính mình nghe.
Anh hai vừa điên cuồng luật động vừa không ngừng tự mình lẩm bẩm, thanh âm ác ngoan từ từ vang vọng ở bên trong phòng, trải qua hồi không lâu sau.
Bất tri bất giác, cô bắt đầu vịn cái vai rộng của anh hai, thân thể cũng không tự giác bắt đầu bãi động, nghênh hợp anh hai tiến lên.
Anh hai thấy thế, lại chê cười một hồi, "Không phải nói không muốn sao. . . . . . Em tự nhìn chính em bây giờ xem có giống tiểu dâm phụ không . . . . . . Thế nào ở phía dưới người anh ruột đạt tới cao triều sao. . . . . ."
Nghe anh hai không ngừng dùng lời nói dơ bẩn kích thích cô, tinh thần cùng thân thể cô cũng bắt đầu tranh chấp lẫn nhau hành hạ tinh thần cô suy yếu thêm, theo sự kích thích rốt cuộc ở dưới một cái đỉnh thật sâu vào bên trong của anh hai, cô kêu to ra tiếng, cô bị đẩy lên trên tột cùng của tình dục.
Anh hai tà khí cười một tiếng, cũng không giống như ngày thường dừng ở trong cơ thể cô dịu dàng cùng cô triền miên, mà là nhặt quần áo lên đi xuống giường, "Về sau, em chính là nô lệ dành riêng cho anh ! Đây cũng là giá trị cuối cùng của em!"
Nói xong, đem cô tuyệt vọng trực tiếp ném vào trên giường, bước nhanh rời đi.