Mỗi ngày của cô cứ trôi qua trong tiếng cười vui và thỉnh thoảng là âm thanh cãi nhau ầm ĩ, cũng có khi là thanh âm ân ân ái ái mà cứ thế bước nhanh vào tháng 5. Vào tháng 5, thành phố cũng đã bắt đầu hiện lên những đặc trưng của khí hậu giữa hè, khí trời dần dần nóng lên.
Thành thật mà nói, cô thật không rõ tại sao mấy ngày nay anh hai lại có thể nhàn nhã như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian ở nhà. . . . . . đùa giỡn cô. Đồng thời cô cũng thấy rất khó hiểu, Kiều Hỷ không phải đã nói là có thai rồi sao? Tại sao lại giống như chỉ trong một đêm mà mai danh ẩn tích rồi, mọi người tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy dấu vết của cô ấy. Có vài người nói cô ta vì xấu hổ nên đã tự vận rồi, có người lại nói cô ta mang theo đứa bé đi qua nước ngoài sống quyết định làm lại từ đầu, còn có người nói cô ta cùng Kiều Chấn Vũ cắn nhau không buông, sau đó cùng đồng quy vu tận. Dù sao chuyện mọi người bàn tán rất nhiều nhưng lại không có một người nào có thể xác định những tin tức ấy là chính xác cả. Dĩ nhiên là anh hai đối với chuyện này không hề đề cập tới, có lẽ do chuyện ấy đả thương tự tôn đàn ông của anh hai. Mặc dù anh hai đối với Kiều Hỷ cũng không có tình cảm gì, nhưng tối thiểu thì hai người trên danh nghĩa cũng là vợ chồng sắp cưới của nhau, lại trực tiếp bị người ta công khai chuyện mình bị đội nón xanh, trong lòng nhất định là có vướng mắc thôi.
Nhưng thời gian thật sự là một liều thuốc tốt. Tin tức ầm ĩ làm mưa làm gió của Kiều Hỷ sau một thời gian dậy sóng cũng đã từ từ êm ắng lại, vả lại nhân vật chính cũng đã mai danh ẩn tích. Mọi người chỉ chú ý Diệp Hiên Viên Nguyễn thị thâm tình như thế nào, còn Kiều Hỷ chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ râu ria biến mất nhanh như gió cưng là chuyện dễ hiểu. Loại bình thản này, làm cho cô có một loại ảo giác cực độ, giống như cô ta chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô vậy.
Chỉ là ... mà thôi. Đây không phải là đề tài cô muốn quan tâm, không có cô ta, cô lại có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng cảm thấy anh hai đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh là của một mình cô, hơn nữa cô lại hoàn toàn không cần thấy áy náy hay bất an gì nữa. Là do Kiều Hỷ tự cô ta hồng hạnh xuất tường phản bội anh hai, cũng không thể trách cô hoành đao đoạt ái, giữ làm của riêng.
"Ngô. . . . . . Anh hai. . . . . . Anh không phải là đang xem báo sao . . . . ." Cô chỉ vào tờ báo trước mặt, giả bộ hoài nghi hỏi.
Anh hai nhún nhún vai, không nhanh không chậm nói: "Anh là đang xem báo nha. . . . . ."
"Hừ. . . . . ." Cô xoay người, đưa lên một ánh mắt khinh bỉ, "Vậy tay anh đang đặt ở nơi nào đó. . . . . ."
Anh hai vô tội cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Vậy ý em nói là anh nên để trong hoa huyệt ngọt ngào của em sao?" Vừa nói xong, một bên còn dùng sức đi xuống cắm vào phía trước. Khốn kiếp!
Chân cô run rẩy, tựa vào trước ngực anh hai, nhẹ giọng rên rỉ, "Đòi. . . . . . Ghét. . . . . ."
Anh hai cười ha ha, hơi thở nóng bỏng thổi ở bên tai nhạy cảm và phía sau cổ của cô, "Bảo bối, em thật chặt. . . . . ."
Nói xong, cái môi mỏng ấm áp kia cũng men theo cái cổ trắng noãn từ từ lan tràn sang chung quanh, râu đâm vào da thịt mềm mại mơ hồ làm cô thấy đau, nhưng thân thể lại từ từ dâng lên một cảm giác tê liệt.
Cô khẽ thở hổn hển, quay người qua ôm cổ của anh hai sát hơn, hai chân cũng giang ra trên đùi rắn chắc của anh hai. Nơi tư mật toát ra hương vị ngọt ngào đã cảm giác được rõ ràng độ cứng nóng bỏng đốt người này. Cô cảm thấy từng trận tê dại, không kìm hãm được há mồm cắn cổ anh hai một cái, tại sao mỗi lần đều là anh hai quần áo chỉnh tề đầy đủ, mà cô thì lúc nào cũng sớm đã không còn mảnh vải che thân, tại sao mỗi lần đều là anh hai đem cô trêu chọc đến cả người vô lực, mở miệng rung động nói lời cầu xin, anh hai mới có thể thỏa mãn cho cô, làm cho cô thoải mái. . . . . .
Anh hai không chú ý tới bất mãn mãnh liệt của cô trong giờ phút này, chỉ nâng mông của cô lên từ từ làm cô có thể cảm giác được bộ vị phái nam nóng rực trong quần đang gào thét không ngừng, mỗi lần sờ nhẹ rồi lại lướt qua rồi dừng lại, chen vào rồi lại đi ra. Mấy lần đều như vậy, mồ hôi cô đã đầm đìa, toàn thân hư mềm không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể dùng cặp mắt to sáng kia mà u oán nhìn anh hai chăm chú.
Anh hai giương môi cười một tiếng, môi mỏng dán lên vành tai như ngọc của cô mà nhẹ nhàng nỉ non: "Muốn sao? Qủa bóng nhỏ?"
Cô rầm rì, cuối cùng nhu nhược mà gật đầu một cái.
Anh hai dường như rất đắc ý nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi nhỏ đỏ tươi của cô, bàn tay cũng không ngừng nghỉ vội vàng cởi bỏ trói buộc bên dưới của mình, lúc này tên đã được lắp vào cung, thời điểm khí thế nộ phát thiên quân nhất khắc, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cữa gấp gáp.
Má Lâm ở bên ngoài giọng lo lắng hô to: "Thiếu gia, Tần lão gia đã xảy ra chuyện!"
Tần lão gia? Chẳng lẽ là ông ngoại, toàn thân cô chấn động, ham muốn nóng bỏng đã biến mất lập tức, thân thể đang tựa vào anh hai cũng muốn đứng thẳng lên, "Anh hai, ông ngoại. . . . . ."
Anh hai ngăn chận cô lại, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Má Lâm ở bên ngoài đang nóng nảy vạn phần, nói chuyện cũng hơi có chút run run, "Nghe. . . . . .Theo lời nói trong điện thoại của Sơ thiếu gia, sợ. . . . . . Sợ là sẽ không qua khỏi đêm nay rồi!"
Anh hai nghe vậy mới từ từ buông cô ra, nhìn vào đôi mắt ngăm đen thâm thúy không lưu động của anh hai vẫn chưa tiêu ham muốn cùng khát vọng. Cô nhặt quần áo tán loạn trên đất lên, tay vẫn không ngừng run rẩy, cài một cái áo ngực đơn giản cũng cài không xong.
Anh hai thấy thế, nhẹ nói một tiếng, bàn tay cầm cái tay nhỏ bé đang run rẩy của cô mà dịu dàng an ủi: "Không có sao. . . . . . Không có sao, không cần gấp gáp!"
Cô giống như đã tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, tâm trí đang thất thần của cô cũng lập tức bừng dậy giống như đã thấy được lối đi trong đêm tối, cô thở phào một cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Trong ký ức của cô, ông ngoại cũng không phải là một ông lão dễ gần. Đừng nói đến ông sẽ giống như một ông lão giàu có ôm cháu để trên đầu gối mà lung la lung lay, chỉ nội việc nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô cũng rất ít khi rồi.
Mỗi lần chỉ có khi đến ngày lễ ngày tết, ông ngoại mới có thể chạy xe lên trên núi tề tựu cùng cha và dì nhỏ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Ngày thường, cơ hồ là rất khó có thể nhìn thấy ông. Vì vậy, quan hệ tình cảm cũng lãnh đạm là bình thường. Nhưng mà, đối với ông lão ngay cả số lần gặp mặt cũng không nhiều lắm này, từ sâu thẳm trong nội tâm cô vẫn thấy yêu mến, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, dù sao người thân của ông hay là cô trên đời cũng không nhiều lắm. Sau khi trải qua việc người thân lần lượt qua đời, cô lại càng không thể tiếp nhận chuyện sẽ lại có một người thân nữa đi xa mãi mãi, dù cho đó là ý trời.
Ngồi trên xe anh hai, cô không nhịn được thúc giục anh, nhanh lên một chút nhanh lên một chút nữa, giống như chậm một chút nữa cô sẽ không thể vãn hồi chuyện gì đó rất quan trọng.
Anh hai đối với sự gấp gáp giục giã thường xuyên của cô mặc dù hơi có vẻ không kiên nhẫn, nhưng khi quay đầu nhìn lại thấy bộ dáng lã chã rơi lệ đáng thương của cô thì cái gì cũng không nói ra, chỉ có thể hung ác dùng lực nhấn chân ga, lái xe nhanh như tên bắn hướng bệnh viện mà phóng tới.
Sau lại này khi nhớ lại ngày đó cô đều không kìm hãm mà nghĩ, nếu như ban đầu cô không gấp gáp thúc giục anh hai như vậy, nếu như cô không cố chấp đối với quan hệ chỉ có một chút thân tình máu mủ duy nhất này, nếu như cô tới trễ một chút xíu nữa, những chuyện phía sau có phải hay không cũng sẽ không xảy ra.
Cô vẫn có thể trốn tránh chân tướng mà cô cố ý không quan tâm kia, cũng sẽ không ở trong khốn cảnh mù mờ ngỡ ngàng không biết phải làm sao, chỉ có thể gây tổn thương lẫn nhau với người mình thương yêu, mới có thể xác định sự tồn tại của đối phương. . . . . . . . . . . . .