Bên trong phòng là một màu âm u bao trùm, trong đó còn có một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề lẳng lặng tựa vào góc tường, tay chân xụi lơ. Đôi mắt vô hồn mở to tràn đầy vô tội mờ mịt, trên khuôn mặt còn dính một chút tinh trùng trơn bóng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn còn mơ hồ vương nhiễm một tia nhũ dịch màu trắng còn chưa kịp khô. Chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể tưởng tượng được trước lúc này không lâu, bên trong nhà hẳn là đã xảy ra không biết bao nhiêu là trận chiến tình dục dâm loạn của nam nữ.
Đột nhiên, cửa mở ra, bên trong nhà nhất thời có ánh sáng rọi vào. Cô gái đang trong cơn mê ly bỗng nhiên bị ánh sáng chiếu vào lóa mắt mà hơi thức tỉnh.
"Nào. . . . . . Chị gái tốt của em. . . . . . Như thế nào rồi, mấy ngày nay chị thấy em phục vụ chị chu đáo chứ?" Người đàn ông bước nhẹ đi vào, giữa chùm ánh sáng giao nhau, không cần nghi ngờ gì cả loáng thoáng có thể thấy được người vừa vào chính là thiếu gia Kiều thị Kiều Chấn Vũ. Còn người phụ nữ xác xơ bị hành hạ đến tàn hoa bại liễu đang nằm trên đất nhân chính là người bị mất tích đã lâu đại tiểu thư Kiều thị Kiều Hỷ.
Đứng nhìn xuống thấy cô ta vẫn không có phản ứng, Kiều Chấn Vũ sải bước tới gần ngồi chồm hổm, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hỷ, cười đắc ý mà nói: "Đây chính hậu quả chị làm tôi bực mình. Chị nói xem nếu chị cứ ngoan ngoãn ngây ngô ở nước ngoài là được rồi, chị trở về đây làm cái gì hả, chị trở lại là muốn phá hoại tiền đồ của tôi sao, chậc chậc. . . . . . Chị xem một chút bộ dạng bây giờ của chị đi, giống y như một con chó hoang lang thang không người nuôi dưỡng, tại sao chị lại muốn giành với tôi ?"
Kiều Hỷ không nói gì, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt ngơ ngác lặng yên quan sát người đàn ông trước mặt, giống như không biết hắn là ai, hoàn toàn xa lạ cùng mờ mịt.
Kiều Chấn Vũ không chiếm được chút tiện nghi nào, thấy có chút không thú vị, chỉ làm vẻ chán ghét đẩy cô ta ra, đi về phía cửa.
"Ngũ Gia nói lúc nào thì thả cô ta?" Kiều Chấn Vũ hỏi người đàn ông mặc áo đen bên cạnh.
Người đàn ông mặc áo đen nhất mực cung kính trả lời: "Ở một nơi như Chu Tinh Kỳ này, tiền trao thì cháo múc!"
"Hừ!" Kiều Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, " Không biết cái tên ngốc Diệp Hiên Viên kia đang suy nghĩ gì nữa, lại muốn lấy hai tỷ để đổi lấy một con đàn bà tàn hoa bại liễu này, hơn nữa trong bụng cô ta còn mang thai con của kẻ khác nữa, ha ha. . . . . . Hắn chắc là không phải thích đội nón xanh, đội thích đến điên mất rồi. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Kiều Chấn Vũ gắt một cái, khinh miệt liếc người phụ nữ bên trong nhà một cái, cười lớn rời đi.
Người phụ nữ bên trong nhà nghe được tiếng nói chuyện phía ngoài thì ánh mắt vô thần bỗng có một tia sáng mơ hồ thoáng qua.
Cô nhất định không tin Diệp Hiên Viên hắn chán ghét cô như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ muốn cứu cô đâu, trừ phi cái cuốn băng ghi hình đang trong tay cô rất quan trọng. Quả nhiên, Diệp Hiên Viên, hắn chắc chắn là sợ cái cuốn băng ghi hình kia bị phát tán ở nơi mà nó không nên đến sao? Diệp Hiên Viên anh thông minh một đời, không nghĩ tới lại vì cái nhược điểm mang tên Nguyễn Miên Miên này mà chỉ đành mặc cô định đoạt.( 2 chị em này đúng là bị bệnh tưởng quá nặng không thể cứu )
Diệp Hiên Viên, cái người kia cả đời này cũng đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay của cô. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của người phụ nữ vốn đang nằm chết lặng trên mặt đất nâng lên một nụ cười quỷ dị.
. . . . . .Đường ranh giới Kiều Hỷ không biết hối cải . . . . . .
Cách nơi đó không xa, trong một gian phòng u ám khác, trong bốn màn hình đang diễn ra một cảnh hạn chế trẻ nhỏ không nên xem. Một cô gái trắng như tuyết mềm mại đáng yêu bị bốn người đàn ông vây quanh, dù là trong miệng của cô gái hay trong tiểu huyệt dưới hạ thân, tiểu cúc hoa sau lưng thậm chí là giữa khe ngực đầy đặn cũng chứa đầy tinh khí to lớn ngẩng cao của đám đàn ông cường tráng trần truồng xung quanh.
Đột nhiên, toàn thân cô gái co rút một hồi, trong miệng nức nở nghẹn ngào ra tiếng, một lượng lớn nước miếng xen lẫn tinh dịch màu trắng dọc theo khe miệng nhỏ nhắn đang bị nhét thật chặt chảy xuống, cô gái run rẩy một chút, đầu nghiêng về một bên, cả người lâm vào hôn mê.
"Pằng. . . . . ." Hình ảnh trong màn hình hoàn toàn dừng lại, một giọng nam già nua vang lên, "Lăng thiếu gia, không biết là hiệu quả này có làm ngài vừa lòng không?"
Ở chỗ tối tăm phía đối diện truyền đến một thanh âm quyến rũ dễ nghe, "Ngũ Gia tự mình ra tay, Lăng Thịnh tôi đây há có thể không hài lòng sao."
"Ha ha. . . . . ." Ngũ Gia cười to lên, "Lăng thiếu gia đã quá khen, phải nhờ có Lăng thiếu gia cung cấp tân dược kiểu mới, nếu không cô gái này sớm chết rồi, còn có thể sống bình yên vô sự cho đến giờ này sao, ngay cả đứa bé bốn tháng trong bụng cũng không bị tổn thương chút nào."
"Quá khen quá khen." Người đàn ông từ trong bóng tối âm u bước ra, rõ ràng chính là dung nhan kiều mỵ đắc thắng tựa như phụ nữ của Lăng Thịnh, Lăng Thịnh vừa đi tới bên cạnh vừa nức nở nghẹn ngào, lấy băng ghi hình ra, "Tóm lại, chuyện lần này toàn bộ đều phải cám ơn Ngũ Gia rồi, về sau có rãnh rổi lên trên núi uống vài ly, đúng rồi Ngũ Gia, làm phiền ông đem băng ghi hình này làm ra một phần nữa mang cho tiểu tử Kiều Chấn Vũ kia dùm."
Ngũ Gia cũng là một người thuộc hàng lão trong giới giang hồ, tuy không biết dụng ý cụ thể của Lăng Thịnh là gì, nhưng cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát sau đó mỉm cười gật đầu.
Sau khi Lăng Thịnh đi không lâu, một người đàn ông to lớn đẩy cửa vào, "Ngũ Gia, theo phân phó của ngài mọi chuyện đã làm xong hết rồi."
Ngũ Gia gật đầu, "Được, làm tốt lắm, A Bưu, vào thứ hai mày đem cái người kia ném ra ngoại ô đi!"
Gã đàn ông tên A Bưu tựa hồ như rất kinh ngạc, thấy có chút khó hiểu nên làm gan mở miệng hỏi: "Ngũ Gia, chúng ta đã làm nhiều chuyện như vậy rồi giờ ngài thật sự cứ như vậy mà thả người sao? Có thể gặp phiền toái gì không. Cô gái họ Kiều kia đã nhìn rõ hình dáng các huynh đệ rồi."
Ngũ Gia hơi mỉm cười nói: "Hừ, cô gái kia cũng tự thân khó bảo toàn làm sao mà có thời gian lo chuyện khác! Đúng rồi" Ngũ Gia giống như nhớ đến cái gì. Còn nói: "Mày tìm thêm mấy huynh đệ lạ mặt nữa mấy ngày tới đi phế Kiều Chấn Vũ đi, nhớ lấy danh nghĩa của Kiều Hỷ mà đi!"
Vỗ vỗ cái vai rộng của trợ thủ đáng tin cậy đắc lực trước mặt, Ngũ Gia cười đến không rõ có ý gì, "Muốn trách, thì trách tên khốn tiểu tử Kiều Chấn Vũ kia chọc phải người không nên chọc đi!"
"Thiếu gia Lăng gia thật sự lợi hại đến như vậy sao, hai bên hắc bạch đều phải nhượng bộ ba phần?" A Bưu nghi ngờ sờ sờ đầu, rõ ràng người người đàn ông kia xinh đẹp giống như con gái vậy, mà lại có lực sát thương lớn đến thế sao?
Nhắc tới Lăng Thịnh, trong con mắt sáng của Ngũ Gia dâng lên một mảnh tán thưởng, "Tiểu tử Lăng gia kia là ta nhìn nó lớn lên, bản lãnh của hắn có thể còn lợi hại hơn nhiều so với cha của hắn. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có Diệp Hiên Viên mặt lúc nào cũng làm như dịu dàng vô hại nhưng thật chất là ác ma tu luyện ngàn năm. Mới có hai mươi tuổi đã hại chết cha ruột của mình sau đó tiếp quản luôn Nguyễn thị, người đàn ông như vậy tuyệt đối không phải chỉ nhìn bên ngoài mà có thể đoán được."
"Ngũ Gia, người ngài nói đến chính là trước đó không lâu đã thôn tính luôn Diêu gia đang suy sụp cũng chính là một trong Tứ Đại Gia Tộc tổng tài Diệp Hiên Viên của Nguyễn Thị sao, hắn không phải là vị hôn phu của cô gái họ Kiều kia sao?"
"Hừ. . . . . . Cô gái họ Kiều kia chỉ có chút ít thông minh, làm sao có thể cùng con sói như Diệp Hiên Viên kia giao đấu, chỉ cần lấy giao tình giữa Lăng Thịnh cùng Diệp Hiên Viên thôi, sợ rằng cái vụ án bắt cóc này cùng hắn không khỏi có liên quan với nhau!"
Bưng lên tách trà sữa ấm áp trên bàn, Ngũ Gia nhẹ nhàng nhấp một hớp. Thoáng chốc, khát máu cùng tàn nhẫn trong mắt đã thối lui toàn bộ mà lại đổi thành một mảnh cưng chìu dịu dàng, "Đây là của phu nhân mang tới sao?"
"Trước khi Ngũ gia trở về không lâu phu nhân đã mang tới. Buổi sáng nay phu nhân nghe nói dạ dày Ngũ Gia không thoải mái, đặc biệt xếp hàng ở tiệm trà sữa ở cái khu trong góc đường kia hết một giờ mới mua được trà sữa đúng khẩu vị của Ngũ Gia thích."
"Cái người phụ nữ ngốc này . . . . ." Mắt Ngũ Gia khép hờ, nhưng khóe miệng lại không cầm được khẽ giương lên.
. . . . . . Dịu dàng cùng tàn nhẫn Ngũ Gia đường ranh giới. . . . . .
Cùng lúc đó, trên tòa lầu cao của tập đoàn Nguyễn thị. Diệp Hiên Viên thở ra một ngụm khói, mắt nhìn xuống dòng xe đang chạy nhiều như nước ở dưới lầu. Đột nhiên hơi nở nụ cười. Tốt lắm, trò chơi chính thức tiến vào đoạn cao trào rồi. Kiều Hỷ, cô thật sự đã chuẩn bị tốt để chịu đựng trả giá cao cho việc làm sai trái của mình rồi sao?
Diệp Hiên Viên hắn đã từng nói, hắn sẽ không dẫn sói vào nhà, coi như là chính hắn tự tay dẫn sói đi vào nhà đi nữa thì lúc hắn tống cổ con sói ấy cút ra khỏi nhà, hắn muốn con sói ấy phải bò ra như con chó hoang thảm hại không chốn dung thân. Muốn chọc tới hắn, tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ năng lực để gánh vác cơn giận của hắn.
Nghiêng đầu liếc nhìn cô gái đang đắp cái áo khoác của hắn mà ngủ say sưa trên ghế sa lon, từ đáy lòng của Diệp Hiên Viên nâng lên một tia ôn nhu, không kìm hãm được mà buông lỏng khuôn mặt, bước nhẹ đi tới bên cạnh cô gái, cúi người thâm tình hôn lên.
Miên Miên, bảo bối của hắn, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương hại tới cô, dù chỉ là một nhân tố tiềm tàng cũng vậy, hắn cũng sẽ không tạo cơ hội cho cô ta tăng trưởng thành một loại u ác tính.
Chỉ vì cô , hắn có thể hủy diệt thế giới này , cũng sẽ có thể giết hết người trên thế giới này!