Sau lần đó đến bây giờ, mỗi khi cô nhớ tới buổi chiều ngày hôm ấy mặt vẫn hồng tim vẫn đập không dứt, nhưng cũng trong đêm hôm ấy anh hai cũng đã dọn tới Kiều gia ở.
Thật ra thì nói là dọn ra ngoài ở cũng không hẳn là đúng, vì anh hai ngoài việc không trở về nhà ngủ, nhưng những đồ dùng cá nhân của anh vẫn giữ nguyên vị trí cũ không có dọn đi theo .
Nắm lấy con châu chấu kết bằng cỏ anh hai cho sau khi hoan ái (lúc nhỏ, anh hai cũng từng cho Miên Miên), cô bị anh hai mang đi đưa đến nhà Lăng Thịnh. Cô không biết tại sao cô không thể ở nhà chờ anh hai, nhưng mà nghĩ lại anh hai làm như vậy nhất định là có đạo lý của anh. Hơn nữa, nơi mà không có anh, nhà cũng không thể được coi là nhà đúng nghĩa nữa, sống ở đó cô cũng chỉ có thể ngẩn ngơ mà đếm sự tịch mịch trong đêm thôi, không có ý nghĩa gì cả.
"Kẹo bông. . . . . . Anh đói bụng. . . . . ." Âm thanh gọi hồn của Lăng Thịnh ở dưới lầu vang lên.
Cô thu hồi sự hoài niệm thương nhớ, đứng dậy bước nhanh vội chạy xuống lầu dưới.
Kể từ khi tới nhà Lăng Thịnh, sau một hôm cô dùng một chén cơm rang trứng cứu vớt cho người đói bụng đến sắp ngất xỉu là Lăng Thịnh xong, cũng từ đó cô liền trở thành đầu bếp riêng cho anh ta, mỗi ngày buổi tối điều phải nghĩ cách biến đổi chuẩn bị những món ăn đơn giản để lót đầy dạ dày hắn.
Dĩ nhiên, lúc đầu cô còn nghiêm túc kháng nghị, nhưng chỉ trong chớp mắt, Lăng Thịnh liền làm mặt uất ức đứng ở trong góc tịch mịch mà lấy tay vẽ vòng tròn. Thôi thôi, cho dù ai nhìn thấy bộ dạng một mỹ nhân kiều mỵ điềm đạm đáng yêu như thế cũng phải mềm lòng thôi, vì vậy cuối cùng cô cũng là không có chí khí mà bị khuất phục. Nhưng dù gì cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, tranh thủ để rèn luyện thân thể luôn cũng tốt lắm. Anh hai không phải đã từng nói thể lực của cô rất yếu rất kém cỏi sao.
Chỉ là, nói đến thì thật kỳ quái, cô nhớ về cái khoảng ăn uống trước kia của Lăng Thịnh rất khó khăn đòi hỏi, nhưng mà ở trước mặt cô bây giờ luôn là một bộ dáng ngoan ngoãn dễ nuôi hết sức. Thật sự nói không ngoa là cô làm món gì, hắn liền nhất định sẽ nể mặt mà ăn sạch sẽ, hoàn toàn không giống với miêu tả từ miệng của đầu bếp Lăng gia về cái người kén cá chọn canh yêu cầu cao kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu Lăng gia Đại công tử Lăng Thịnh đây. (sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật. . . . . . Ai, Lăng mỹ nhân, đáng tiếc!)
Chỉ là, những thứ này cô đều mặc kệ không quan tâm, cô chỉ là thông qua việc đếm số lần ăn khuya của hắn mà từ từ chờ đợi anh hai về.
Tối nay chính là bữa ăn thứ hai mươi mốt, cũng đánh dấu cô đã rời nhà suốt cả một tháng, mà đó cũng đánh dấu đã ba mươi ngày lẻ hai mươi mốt giờ cô không gặp anh hai rồi.
"Lăng Thịnh thiếu gia, hôm nay anh muốn ăn cái gì?" Cô buộc lại tạp dề, hỏi người đàn ông yêu mị đang ngồi bên cạnh bàn ăn nghĩ đến món ăn mà nuốt hết nước miếng.
Con ngươi Lăng Thịnh đảo nhanh một vòng, "Bánh trôi đậu đỏ được chứ?"
"Bánh trôi đậu đỏ hả?" Cô xoa xoa tay, "Sẽ hơi lâu một chút nha."
Lăng Thịnh không thèm để ý khoát khoát tay, "Không có sao cả anh có thời gian, nhưng bây giờ em cũng tranh thủ làm sớm đi."
Nếu lão đại đã nói như vậy, cô cũng không quan tâm nữa. Trực tiếp từ trong tủ lạnh lấy ra nhân bánh đậu đỏ, lại lấy ra một túi bánh trôi, bắt đầu vì bữa ăn khuya tối nay mà phấn đấu.
Một giờ sau, một nồi bánh trôi đậu đỏ nóng hổi đã được bưng lên bàn. Cô lấy ra cái chén nhỏ, múc một chén cho lăng thịnh, đẩy tới trước mặt hắn.
"Ăn ngon không ?" Cô hỏi người đàn ông trước mặt.
Lăng Thịnh thỏa mãn thở một hơi, khoa trương liếm môi một cái, "Mỹ vị nhân gian."
Cô bật cười, đưa tay lấy cái chén rỗng của Lăng Thịnh múc thêm một chén bánh trôi nữa, "Thấy ngon thì ăn nhiều nữa đi."
Cách gần nửa ngày, Lăng Thịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như vô tình nói: "Kẹo bông, hiện tại anh cảm thấy Diệp đầu gỗ thật là hạnh phúc, mỗi ngày có thể ăn nhiều món ngon như vậy ."
Cô đỏ bừng cả mặt, "Má Lâm làm ngon hơn em nhiều."
Cô nói không sai, tay nghề của má Lâm là trải qua rất nhiều năm rèn luyện, so với một người tay ngang như cô thì lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần. Chỉ là lúc trước má Lâm cũng từng nói qua, cô là cô gái thứ hai ở Tần gia biết làm cơm mà cũng thích nấu cơm, dĩ nhiên người thứ nhất là người nào cũng không cần hỏi, nhất định là mẹ của cô người dịu dàng hiền tuệ, vừa vô được nhà bếp vừa ra được đại sảnh.
Giữa lúc cô đang mông lung suy nghĩ, Lăng Thịnh cũng đã tiêu diệt sạch tất cả bánh trôi trong nồi, đang thỏa mãn vuốt cái bụng dựa vào ghế, "Vì báo đáp sự vất vả cần cù làm việc gần đây của Kẹo bông, anh quyết định dẫn em đi ra ngoài dạo chơi một chút."
Cô nhìn ra bên ngoài một chút thấy toàn là một màu đen của bóng đêm bao phủ, lắc đầu một cái, "Đã trễ thế này rồi, hay là để lần sau đi."
Lăng Thịnh làm mặt thần bí tiếp cận tới, "Có chuyện tốt nha."
Cô không có hứng thú bĩu bĩu mắt, "Không đi!" Nơi không có anh hai, cô cũng không muốn đi đâu hết.
Lăng Thịnh đột nhiên nhẹ nhàng thổi thổi khí tới gần mặt của cô, mắt xếch xinh đẹp chỉ cách cô có chừng 3 cm. A, quá gần rồi, làn da trắng mịn không tì vết trên mặt của hắn cô cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ là, da Lăng Thịnh thật sự là quá tốt nha, mềm mại non nớt, thật khiến cho người ta hâm mộ mà, khó trách Dương Chi Hồng mỗi khi nhắc tới hắn đều làm mặt phẫn hận mà mắng: "Đồ Lessbian! Thật biến thái, dáng dấp so với con gái còn đẹp hơn để làm gì!"
Hơi thở ấm áp của Lăng Thịnh phả ở trên mặt cô, làm cho cô hoảng hốt một chút, gương mặt cũng không biết đã bất giác nóng lên từ khi nào. Trừ anh hai ra, cô chưa từng đến gần một người khác phái nào như thế, không khỏi có chút tâm hoảng ý loạn.
Đang lúc cô xem xem có nên đẩy Lăng Thịnh ra hay không, Lăng Thịnh lại đột nhiên sãi bước lui ra sau, mím môi cười một tiếng, "Đi thôi, theo anh đi mà !" A, tự nhiên lại dùng cái giọng làm nũng hung ác ấy nói.
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ."
"Đi đi mà . . . . . Ăn nhiều như vậy cũng nên vận động một chút. . . . . ."
"Em không có ăn mà!"
"Nhưng mà anh có ăn nha !"
"Vậy thì mắc mớ gì tới em?"
"Bánh trôi đậu đỏ không phải do em làm hay sao?"
". . . . . ."
Cuối cùng, cô đành miễn cưỡng bị Lăng Thịnh kéo lên xe, hướng chân núi đi tới.
Cùng lúc đó, tại Kiều gia.
Kiều Hỷ liếc nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngạc nhiên nói: "Hiên Viên. Đã trễ thế này, anh còn đi đâu vậy?"
Diệp Hiên Viên cười lạnh một tiếng, "Cô dùng thân phận gì mà quản tôi?"
Kiều Hỷ lập tức không biết mắc cỡ mà đáp nhanh, "Thân phận gì . . . . . Thân phận sao . . . . . Chỉ bằng tôi là vợ sắp cưới và là mẹ của con anh!"
Diệp Hiên Viên đưa ánh mắt chuyển qua cái bụng hơi nhô lên của người phụ nữ, cười nhạo một tiếng, "Phải không? Cô xác định cục thịt trong bụng cô là con của tôi sao?"
"Anh ——" Kiều Hỷ rũ mắt xuống, lập tức thay bằng một bộ dạng đáng thương rơi lệ lã chã, "Bất kể anh nói như thế nào, hôn lễ của chúng ta cũng đã gần đến, anh dù thế nào cũng là cha của đứa nhỏ! Hiên Viên, em biết rõ anh hận em vì tự tiện công khai chuyện mang thai, nhưng mà em là thật sự vì yêu anh nên mới có thể làm như thế, xin anh. . . . . . Xin anh đừng nói như vậy với em. . . . . ."
"Phải không?" Diệp Hiên Viên đối với cô gái điềm đạm khóc đến lê hoa đái vũ có vẻ không chút phật lòng, "Tôi nói với cô như thế nào rồi, ha ha, Kiều tiểu thư, cô cho rằng bằng một cái cớ mang thai nho nhỏ này mà có thể đem bắt tôi nhốt lại sao? Cũng không biết cô là ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa!"
Kiều Hỷ thấy Mỹ Nhân Kế không dùng được, tức giận đến khó kiềm chế, không khỏi cáu kỉnh thét chói tai: "Diệp Hiên Viên, anh đừng đắc ý, anh bây giờ còn không phải là đang ngoan ngoãn sống ở trong phòng tôi sao. Anh cho rằng dựa vào những thứ như ánh mắt lạnh như băng hay ác ngữ nho nhỏ này mà có thể đem tôi đánh ngã à, tôi cho anh biết, không có cửa đâu, Kiều Hỷ tôi từ nhỏ đến lớn vật mà tôi muốn không có gì là không đạt được!"
Diệp Hiên Viên khẽ cười một tiếng, mười phần rõ ràng là giễu cợt, "Nếu như, tôi là một ngoại lệ thì sao?"
"Hừ!" Sau khi gầm thét phát tiết, kiều Hỷ lại khôi phục tỉnh táo cùng khôn khéo như bình thường, "Trừ phi anh không muốn lấy những hình ảnh kia nữa. Tôi nói cho anh biết, anh vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời đối với tôi thật tốt đi, có khi tôi sẽ hảo hảo mà suy nghĩ một chút đem tất cả ghi chép xuân ý cả đêm bảy lần trả lại cho anh." (sao mà ghét cái anh này thế lăng nhăng quá đi)
Diệp Hiên Viên sắc mặt ngưng tụ, ngay sau đó cười lên, "Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm ?"
Kiều Hỷ vuốt vuốt lông mày, có chút ác ý dựa tới, "Được phép Diệp đại tổng tài của chúng ta không quan tâm cảnh xuân lộ hết ra bên ngoài, nhưng mà cô em gái đơn thuần của chúng ta cũng không thể thản nhiên cùng bình tĩnh được như vậy nha."
Diệp Hiên Viên không nói gì, chẳng qua là nhìn thật sâu người phụ nữ mặt mũi mỹ lệ nhưng lại có vẻ hơi dữ tợn trước mắt một cái, sau đó cũng không quay đầu lại sãi bước đạp cửa đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bên trong nhà vang lên một mảnh huyên náo những âm thanh hỗn loạn của đồ vật rơi xuống đất.
"Diệp Hiên Viên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi sẽ không!" Cô gái cất tiêng kêu gào thê lương .