Bên trong nhà, bọn côn đồ đã bị Lăng Thịnh dọn sạch sẽ, Triệu Minh cũng được Lăng Thịnh cởi trói, lảo đảo đứng dậy.
Triệu Minh nhìn người con gái đang dãy giụa trong tay thủ hạ của Diệp Hiên Viên, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, người con trai lạnh lùng trước mặt lòng dạ e rằng đã vượt xa dự đoán của hắn. Nháy mắt mấy cái, Triệu Minh nói: "Diệp tổng, thật may là cậu đã đến rồi, nếu không Miên Miên tiểu thư. . . . . ."
Nói xong, hai hàng nước mắt trong suốt theo tuấn tú khuôn mặt từ từ trượt xuống, bộ dạng chân tình thực lòng này thực khiến người ta cảm động!
Diệp Hiên Viên chẳng hề thay đổi nét mặt, chẳng qua là nháy mắt với Lăng Thịnh đứng bên cạnh, Lăng Thịnh hiểu ý, phất tay khiến người đàn ông vạm vỡ bên cạnh đi lên phía trước giơ cô gái trẻ tuổi ném qua bên cạnh, sau đó hắn trực tiếp cởi quần áo của mình, hướng cô gái đi tới.
Cô gái giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, run rẩy chạy trốn, đáng tiếc ở đây đều là những tay sát thủ giết người chuyên nghiệp, còn chưa chạy được ba bước đã bị người đàn ông đó túm lại, hai tay không thương hoa tiếc ngọc xé rách bộ quần áo mỏng manh trên người cô.
Cô gái trẻ tuổi lớn tiếng la hét, nước mắt không ngừng tuôn rơi, quay đầu hướng Triệu Minh, lớn tiếng kêu cứu, "Anh hai, cứu em!"
Triệu Minh nhìn em gái không ngừng dãy giụa phía dưới người đàn ông, nhìn Diệp Hiên Viên, trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Diệp tổng, ngài đây là ý tứ gì?"
Diệp Hiên Viên nhìn nhìn cô gái dãy giụa vô lực, thâm thúy trong mắt dâng lên một tia khát máu, rồi lại nhìn gương mặt giả bộ vô tội của Triệu Minh, lắc đầu một cái, có chút tiếc hận nói: "Triệu Minh,mày có biết mày đã sai ở chỗ nào không?"
Triệu Minh trong lòng bên trong kinh hãi, trên mặt vẫn là không biến sắc, "Ngài có ý tứ gì?"
Diệp Hiên Viên đôi tay đút ở trong túi, cơ thể thon dài lộ vẻ tiêu sái, "Mày không nên lợi dụng Miên Miên tới khiêu chiến quyền uy của tao, mày đã sai khi đánh vào tiểu bảo bối mà tao tỉ mỉ che chở suốt bao năm qua, mày còn sai ở chỗ cho rằng Miên Miên là Tần Xu Bối thứ hai!"
Triệu Minh sau khi nghe xong những lời này, cũng không làm bộ mặt vô tội nữa, mà là cúi đầu trầm mặc chốc lát, thật lâu về sau, mới từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt không còn là nụ cười tươi sáng rạng rỡ nữa, mà là đổi lại một mảnh độc ác dữ tợn.
Triệu Minh nhìn chằm chằm Diệp Hiên Viên một lúc lâu rồi đột nhiên cười lớn: “Vậy thì thế nào? Diệp Hiên Viên, mày có tính toán tất cả cũng không thể ngờ tới bảo bối mà mày tỉ mỉ che chở lại làm trái lời mày vì tao! Không sai, vụ bắt cóc này là do tao chủ mưu, tao chỉ không nghĩ đến chúng mày lại đến nhanh như vậy, nếu con bé béo ú chết tiệt không đột nhiên phát bệnh làm giảm hứng thú của bọn chúng, thì sẽ……. Ha ha ha…….. Diệp Hiên Viên, mày cho rằng mày đã thắng sao? Mày dám động vào tao sao? Đừng quên tao biết rất rõ những tội ác của mày, từ việc mày làm thế nào mà bức tử người mang danh cha nuôi của mày, lại còn cùng mẹ nuôi “trước hoa dưới trăng” ở trên giường dây dưa… Ha ha ha…. Tao biết toàn bộ những việc đó! Ha ha ha………. Nếu như, mày không muốn bảo bối của mày biết cha ruột cùng dì nhỏ cô ta chết như thế nào thì thức thời một chút cho tao…. Bởi vì…. tao sợ___ tao thật là sợ có ngày tao không cẩn thận lại lỡ miệng nói ra! Ha ha ha….”.
Triệu Minh nhìn sắc mặt có chút thâm trầm của người đàn ông trước mặt, đắc ý cười lớn.
“Nếu sợ lỡ miệng, vậy thì mày vĩnh viễn không cần mở miệng!” Thật lâu sau, Diệp Hiên Viên mới lạnh lùng buông ra những lời này.
Triệu Minh không có chút sợ hãi, ngược lại nụ cười càng thêm ngông cuồng, “Tao đã sớm biết Diệp Hiên Viên không phải dễ bắt nạt, nhưng, mày đừng có quên Triệu Minh tao không phải người dễ chọc vào. Chuyện quan trọng như vậy làm sao tao lại không ghi chép cẩn thận chứ……..”
“Mày đang nói đến cái này?” Lăng Thinh ném một vật xuống chân Triệu Minh.
Triệu Minh vừa thấy vật đó, cả kinh thất sắc, không duy trì được vẻ phách lối như trước nữa “Bọn mày…. Bọn mày làm thế nào mà lấy được?”
Lăng Thịnh cười đến tà mị, “Thật may là có em gái tốt của mày, không thì một nơi bí ẩn như vậy, chúng tao thật sự không thể nghĩ tới”.
Hắn quay đầu lại ra lệnh cho mấy tên đàn ông vạm vỡ, “Gọi mấy người nữa vào đây, phục vụ Triệu Dung của chúng ta thật tốt! Đúng rồi, đừng quên chụp hình lưu lại. Hiện tại trên internet đang thiếu loại N&P “người thực việc thực” này!”
Triệu Dung vừa nghe thấy, không còn chú ý đến quần áo đang xộc xệch, hướng Lăng Thịnh bò tới “Thịnh, anh đã hứa với em, chỉ cần em tìm ra vị trí chiếc CD này, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em! Thịnh! Anh đã hứa mà! Thịnh!”
Lăng Thịnh ngồi xổm xuống, nâng chiếc cằm hơi nhọn của Triệu Dung lên, nhẹ nhàng cười: “Tôi sẽ mang đến hạnh phúc cho cô, nhìn kìa, nhiều đàn ông cường tráng như vậy, cô còn không “tính” phúc! Chậc chậc, khẩu vị thật không nhỏ, chẳng lẽ cô coi trọng Đại Hắc Nhị Hắc của tôi, cô đã yêu cầu vậy, không đáp ứng được tôi rất áy náy, dù sao yêu cầu như vậy tôi cũng chưa từng nghe qua! Tới đây, đưa cô ta vào chuồng bảo bối Đại Hắc Nhị Hắc!”
Tên đàn ông vạm vỡ nghe xong, cũng không để ý dưới thân bừng bừng phấn chấn dục vọng, đem Triệu Dung đang đờ đẫn đến gần lồng sắt tanh mùi máu ném vào. Lúc này , lão Đại răng vàng máu thịt lẫn lộn đang nằm trong lồng, không còn khí lực, hết lần này đến lần khác hạ thân hai con sói đen vẫn đứng thẳng cao ngất, một chút cũng không vì vừa mới phát tiết xong mà mềm xuống.
Nhìn thấy cửa lồng đóng lại,Triệu Dung mới giãy dụa kêu gào: “Anh hai cứu em…. A…….
Trong chớp mắt, tiếng kêu cứu bị tiếng thét mãnh liệt chói tai thay thế.
Triệu Minh nhìn trong lồng sắt hai con sói đen cùng nhau xuyên qua em gái, vết máu trên người ngày càng nhiều, không biết là của em gái hay của lão Đại trong lồng. Cuối cùng không nhịn được lăn đến chân Diệp Hiên Viên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Van xin ngài, Diệp tổng, tha cho em gái tôi, tha cho nó, nó vẫn còn bé!”
“Hừ”, Diệp Hiên Viên hung dữ dùng lực đá văng Triệu Minh ra, “Em gái mày còn bé, em gái tao thì không phải sao? Thế nào, cảm giác nhìn bảo bối mình tỉ mỉ che chở bị giày vò tốt chứ?”
Triệu Minh nghe tiếng em gái một tiếng lại một tiếng gào lên thê lương thì không dám ngẩng đầu lên, chỉ không ngừng dập đầu. Khi nghe thấy em gái hét lên một tiếng rồi im bặt, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng: “Diệp tổng, van cầu ngài đại nhân đại lượng tha cho nó! Tất cả chuyện này là do tôi bị ma quỷ ám ảnh, không liên quan đến em tôi, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho nó, van xin ngài……”
Vẻ cầu xin hèn mọn như thế, ti tiện như thế dường như đã làm Diệp Hiên Viên cảm động, anh phất phất tay ra lệnh cho tên đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh. Hắn ta phun một luồng khói xanh nhạt vào trong lồng, hai con sói đen hoảng sợ ngã xuống, nhưng vật to lớn giữa háng không hề ngã xuống vẫn đứng thẳng tắp.
Lăng Thịnh có chút nghi ngờ, từ lúc nào thì Diệp Hiên Viên lòng dạ vốn luôn độc ác lại đổi thành thiện lương rồi, chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật “Kẹo đường” kia? Không phải, còn lâu mới đến mà!
Diệp Hiên Viên nhìn máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng cùng hạ thân của Triệu Dung, phất tay một cái, ý bảo dẫn đi, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Lăng Thịnh một câu, “Cô ta còn hữu dụng”!, giống như đang giải đáp nghi ngờ của Lăng Thịnh.
Triệu Mình nhìn em gái thân yêu máu chảy đầm đìa bị xốc ra cửa, không khỏi buồn bã thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất lạnh băng.
“Mày còn muốn làm gì?” Triệu Minh nhìn lên người cao cao tại thượng trước mặt.
“Tao rất muốn biết ngày đó có phải ngươi dụ dỗ Tần Xu Bối?” Diệp Hiên Viên nhìn người đang bình tĩnh nằm trên đất, nói ra nghi ngờ trong lòng bảy năm nay.
Triệu Minh không nhìn Diệp Hiên Viên, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu một cái, không còn tâm tư nghĩ ngợi gì, đàng hoàng đáp, “Đúng, ngày đó cô ta tìm tao lấy thuốc vốn là muốn cho ngươi dùng, kết quả là chính cô ta uống cạn chén rượu kia, tao thấy cô ta đi vào lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, cho nên liền… đi theo vào!”
Như nghĩ ra cái gì, Triệu Minh nói tiếp: “Thật ra thì, mày muốn biết đứa bé trong bụng cô ta là của ai đúng không, ha ha….. Tao nói cho mày biết, Diệp Hiên Viên, đứa bé đó---- là của mày, là hài tử ruột thịt của mày! Ha ha ha…….”
Nói xong lời cuối cùng hắn không nhịn được thê lương cười lớn, “Tao cùng Nguyễn Diệp Thành đều yêu cô ta như vậy, nhưng trong lòng cô ta thủy chung chỉ có một mình mày! Ha ha! Tần Xu Bối cũng là một người đáng thương, người yêu cô ta, cô ta không cần, người cô ta yêu lại yêu người khác, hơn nữa, người phụ nữ ấy tướng mạo không bằng cô ta, dáng người không bằng, là một đứa trẻ mười tuổi……….. Ha ha ha…….Báo ứng…..Báo ứng……….. Quả thật là báo ứng mà!”
Hắn từ từ ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Hiên Viên, “Diệp Hiên Viên, mày thấy sao, cảm giác tự tay giết chết máu thịt của chính mình thế nào? Rất thống khổ phải không? Nhưng tao cho mày biết, đây mới chỉ là bắt đầu, cuối cùng sẽ có một ngày, người mày tỉ mỉ che chở biết anh trai kính yêu của nó đã hại chết cha ruột mình, lại có quan hệ với dì nhỏ! Cô ta sẽ rời xa mày đi! Diệp Hiên Viên, cô ta sẽ yêu một người đàn ông khác, rời xa mày! Rời mày mà đi!
Diệp Hiên Viên lẳng lặng đứng im, tựa như những lời ác độc của Triệu Minh không mảy may làm tổn thương anh. Chỉ có Lăng Thịnh đang đứng gần là có thể nhìn thấy từ hai bàn tay đang nắm chặt từ từ ri rỉ ra tia máu!
Thật lâu sau, Diệp Hiên Viên mới nhìn Triệu Minh thật sâu, ném xuống một câu: “Cắt đứt đầu lưỡi hắn, cắt đứt chỗ mà hắn không nên có, chú ý, không được để cho hắn chết, hắn còn hữu dụng!” Sau đó, xoay người nhanh chóng rời đi.
Triệu Minh bị bỏ trên mặt đất cười đến ngông cuồng, cười đến bi thương, cười đến cô tịch, cười đến hù dọa thành công từng đàn quạ đen bay về trễ.
Thì ra màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.