Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 63: Tiêu tan




Là một đêm đông lạnh lẽo, bên ngoài gió rét , loại không khí lạnh lẽo thấu xương xâm nhập vào tận bên trong thân thể ấm áp .

Ăn cơm tối xong , cô đi tới phòng của Tần Nhật Sơ, bác sĩ Lưu đang thay băng cho anh, thấy cô vào , nói một câu nhàn nhạt , “Thương thế tốt lên rất mau, cô gái nhỏ cũng không cần cả ngày làm vẻ mặt đau khổ rồi, y như bộ dáng của một oán phụ .”

Cô có chút lúng túng đỏ mặt, thật lâu mới từ từ đến bên cạnh Tần Nhật Sơ , lắp bắp, “Em. . . . . . Em nào có. . . . . .”

Nghe vậy, hai đại nam nhân không có lương tâm không hẹn mà cùng cười to, nhất là cái người bị thương nặng kia , lộ trắng răng như vậy làm gì, cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi, đau càng thêm đau.

Bác sĩ Lưu sau khi đưa thuốc, rồi giao phó xong xuôi lấy hòm thuốc rời đi.

Cô ngồi trên cái ghế cạnh đầu giường , cầm lên một quả táo, từ từ gọt vỏ, một câu rồi một câu cùng Tần Nhật Sơ trò chuyện, tâm sự.

“Cho, cậu nhỏ, quả táo!”

Tần Nhật Sơ nhận lấy quả táo, cắn một ngụm nhỏ, để lại ở bên cạnh mâm đựng trái cây, “Miên Miên, em tính cả đời này đều ở nơi hoang tàn vắng vẻ này sao? Vĩnh viễn không xuống núi nữa ?”

“Ách. . . . . .” Cô bỏ xuống dao gọt trái cây bén nhọn , không có phản ứng đối với lời anh nói , “Cậu nhỏ , anh nói cái gì?”

Tần Nhật Sơ nâng lên mày đẹp , không nhúc nhích ngưng mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Miên Miên, cùng anh đi thôi, anh sẽ chăm sóc em, vĩnh viễn sẽ không để cho em bị thương tổn. Nếu như ngộ nhỡ em thật sự không thích cái thành phố này, chúng ta có thể trở về Mĩ , chúng ta cũng có thể đi Australia. . . . . .”

“Cậu nhỏ.” Cô cắt đứt lời nói càng nói càng kích động của Tần Nhật Sơ , “Em cảm thấy nơi này rất tốt, rất yên tĩnh và đẹp, em không muốn đi bất cứ nơi xa xôi nào cả.” Chẳng qua là về sau này rời khỏi hay không rời khỏi, đã không còn nằm trong phạm vi cô có thể nắm giữ được. Mắt khép hờ, trong lòng cô thầm nghĩ .

“Phải không?” Tần Nhật Sơ ánh mắt ảm đạm, cầm lên trái táo cắn dở trên mâm đựng trái cây đưa vào miệng.

Hiện trường một mảnh yên lặng, chỉ có mơ hồ truyền tới thanh âm”ken két” cắn quả táo. Cô nhìn đồng hồ trên tường , đã sắp mười một giờ rồi, “Cậu nhỏ, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi , em đi về trước đây.” Nói như vậy xong, người cũng mau chạy trối chết.

Thật xin lỗi, cậu nhỏ . cô bây giờ vẫn không thể hạ xuống quyết tâm cùng anh rời đi, đối với anh hay đối với em như vậy đều là không công bằng . . . . . .

Thật xin lỗi, cậu nhỏ. . . . . .

Trở lại gian phòng của mình nghênh đón một mảnh hắc ám, cô quen cửa quen nẻo sờ tới chốt mở, “Rắc” một tiếng, phòng sáng choang lên , chỉ là bóng người đứng cạnh cửa sổ lại dọa cô hoảng sợ .

“Chị Hồng , làm sao chị lại ở chỗ này?” Cô kinh sợ, cái miệng nhỏ há to thậm chí quên luôn khép lại.

Nghe vậy, Dương Chi Hồng từ từ quay người lại, nhìn trong mắt của cô ấy tâm trạng vô cùng áy náy cùng bi thương.

Cả người cô run một cái, sợ hãi chính lên, có chút do dự mở miệng: “Làm sao rồi, chị Hồng ?”

Dương Chi Hồng ở trong lòng cô vẫn luôn là người tích cực lạc quan, sanh long hoạt hổ, thiên lôi đánh không chết sức sống bền bỉ vạn năm của Tiểu Cường( con gián á ) giống nhau a, chưa bao giờ thấy cô bi thương hay chán chường tiêu cực .

Có chút bận tâm, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

Lại thấy Dương Chi Hồng chợt ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, miễn cưỡng nâng lên khóe miệng cười một tiếng, “Em biết rồi, không phải sao?”

Không chờ cô phản ứng kịp sự việc như thế nào , cô ấy lại tự nhiên nói tiếp: “Nói lời thực lòng , chị là rất ghen tỵ với em. Mặc dù cùng là con gái sinh ra trong nhà giàu có em lại không cần mang trên lưng trách nhiệm sứ mệnh chấn hưng gia tộc . Không cần vì một chút xíu buôn bán lợi ích làm tổn thương người em yêu hay bị mang đi làm công cụ buôn bán trong hôn nhân, không cần mỗi ngày run run rẩy rẩy lo lắng có người sẽ đối với gia tộc em đùa bỡn bày ra âm mưu quỷ kế, không cần. . . . . . Không cần sống khổ cực mệt mỏi như vậy.”

Dương Chi Hồng nói chuyện, cũng đồng thời từ từ dấy lên một ngụm khói xanh, lượn lờ trong sương khói, mặt mũi xinh đẹp của cô ấy trở nên mơ mơ hồ hồ, nhưng lại để cho người ta cảm giác thật thê lương không giúp không được , ý định vừa chợt lóe, cô mở miệng, “Chị Hồng, em. . . . . .”

Nhìn bi thương trong mắt cô ấy , tiếng nói cô bỗng nhiên dừng lại.

Lại nghe Dương Chi Hồng nói: “Chị là con gái lớn của Triển gia , bởi vì danh hiệu đặc thù này, cho nên chị có thể tránh khỏi số mạng ,việc bị gả vào một nhà giàu có khác như em gái chị , nhưng chị phải gánh trên lưng trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ gia tộc . Mỗi ngày vì những thứ lợi ích kia chị phải cùng cái đám người như lang như hổ tính toán chi li lục đục đấu đá , chẳng phân biệt được ngày đêm đề phòng tính toán với người khác.” Nhả ra ngụm khói, Dương Chi Hồng cười cười, chẳng qua là nụ cười không hề quyến rũ xinh đẹp nữa mà ngược lại hết sức phiêu dật cùng bi thương, cả người giống như lâm vào một khoảng hư vô vô vọng , “Lúc chị hai mươi bốn tuổi, cha đem trang viên hoa hồng đưa cho chị, lúc ấy em gái còn không phục, nói tại sao muốn đem trang viên hoa hồng xinh đẹp như vậy lại là di vật duy nhất của mẹ đưa cho chị gái, lúc ấy chị còn nhớ rõ cha chỉ là nhàn nhạt nói một câu , lấy được càng nhiều, bỏ lỡ cũng liền càng nhiều. Kết quả là, chị có được trang viên xinh đẹp, di vật của mẹ, cũng là nơi trói buộc cả đời mình trong này , làm này hoa hồng xinh đẹp bị nuôi dưỡng trong phòng kính mà bón thúc.”

” Chị Hồng . . . . . .” Cô há miệng, cũng là không biết làm sao an ủi cô ấy, vẻ mặt như thế, cô không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Trong lúc giật mình, Nữu Nữu cũng từng bất đắc dĩ nói qua làm con gái nhà giàu rất bi kịch, nhưng mà cô lại không nghĩ tới Dương Chi Hồng luôn luôn kiên cường lạc quan cư nhiên trong lòng cũng có chôn dấu vết thương lòng cùng ma chướng sâu như vậy .

Dương Chi Hồng nhìn cô một cái, có chút hâm mộ nói: “Nhà giàu có tối kỵ người có tình, bởi vì tình cảm sẽ làm nhược điểm của bọn họ bại lộ dưới ánh mặt trời, nhưng mà em —— Nguyễn Miên Miên, chị không thể không thừa nhận vận khí của em thật sự là rất tốt, không riêng gì Diệp Hiên Viên một con sư tử luôn thích ăn tươi nuốt sống tỉ mỉ thủ hộ, hơn nữa còn có con hồ ly giảo hoạt Tần Nhật Sơ tình thâm ý nặng, phúc khí này, thật là làm cho không ít người không cam tâm, trong lòng cảm thấy không công bằng. . . . . .Chị cũng đã từng nghĩ nếu như phá hủy đi nụ cười ngây thơ thuần khiết của em, vậy sẽ là chuyện lâm ly cùng sung sướng đến cỡ nào a! Nhưng về sau chị lại mềm lòng, ha ha, chị cư nhiên mềm lòng. Em không phải không biết chị là người ác độc cỡ nào ,một người phụ nữ tàn nhẫn cỡ nào đi, ngay cả người bạn trai cùng yêu nhau nhiều năm chị cũng có thể vì một dự án hợp tác mà đưa hắn lên giường của cô gái khác ,mà lại có thể đối với một đứa bé nho nhỏ chỉ mới gặp mặt một lần thấy tâm xao động , đáng thẹn nhất còn là đồng tính, ha ha ha a. . . . . . Thật là buồn cười. . . . . . Đây là nước mắt cá sấu sao?”

Tiếng cười của Dương Chi Hồng vang vọng nho nhỏ bên trong phòng , thật là kinh khủng dữ tợn, nhưng mà một khắc kia, cô lại thật tâm thật ý cảm thấy cô gái này rất là nổi lên vẻ dễ thương, trong lòng thậm chí còn cảm thấy đau lòng, qua nhiều năm như vậy, cô ấy chính là một người giữ gìn cô độc, giữ gìn rơi vào mịch, hàm chứa nước mắt, mặt ngoài vẫn luôn là một thân kiên cường lì lợm từng bước từng bước đi tới sao? Thật là một người con gái đáng kính đáng yêu , coi như là đối với việc cô ấy đã từng phản bội cùng bán rẻ cô rất là kín đáo phê phán , nhưng lại làm thế nào cũng không hận nổi .

Cô đi tới, vịn bờ vai run rẫy của Dương Chi Hồng, nhẹ nhàng an đỡ, “Cám ơn chị, chị Hồng , cám ơn chị vào lúc em đói bụng đến mức sắp chết lại chứa chấp em , cám ơn chị trong khoảng thời gian một năm này đã tận tình chăm sóc cho em , cám ơn chị ! Bất kể chị cùng anh hai có hiệp nghị gì , em chỉ biết chị cũng sẽ không tổn thương em , bởi vì chị rất ưa thích một cô gái như em đây , tựa như dì nhỏ yêu thương em vậy , tất cả tổn thương chẳng qua là đang bảo vệ em.”

Rõ ràng cô cảm giác được bàn tay vuốt ve thân thể cô bỗng chốc cứng ngắc, ngay sau đó cái đầu của Dương Chi Hồng từ từ tựa vào trên vai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thật lâu, mới mở miệng nói: “Chị rốt cuộc biết tại sao Diệp Hiên Viên hao tổn tâm cơ, cho dù là tiếp nhận uy hiếp của chị cũng muốn lấy được em . . . . . Ha ha ha. . . . . . Hiện tại chị không có ở đây ghen tỵ em, chị cũng không cảm thấy vận khí em rất tốt nữa , phải nói chị bây giờ là rất thắm thiết ghen tỵ Diệp Hiên Viên, lại có vận khí tốt như vậy có được em. Hừ, tiểu tử kia vừa nhìn đã biết chính là sơn tặc thô phỉ , mặt không phải người lương thiện , lại có được một thiên sứ mỹ lệ độc nhất vô nhị , thật là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu. . . . . .”

Sau lời nói đó, Dương Chi Hồng cũng không giải thích chỉ nói lảm nhảm, quả thật chính là đem anh hai thiên thần từ trên mây cao đá xuống thật sâu dưới lòng đất.

Cô có chút đỏ mặt, lại có chút buồn cười, thật không biết nếu anh hai nghe có người nói anh ấy là con cóc muốn ăn thịt con thiên nga là cô đây tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ như thế nào đây. Chẳng lẽ, chỉ vì muốn khích lệ cô mà cố ý bóp méo sự vật đem chà đạp tất cả sao.

Dương Chi Hồng nói thầm thật lâu sau mới từ từ dừng lại, nhìn bộ dáng ảo não của cô ấy có vẻ tốt hơn nhưng vẫn còn có chút tâm bất cam tình bất nguyện , giống như vẫn còn tìm kiếm trong đầu càng nhiều câu chỉ trích anh hai hèn hạ vô sỉ càng tốt .

Hồi lâu, Dương Chi Hồng đột nhiên nói tới một câu, “Chị không có bán em !”

Cô nghi ngờ, “Gì?”

“Em là bị Diệp Hiên Viên cùng Lăng Thịnh liên thủ tìm được, ước chừng là khi em tới sơn trang hoa hồng chừng một tháng, anh hai em tìm được chị , lời khách sáo đều không nói, trực tiếp làm rõ ý muốn . Ha ha, em chắc không biết dáng vẻ lúc đó của hắn a, quả thật tựa như một con chó nhà có tang, cả người râu ria mọc lởm chởm, cặp mắt hiện đầy tia máu, hình như là rất lâu không có ngủ rồi, cái gì mà mỹ nam tuấn lãng phong thần tuấn mỹ, quả thật chính là một kẻ lang thang vất vả mất hồn lạc phách thì giống hơn. Ha ha, dù thế nào đi nữa dáng vẻ kia của hắn, cũng đủ để chị cười nhạo hắn suốt đời rồi ! Chỉ là, tiểu tử kia đáng chết, cư nhiên sau đó lại dùng Triển gia uy hiếp chị, chị mới không thể không xuống núi thỏa hiệp. . . . . .”

Lòng cô run lên, anh hai có thể thành như vậy vì cô a, vì cô mất hồn mất vía, ăn ngủ không yên, nhưng tại sao anh ấy lại làm như vậy . . . . . .

Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm cô, Dương Chi Hồng êm ái vỗ vỗ đầu của cô nói: “Miên Miên, bất kể anh hai em làm cái gì, nói cái gì, em đều phải tin tưởng anh hai em là muốn bảo vệ em, em cũng nên biết là dù gây một chút tổn thương chỉ là vì muốn bảo vệ em tốt hơn. . . . . .”

“Nhưng là. . . . . .”

“Tốt lắm, không cần nhưng là.” Dương Chi Hồng nắm vai của cô nói: “Có một số việc không nhất định chính là mắt thấy mới là thật , anh hai em đối với em là thật lòng , em phải dùng tấm lòng để cảm nhận . Tốt lắm, em cũng mệt nhọc rồi, ngủ đi!”

Nói xong, ôm cô đến bên trên giường, lại săn sóc vì cô đắp kín mền.

Rất nhanh, bên trong nhà lại khôi phục một phòng hắc ám cùng an tĩnh.

Cô nằm ở trên giường, lăn lộn khó ngủ. Cái gì gọi là mắt thấy không nhất định là thật, Dương Chi Hồng là muốn nói cho cô biết anh hai cùng Kiều thị vui mừng đính hôn cũng không phải giống như cô thấy , nhưng như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây.

Mang theo đủ loại nghi hoặc, cô mơ mơ màng màng ngủ. Khi đó cô đây thế nào cũng không nghĩ đến người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô kia sẽ nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt của cô.