Cô ngồi trên xe Tần Nhật Sơ, không khí trong xe có phần ngượng ngập, cả hai trầm mặc một hồi lâu.
Trên con đường dài, cô đang nghĩ làm cách nào phá vỡ bầu không khí lúng túng này thời gian mới chóng qua đi.
Trong lúc cô suy nghĩ khổ sở thì Tần Nhật Sơ mở miệng, “Hắn có đối xử tốt với em không?”
“Hắn?”, hắn là ai, cô nghi ngờ quay đầu lại.
“Diệp Hiên Viên”.
A, thì ra là nói anh hai. Cô cúi đầu suy nghĩ---- đã nhiều năm như vậy, anh hai mặc dù bề ngoài rất lạnh lùng tàn khốc, đối với cô không phải vô cùng thân mật, nhưng trên thực tế lại quan tâm cô vô cùng. Anh vì cô mà tìm bác sĩ chữa bệnh cho cô, vào những đêm đông lạnh lẽo còn ngủ cùng cô, giúp cô xua tan cơn ác mộng, cô bị người ta bắt cóc, anh là người đầu tiên chạy đến, ngay cả việc cô ở trường học đánh nhau anh cũng không hề trách cứ.
Anh hai đối với cô rất tốt, cô cảm thấy ngọt ngào nhìn xuống, “Anh hai, anh hai đối với em rất tốt, tốt vô cùng”.
Tần Nhật Sơ dường như nhìn thấu dáng vẻ ngượng ngùng ngọt ngào của cô, không tự chủ nắm chặt tay lái, đôi môi mỏng bặm chặt, có chút tiếc nuối không thể nghiêm khắc trừng phạt cô, hồi lâu sau mới mở miệng nói, “Đây là việc mà một người bảo hộ, một người giám hộ nên làm, không cần cảm thấy phải mang ơn”.
Thấy anh có vẻ xem thường, cô nắm chặt cặp sách giải thích, “có lẽ đây là việc một người bảo hộ, một người giám hộ nên làm, nhưng em biết rõ, từ nhỏ em đã rất sùng bái, rất thích anh hai, lúc còn nhỏ em đã muốn có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh ấy.... Nhưng em cái gì cũng không biết, sự tồn tại của em lại mang lại phiền toái, liên luỵ đến anh ấy”.
Cô thở dài một cái rồi nói tiếp, “Từ sau khi cha em mất, em không còn hy vọng hão huyền là anh ấy có thể đối với em thật tốt, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh ấy là được rồi, anh ấy có thể đối với em hơi nghiêm khắc, nhưng lại rất tốt với em, nâng đỡ em, bảo vệ em, yêu mến em, làm em thấy rất hạnh phúc”.
“Vì vậy, em ở trường bị người ta bắt nạt cũng không về nhà khóc lóc kể lể vì em sợ hắn thấy phiền phức, sợ hắn ghét bỏ em sao?”
Cô gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Không thể phủ nhận là Tần Nhật Sơ đã nhìn thấu nội tâm bí ẩn của cô, cô thích anh trai, mà anh trai lại không thích bị phiền toái, cho nên cô nỗ lực không gây rắc rối cho anh. Có lẽ cả đời này cô đều không có cơ hội đứng bên cạnh anh, nhưng cô sẽ cố gắng đánh đổi kìm nén nỗi đau để có thể vĩnh viễn làm bạn với anh, dựa dẫm vào anh.
Không khí trên xe lại rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, giọng nói réo rắt của Tần Nhật Sơ vang lên, “Miên Miên, em có nguyện ý ở cùng một chỗ với anh không? Ở cùng anh, em sẽ không phải là của nợ của anh, không phải là phiền toái của anh, anh sẽ hết lòng bảo vệ anh, không để người khác làm tổn thương em, vĩnh viễn không bao giờ rời xa em, em sẽ thực sự trở thành một cô gái vui vẻ, không cần che giấu nỗi bi thương và sự cô đơn nữa. Nếu em đồng ý----- anh sẽ dùng một cách khác để cả đời bảo vệ em, yêu quý em”.
“Một cách khác?” Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhật Sơ, không khỏi kinh ngạc. Đôi mắt anh sao lại thế này! Có sự chán nản và cô đơn, chất chứa thâm tình trong ánh mắt mắt sâu thẳm ấy.
Đợi chút? Thâm tình?
Lúc này, Tần Nhật Sơ đã dừng xe ở ven đường, xoay người lại, đem tay trái cô đặt vào tim anh, mắt không chớp nhìn cô thật sâu, trên gương mặt không còn nụ cười ôn nhu thường ngày, “Miên Miên, em đồng ý gả cho anh đi, cùng anh ở một chỗ, để anh lấy danh nghĩa là một người người chồng thương yêu em, vĩnh viễn che chở em?”
“Gả cho anh? Chồng?” Cô luống cuống rút tay lại, mặt bối rối. Quá đột nhiên làm cô kinh hãi vô cùng! Cuộc sống của cô trước giờ không có tình yêu cuống nhiệt, không có thất tình mà nay lại tự nhiên trực tiếp kết hôn, hơn nữa lại là cùng với cậu út. Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ là một giấc mộng?
Tần Nhật Sơ thấy cô hoang mang sợ hãi thì thu tay lại, gương mặt tuấn tú chán nản, “Thật xin lỗi, Miên Miên, anh biết anh hơi nóng vội, hơi xúc động, nhưng hãy tin tưởng anh, Miên Miên, đối với em anh thực sự chân thành ”.
Nhìn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô không chớp, cô lúng túng đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tỏ tình của một người khác phái, tim đập loạn xạ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nhưng là..... Nhưng anh là cậu út mà.....”
Tựa như lời nói của cô đã khích lệ người đàn ông đối diện, anh nhếch đôi lông mày đẹp đẽ, mặt mày hớn hở nói, “Em biết anh không phải là cậu út thật sự mà. Không sao. Miên Miên, em nói vậy là đã chấp nhận anh đúng không?”.
Cô từ từ phục hồi tinh thần sau cơn hoảng hốt, cô đã nói gì chứ. Cô che khuôn mặt nóng rực phía sau chiếc cặp sách, “Không.... Không nói nữa..... Em..... Em.....”
Tần Nhật Sơ cười nhẹ nhàng bên tai cô nói, “Không sao, Miên Miên, anh biết em đang bối rối, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, anh sẽ luôn bên cạnh em”.
Nói xong khởi động xe đến Tần gia.
Cô vùi mặt trong cặp sách, tâm thần vẫn hoảng hốt, ngay cả xe dừng lại lúc nào cũng không biết.
"Thình thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . .", cô ngẩng đầu lên thấy Tần Nhật Sơ mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú ở bên cạnh cửa kính nhìn cô cười chế nhạo.
“Đến nơi rồi, xuống đi!”
Cô cảm thấy khí nóng vừa mới hết lại dâng lên, không dám nhìn anh, vội vàng đẩy cửa xe, cúi đầu chạy vào trong nhà.
Tiếng cười vui vẻ vang đến tận trời xanh truyền đến từ sau lưng cô.
Hừ, đáng ghét, tên đàn ông mặt dày này, mở miệng là khiến cô xấu hổ không thôi.
“Miên Miên tiểu thư, sao tiểu thư lại tới đây?”, còn chưa đi vào đại sảnh cô đã chạm mặt Tần quản gia.
Nhìn ông lão tràn đầy vui vẻ, cô cười nói, “Bác Tần, đã lâu cháu không gặp ông ngoại, ông vẫn khỏe chứ ạ?”
Nhắc đến ông ngoại, trên mặt bác Tần hiện lên nét bi thương cùng ảm đạm, “Lão gia đã tốt hơn nhiều, bây giờ đã có thể ăn uống. Đúng rồi, Miên Miên tiểu thư có mệt không. Bà Vương, dâng trà cho tiểu thư!”
Bà Vương là một người phụ nữ trung niên tròn vo, nghe bác Tần gọi lập tức từ phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy cô đã ôm chặt lấy, “Miên Miên tiểu thư, tiểu thư khỏe không, đã lâu không gặp, chúng tôi rất nhớ cô!”
Cô bị bộ ngực đầy đặn vĩ đại kia áp bức đến mức không thể thở được, đột nhiên, bà Vương buông cô ra, nắm lấy eo cô quan sát, sau đó cặp mắt đỏ lên rơi lệ, “Miên Miên tiểu thư, cô gầy quá, cô xem chẳng có tí thịt nào?”
Gầy, làm sao có thể!!! Lúc cô đang định mở miệng đòi lại công đạo cho lớp thịt trên người thì bà Vương đã như một làn khói biến mất trước mặt cô, xa xa truyền đến âm thanh vang vọng của bà, “Miên Miên tiểu thư, cô chờ một chút, tôi nấu cho cô mấy món ngon, nhất định phải bồi bổ cho cô một chút mới được!”
Kể từ sau khi ông ngoại ngã bệnh, trong nhà lớn của Tần gia chỉ có bác Tần và bà Vương, thỉnh thoảng cũng có bác sĩ đến trông chừng, nhưng sau đó anh hai nói ông ngoại cần được tĩnh dưỡng nên chuyển đến trại an dưỡng quý tộc trên núi.
Cô nhớ tới trại an dưỡng, ở đó non xanh nước biếc, cảnh vật thanh u, là một nơi thanh tĩnh để dưỡng bệnh.
“Đi thôi, vào nhà đi!”, Tần Nhật Sơ dẫn cô lên lầu.
“Đi đâu?” Cô đi theo sau anh, tò mò hỏi.
Tần Nhật Sơ quay đầu lại, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Không phải em muốn nhìn mẹ em sao?”.